Hoa tưởng dung không kịp phản ứng, môi đã bị hắn bắt được, hắn lưỡi dài linh hoạt mà chui vào nàng trong miệng, đoạt lấy hô hấp của nàng. Trong đầu nàng lập trống rỗng, ngay sau đó nàng lền khôi phục ý thức. Nàng liều mạng mà vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi kiềm chế, ngăn cản hắn xâm phạm.
Triệu Đoạt buông cằm nàng ra sau đó hắn lại đè chặt bả vai của nàng để nàng không nhúc nhích lung tung.
Hoa Tưởng Dung chỉ cảm thấy như tất cả không khí trong phổi đều bị han hút hết, ngay lúc Hoa Tưởng Dung hít thở không thông.
Nàng cảm thấy mình giống như sắp chết thì Triệu đoạt mới buông môi nàng ra, nhưng hắn lại không có rời nàng, mà lại phủ ở trên người nàng. Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.
Hoa Tưởng Dung thở hỗn hển cho đến khi ho hấp đã trở lại bình thường, nàng mới tức giân mà nói: “Chỉ biết khi dễ nữ nhân, ngươi sao có thể được gọi là nam nhân!”
Triệu đoạt nghe xong Hoa Tưởng Dung nói thì sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cười khẽ ra tiếng, hắn phủ ở nàng bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Bổn vương có phải nam nhân hay không, nàng không phải đã sớm biết, chẳng lẽ nàng đang muốn bổn vương nhắc lại với nàng lần nữa?”
Hoa Tưởng Dung kinh ngạc mà nhìn Triệu Đoạt,nàng không ngờ hắn lại có thể vô lại như vậy. Nàng cắn chặt môi, không thêm để ý tới hắn.
Nàng hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ học cách coi thường hắn, nàng tin tưởng chỉ cần trong mắt không có người này, tâm liền sẽ không đau.
Sự lạnh lùng của Hoa Tưởng Dung làm Triệu Đoạt có chút hoảng loạn, hắn thấp giọng nói: “Chán ghét bổn vương? Không thích bổn vương hôn nàng như vậy thì sao lại không phản kháng? Nàng có tay có chân sao lại không dùng tay chân để phản kháng, hử?”
“Ngươi cho rằng ta không muốn phản kháng? Chân ta một chút cảm giác cũng không có, nếu có, ta còn có thể ngoan ngoãn mà nằm ở chỗ này để chờ các ngươi tới khi dễ?”
Người Triệu Đoạt bỗng rung lên, ngay sau đó hắn liền ngồi thẳng dậy đến xem nàng chân. Hắn dùng sức mà ấn lên các huyệt đạo trên chân của nàng lại cảm thấy nàng không có bất kỳ phản ứng gì.
Lúc này, hắn hoảng loạn cực kỳ, bất lực mà gào lớn: “Chân của nàng làm sao vậy, vì sao lại không thể cử động, vì cái gì không có tri giác?”
Hoa Tưởng Dung trào phúng mà nhìn Triệu đoạt, hừ lạnh một tiếng nói: “Chân ta thành như vậy không đều là do ngươi ban tặng? Vương gia nếu là muốn cười thì liền cười đi hà tất lại giả bộ, đây chẳng phải là kết quả mà Vương gia muốn sao? Ta nếu không thể đi lại thì sẽ không thể cùng người khác cấu kết càng không thể làm choVương gia đội nón xanh, ngài từ đây có thể kê cao gối mà ngủ. Hôm nay có nhiều chuyện tốt như vậy, hẳn là Vương gia nên bày mấy bàn tiệc để mà chúc mừng?”
“Lúc này còn muốn đấu võ mồm với bổn vương? Nàng chẳng lẽ không cảm thấy sợ hãi sao? Nếu cả đời này không đi lạ được nữa thì nàng phải làm sao bây giờ?” Triệu Đoạt oán giận mà gào thét, dáng vẻ kia như là muốn đem nàng nuốt vào bụng.
“Vương gia không nghĩ đến chuẩn bị đại hôn thế nào sao lại để ý đến chuyện của ta làm cái gì? Sợ ta liên lụy ngươi, sợ người đời nói Nam Dương vương có một tiểu thiếp sẽ làm cho ngươi mất mặt?” Hoa Tưởng Dung cười lạnh nói: “Nếu là như thế này, không bằng Vương gia ban cho tiện thiếp một phong hưu thư, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
“Hưu ngươi thì rất dễ dàng, nhưng bổn vương cố tình không làm.”
Triệu Đoạt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung, tựa hồ như muốn nhìn đến xuất huyết.
“Vương gia sao ngươi lại tự làm khổ mình như thế? Ngươi sắp cưới trắc phi, từ đây có thể làm thần tiên quyến lữ, vì sao lại không thể buông tha ta?”
