Cô tới phòng gặp giáo sư:
“Chào thầy.”
Giáo sư mời cô ngồi xuống:
“Sao rồi, em đã suy nghĩ xong rồi chứ?”
Cô gật đầu:
“Em xin lỗi, em không thể tham gia ạ.”
Giáo sư vẫn cố níu kéo cô:
“Em chắc chứ, dự án nghiên cứu này trước giờ thầy chưa từng mời sinh viên năm nhất đâu.”
Giọng nói cô có chút tiếc nuối:
“Em đã suy nghĩ kĩ càng, hôm nay em tới là để làm thủ tục chuyển trường. Em muốn đi du học.”
Giáo sư cười cười:
“Du học cũng rất tốt, em cũng nên đi du học.”
“Vậy nếu không còn việc gì thì em về trước nhé.”
Cô chào thầy rồi ra khỏi cửa.
Ngoài cửa An Hạ đang bồng chú chó Bông của cô trên tay. Cô dặn dò:
“Cậu nhớ chăm sóc nó kĩ càng nhé, bình thường nó rất kén ăn, cậu ráng chịu đựng tính của nó đó.”
An Hạ thở dài:
“Quan trọng là sợ nửa đêm nó sủa bậy, dì quản lý sẽ phát hiện ra nó. Nhưng mà nể tình tình bạn của chúng mình, mình sẽ cố gắng chăm sóc nó như con của mình.”
“….”
Thật ra không cần đến mức như con của mình đâu.
——————
Trong thời gian dài phải bay đi bay lại giữa hai nước, cô có chút mệt mỏi, chợp mắt trên máy bay một chút. Đến khi lúc máy bay hạ cánh, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên sự rung lắc nhẹ thì cô mới tỉnh.
Chờ tới khi máy bay dừng hẳn cô mới lấy hành lý rồi xuống máy bay. Đình Thiên đã đợi sẵn từ bao giờ. Dáng anh cao ráo, gương mặt điển trai của người châu Á khiến không ít người ngoái đầu nhìn lại. Huống gì anh còn đứng tựa người vào thân xe thể thao bắt mắt. Tỉ lệ quay đầu là 99,99%.
Anh vẫn lịch sự như ngày nào, mở cửa xe cho cô:
“Bây giờ tới trường làm thủ tục nhập học trước!”
Cô từ chối:
“Không cần, em làm xong hết rồi.”
Nhờ quan hệ của bố, cô dễ dàng nhập học xong xuôi.
“Vậy giờ chúng ta đến công ty, em họ của anh đang ở đó, bố mẹ nó gửi nó cho anh chăm sóc.”
Cô không có ý kiến gì cả.
———————
15 phút sau, tại phòng làm việc riêng của anh.
“Anh Hoắc Nguyên, anh họ em đâu rồi, sao hôm nay không thấy tung tích gì cả vậy.”
Hoắc Nguyên đang làm việc trên máy tính, tay gõ gõ trên bàn phím, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, miệng hoạt động:
“Đón chị dâu rồi!”
Cô bé kia mắt chữ A, mồm chữ O, mở to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà:
“Anh ấy có bạn gái sao? Anh đùa à?”
Dứt lời, cửa phòng mở ra, anh và cô tay trong tay đi vào. Cô bé ấy không nể nang gì, chẳng thèm che giấu ánh mắt đánh giá người cô từ trên xuống dưới. Trong khi đó cô cũng đánh giá lại cô bé ấy.
Chính xác là một cô bé, chắc cũng chỉ là học sinh lớp 7 hay 8, đang là độ tuổi nổi loạn nhất. Anh giới thiệu:
“Đây là An An, em họ anh, còn đang học cấp 2, đang ở giai đoạn nổi loạn.”
Cô bé ấy phùng má lên:
“Ai đang ở giai đoạn nổi loạn, người ta là đang bắt đầu trưởng thành.”
Tiếng Việt bập bẹ của An An vẫn ở mức có thể nghe được.
Anh cóc đầu An An:
“Còn không mau trình bạn gái anh!”
An An có vẻ không thích cô cho lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng chào cô:
“Chào chị.”
Vẫn là một cô bé ngoan, không đến nỗi phá phách. An An lấy vở ra làm bài tập, lâu lâu có bài không hiểu thì hỏi anh. Sau khi anh giảng đến lần thứ 2 cô bé vẫn hoàn toàn không hiểu gì cả, vẫn tiếp tục ngồi cắn đầu bút.
Anh bất lực:
“Thời gian em trên trường rốt cuộc làm những cái gì vậy?”
Bị mắng, mặt An An liền xụ xuống, không dám bật lại nửa câu. Cô nãy giờ vẫn ngồi nhìn đề bài:
“Thật ra bài này còn có một cách giải khác, đơn giản hơn….”
Sau khi cô giảng xong, liền hỏi cô bé đó có hiểu chưa. An An mặt không có chút biểu cảm gì:
“Không hiểu gì cả, anh trai em giảng còn dễ hiểu hơn chị.”
Tuy bên ngoài nói vậy, nhưng An An đã bắt đầu cầm bút ngoáy vào vở, hướng giải quyết chính là hướng cô vừa nêu ra. Điển hình cho câu “Nghĩ một đằng nói một nẻo”.
Cũng đã gần trưa rồi, cô đề nghị sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn nhưng anh từ chối, lý do là cô vẫn chưa quen đường nên để anh đi cùng sẽ an toàn hơn.
An An cũng đòi đi theo nhưng khi bị anh hỏi tình hình học tập trên trường ra sao rồi thì cô bé ngồi im thin thít, ngoan ngoãn làm bài, không ầm ĩ nữa.
Anh dẫn cô đến một quán cơm nhỏ, anh nói với chủ quán:
“Cho hai phần.”
“Ăn ở đây hay mang về?”
“Ăn ở đây!”
Cô giục tay anh, thì thầm nhỏ:
“Không phải mua cơm đem về sao, giờ mình ăn ở đây thì khi nào hai người đó mới được ăn.”
Anh động tác không nghỉ, vẫn ngồi lau dụng cụ ăn cho cô:
“Hoắc Nguyên cao tuổi như vậy để làm gì, cậu ta tự biết đường mà lo”
————————
Ở một nơi nào đó, An An đã làm xong bài tập từ lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy cơm đâu:
“Anh Nguyên, hai người bọn họ mua cơm gì mà lâu vậy?”
“Hai người đó đi hẹn hò rồi, không mua cơm về nữa đâu, em đói thì xuống căng tin mà ăn.”
An An: Hic, anh họ không còn thương mình nhất nữa rồi.