“Buông tha ngươi, ai sẽ bỏ qua cho bổn vương. Viết ra một phong hưu thư rất dễ, nhưng mà lão cha Thừa tướng của nàng sao có thể để yên? Hắn nhất định sẽ đi tìm Hoàng Thượng mà cáo trạng bỏn vương.”
Nghe đến đó, Hoa Tưởng Dung mới hiểu được vì sao Triệu Đoạt sẽ không buông tha cho nàng, nàng vốn tưởng rằng hắn có chút quan tâm đến mình, kết quả hắn lại sợ lão cha Thừa tướng, sợ hoàng thượng cùng thái phi.
Nàng cười mỉa nói: “Điểm này, Vương gia không cần lo lắng, ta nếu rời đi vương phủ cũng sẽ không trở về tướng phủ. Vương gia có thể tuyên bố ra ngoài là ta bị bệnh nặng cần phải ở trong phủ điều dưỡng. Sau một năm liền nói ta bệnh lâu hông khỏi đã cưỡi hạc du tiên.”
Triệu Đoạt hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn tức giận mà nói ra bốn chữ: “Nàng đừng mơ tưởng!”
“Nơi này không thuộc về ta, chỉ có rời đi, ta mới có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.”
“Ngươi muốn gì bổn vương đều có thể cho, trừ bỏ”
“Trừ bỏ tình yêu.” Không đợi Triệu Đoạt nói xong, hoa tưởng dung đã giành trước một bước, nói ra nửa câu sau, nàng cười trào phúng , “Ngươi cho, ta không cần! Ta đã đối với ngươi không còn có bất luận ảo tưởng gì, cho dù ngươi hiện tại không màng tất cả mà yêu ta, ta cũng sẽ không tiếp thu. Hưu hay không tùy ngươi, ta nhất định sẽ rời đi.”
Không khí dần dần trở nên nặng nề. Hắn đột nhiên đứng dậy, lui về phía sau vài bước, yên lặng đứng ở nơi đó cẩn thận mà nhìn Hoa Tưởng Dung.
Nàng nghĩ kỹ đường lui rồi, nàng đã nghĩ ra một cài lý do rời đi hoàn hảo. Nguyên lai, nàng muốn rời xa hắn như vậy, đến nỗi với không màng tới chính mình có khả năng chân bị tàn tật.
Hắn từ trong mắt nàng thấy được nàng thật sự muốn rời xa hắn, làm cho hắn cảm thấy thật đau lòng
.
“Người đâu, dìu phu nhân đến Thanh hiên các!”
Mệnh lệnh vừa ra lập tức có người từ ngoài cửa tiến vào, bọn họ không nói hai lời liền vọt tới trước giường.
Hoa Tưởng Dung nìn những tên thái giám, lập tức quát: “Làm gì, ta không đi Thanh hiên các, mặc dù muốn ta dọn ra Mai viên, ta cũng không muốn ở nơi đó.”
“Không muốn cũng phải đi!” Triệu Đoạt chắp tay sau lưng, dùng khẩu khí chân thật dáng tin lớn tiếng nói, “Nàng không phải đang muốn rời khỏi sao? Bổn vương liền đem nàng trói ở bên người, có bản lĩnh nàng cứ rời đi, bổn vương muốn nhìn xem nàng đi ra vương phủ bằng cách nào!”
Sau mệnh lệnh của Triệu Đoạt Hoa Tưởng Dung liền bị đưa vào Thanh hiên các. Hắn không chỉ có phái đại phu giỏi để trị thương cho Hoa Tưởng Dung trị thương, ngay cả thuốc trị thương cũng phân phó xuống dưới là phải dùng loại tốt nhất.
“Tiểu thư, thì ra Thanh hiên các lớn như vậy nha, ta là lần đầu tiên tiến vào, nơi này thật xinh đẹp a.” Tiểu Thúy nâng Hoa Tưởng Dung dậy, một bên đút thuốc cho nàng, một bên lại nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, ta nghe các tỷ tỷ nơi đây nói, người chính là vị phu nhân đầu tiên được vào ở tại Thanh hiên các .”
Hoa Tưởng Dung đạm nhiên cười: “Thì đã sao?”
Tiểu Thúy mở to đôi mắt nhìn đến Hoa Tưởng Dung nói: “Đây chính là một vinh quang lớn nha. Tiểu thư, người nghĩ lại lúc mới vừa vào phủ các vị phu nhân rất là kiêu ngạo, nhưng mà về sau Vương gia càng ngày càng đối xử tốt với người làm cho các nàng đều không dám mạo phạm đến người. Hiện tại, người lại vào Thanh hiên các, chỉ sợ các nàng về sau khi thấy người đều sẽ đến hành lễ nha.”
Hoa Tưởng Dung lắc lắc đầu thở dài: “Mới qua được mấy ngày yên tĩnh, chỉ sợ về sẽ càng có nhiều chuyện rắc rối.”
Uống thuốc xong, Tiểu Thúy vội vàng dọn dẹp phòng, mà Hoa Tưởng Dung thì nhắm mắt lại trong tay cầm hai quả dưa nhỏ sờ sờ.
Tiểu Thúy nhìn thấy nước mắt liền lưng tròng, nàng hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chớ có sờ người càng sờ lòng em càng ê ẩm. Tiểu thư, Vương gia sao có thể nhẫn tâm như vậy. Dưa nhỏ đáng yêu như thế phá bỏ thật là quá đáng tiếc, vốn dĩ, em còn tìm hai quả lớn lên đặc biệt đẹp, tính toán đưa cho ngài ấy.”
Hoa Tưởng Dung nhắm chặt hai mắt không có trả lời, hai tay nàng lại dùng sức nắm chặt dưa nhỏ, hai hàng lệ lại chảy xuống gương mặt nàng.
Tiểu thúy thấy nàng khổ sở, không dám nói tiếp, đành phải buồn rầu tiếp tục dọn dẹp.
Dọn dẹp hết một canh giờ cũng đem các đồ vật thu thập hết. Tiểu Thúy nấu một chậu nước, chuẩn bị cho Hoa Tưởng Dung lau mình thì lại phát hiện Hoa Tưởng Dung nằm ở trên giường cau mày, trông bộ dáng của nàng rất thống khổ. Quần áo của nàng bởi vì mồ hôi mà ướt sủng, mặt của nàng thì đỏ ửng làm cho Tiểu Thúy sợ tới mức đánh rơi chậu nước xuống đất.
Tiểu Thúy hoảng hốt chạy đến mép giường, duỗi tay sờ trán Hoa Tưởng Dung lại vừa sờ lại cảm thấy tay giông như bị phỏng nên nàng nhanh rụt tay về .
“Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại” Tiểu thúy nôn nóng mà lay lay thân thể của Hoa Tưởng Dung, nhưng mãi mà nàng cũng không tỉnh. Koong còn cách khác Tiểu Thúy liền lập tức chạy ra ngoài.
Tại Mai viên, bọn thái giám đang bận rộn bưng bê đồ vật, Triệu Đoạt đứng ở cách đó không xa đang vung tay múa chân mà cùng bàn bạc với Vương công công chi tiết bay trí căn phòng. Khi hắn thấy Tiểu Thúy hớt ha hớt hãi chạy tới thì không khỏi chấn động.
“Vương gia, tiểu thư nàng ấy, tiểu thư nàng ấy đang phát sốt, hôn mê bất tỉnh” Tiểu Thúy thở hổn hển chạy về phía Triệu Đoạt để báo tình hình của Hoa Tưởng Dung, không đợi Tiểu Thúy nói xong, Triệu đoạt đã cất bước tiến về Thanh hiên các.
Hoa tưởng dung nằm ở trên giường thống khổ cau mày, khuôn mặt vốn dĩ đang tái nhợt bỗng nhiên trở nên đỏ gay, đôi môi của nàng tái nhợt lại thường lẩm bẩm: “Không cần đánh ta, cầu xin các ngươi, không cần phá dưa nhỏ của ta, không cần hủy dưa nhỏ không cần”
Triệu Đoạt mím chặt môi, đôi lại nhìn đến toàn thân của Hoa Tưởng Dung, quần áo ướt đẫm, biểu tình thống khổ , đặc biệt là tay nàng lại nắm chặt quả dưa, những thứ ấy đều giống như một cây kim hung hăng đâm vào tim hắn.
Hắn cúi xuống chậm rãi lấy ra quả dưa đang ở trong tay của nàng, nắm tay nàng bằng bàn tay to rộng của hắn. Hắn nhẹ nhàng dỗ dành nàng: “Ngoan, không ai đánh nàng, sẽ không ai đánh nàng. Chờ nàng khỏe lên, ta sẽ cho người tìm một mảnh đất rộng gấp ba lần mảnh đất cũ, chúng ta lại trồng dưa, dưa hấu, bí đỏ, bí đao chỉ cần là dưa, chúng ta đều trồng một ít”
Tiểu Thúy yên lặng mà đứng ở một bên, âm thầm rơi lệ. Đại phu cầm đơn thuốc giao cho Tiểu Thúy, cẩn thận mà dặn dò : “ Cứ theo phương thuốc này mà uống thì có thể sẽ hạ sốt. Nhưng chân của nàng ngoài dùng thuốc thì phải thường xuyên xoa bóp, sau này còn phải cỗ vũ nàng cố gắng xuống giường tập đi lại, còn có đi được hay không là phải xem tạo hóa của nàng.”