Gió lạnh chợt ùa vào làm cho Triệu Đoạt co người lại. Tiểu Thúy thấy thế, lập tức lấy một tấm áo phủ thêm cho hắn, còn chưa khoác được liền nghe thấy Hoa Tưởng Dung nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.
“Tiểu thư?” Tiểu Thúy vừa mừng vừa sợ, bất chấp chưa khoác áo xong cho Triệu Đoạt lập tức đổ một chén nước đi qua.
Lúc này, Triệu Đoạt cũng bị Tiểu Thúy làm cho tỉnh, lúc hắn nghe thấy Hoa Tưởng Dung nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn vui mừng khôn xiết mà cầm tay Hoa Tưởng Dung, rồi lại đem nhu tình che dấu lạnh nhạt nói: “Nàng đã tỉnh?”
Hoa Tưởng Dung từ từ mà tỉnh dậy, lại cảm thấy vô đau đớn, nàng nhịn không được nhíu nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, không thể tin được nói: “Ta, còn sống sao? Ta không phải là đã chết sao?”
“Như thế nào, cho rằng đã chết là có thể trốn tránh hết thảy? Nhưng nàng vẫn còn sống, muốn giải thoát còn không có dễ dàng như vậy đâu.”
“Tồn tại?” Hoa Tưởng Dung trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, làm như không thể tin được.
Triệu Đoạt kiên định gật đầu: “Nàng còn sống, rõ ràng chính xác mà tồn tại.”
“Đây là ta đang nằm mơ sao?” Hoa Tưởng Dung vươn tay, nhẹ nhàng mà vỗ ở Triệu Đoạt trên mặt,
Bỗng nhiên, Hoa Tưởng Dung ánh mắt co rụt lại, ngay sau đó thu tay về, vẻ mặt phòng bị hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi sao lại giống Nam Dương Vương đến như vậy?”
Triệu Đoạt nheo lại mắt, nghiêm túc mà nhìn Hoa Tưởng Dung, ánh mắt thâm thúy như giếng: “Nàng hy vọng ta là ai? Là họ Lạc kia? Nàng cho rằng trừ bỏ Nam Dương Vương còn có thể có mặt khác nam nhân ngồi ở bên cạnh nàng sao?”
“Không có khả năng, ngươi như thế nào sẽ là hắn? Nam Dương Vương sao lại có bộ dáng lôi thôi lếch thếch như vậy, ngươi nhìn ngươi đi, râu như vậy cũng không để ý tới”
Triệu Đoạt nghe vậy, suy sụp tinh thần, chẳng lẽ tôn dung của hắn hiện giờ kém như vậy?
“Hoa Tưởng Dung, nàng là cố ý, đúng hay không? Ta khuyên nàng vẫn là nên đừng suy nghĩ quá nhiều, hảo hảo dưỡng thương, bổn vương còn chưa tính hết chuyện với nàng đâu.”
Hoa Tưởng Dung tựa hồ cònchưa hoàn toàn thanh tỉnh, nàng nghe có chút hồ đồ, bỗng nhiên, nàng chú ý tới Tiểu Thúy đang đứng ở bên cạnh, lúc này mới chấn động gọi: “Tiểu Thúy?”
“Tiểu thư, em là Tiểu Thúy đây.”
“A, vậy người này thật là Nam Dương Vương?”
Triệu Đoạt gật gật đầu, muốn cầm tay nàng. Hoa Tưởng Dung a mà hét to một tiếng, bỗng nhiên dùng sức mà đẩy ra hắn, kích động mà nói: “Ngươi sao không giết chết ta? Ngươi vì cái gì không giết ta? Lạc đại phu đã chết, Trác thị vệ sinh tử không rõ, ta sống làm gì? Ta là yêu tinh hại người, bọn họ đều là bởi vì ta mới rơi vào kết cục như thế, ta là tội nhân, chết đi ngược lại tốt hơn. Ngươi giết ta, ngươi giết ta đi”
Lòng Triệu Đoạt bị cắt thành từng khúc, đau đớn không thôi, hắn nắm chặt bả vai nàng không cho nàng lộn xộn, trừng mắt quát: “Đúng vậy, là ta giết họ Lạc kia, phạt Trác Ngôn, thì tính sao? Nàng đau lòng phải không? Nàng chết đi là sẽ không chịu lương tâm cắn rứt phải không? Nói cho biết, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!”
Hoa Tưởng Dung buồn bã cười: “Ngươi tốt nhất không cần hối hận, phải biết rằng ta cùng với Lạc đại phu có dan díu, đó là sự thật, hắn đã chết, ta còn sẽ tìm người khác dù sao đối với ta ai cũng giống nhau thôi.”
Nói đến nơi này, Hoa Tưởng Dung dừng một chút lại nói: “Cho dù là như thế ngươi cũng không giết ta sao? Chẳng lẽ ngươi đội nón xanh đến nghiện rồi?”
Triệu Đoạt nghe vậy rùng mình, ngay sau đó mở to hai mắt nhìn: “Nàng nói cái gì?”
“Ta nói cái gì ngươi không nghe rõ sao? Ta cùng Lạc đại phu dan díu, ta cho ngươi đội nón xanh”
“Dung Nhi, nàng câm mồm!” Triệu Đoạt rốt cuộc nghe không nổi nữa, mở miệng ngăn cản nàng nói tiếp, “Nàng biết chính mình đang nói cái gì không?”
“Nam Dương Vương, ngài là đang kêu ta sao? Dung Nhi? Thật là hảo thân thiết nha.” Hoa Tưởng Dung khóe miệng tràn đầy châm chọc, cười nói: “Ta nhớ rõ, ta là tiện nhân, kỹ tử, chưa bao giờ là cái gì Dung Nhi. Nam Dương Vương, thỉnh ngươi bình thường một chút được không, không cần giả mù sa mưa mà bày ra vẻ mặt ôn nhu, như vậy sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.”
“Hoa Tưởng Dung, nàng”
“Ta muốn chết.” Không đợi Triệu Đoạt nói xong, Hoa Tưởng Dung đã bình tĩnh mà nói tiếp, “Ta chính là muốn chết, ta thiếu Lạc đại phu một mạng, nói không chừng còn thiếu trác thị vệ, ta không muốn cõng nợ mà sống, ngươi vẫn là cho ta chết thống khoái đi.”
Không khí tại đây bắt đầu ngưng kết, Triệu Đoạt cố nén trong lòng lửa giận, trừng mắt nhìn Hoa Tưởng Dung: “ Nàng cứ như vậy nói chuyện với ta sao? Tự đem nước bẩn hắt lên trên người mình, chọc giận ta nàng sẽ vui vẻ?”
Hoa Tưởng Dung trầm mặc, nàng vui vẻ sao? Nàng cảm thấy nàng hẳn là thực vui vẻ, nhưng vì sao nàng lại muốn khóc như vậy?
“Dung Nhi, ta biết ta đối với nàng quá hà khắc, trước sau không chịu tin tưởng nàng, nhưng hiện tại, hết thảy đều rõ ràng nàng cần gì phải lại chấp nhất với chuyện đã qua? Chúng ta lại một lần nữa được không? Ta cam đoan, sẽ làm cho nàng trải qua những ngày hạnh phúc.”
Hoa Tưởng Dung réo rắt thảm thiết cười: “Ngươi nói rất đúng, người hà tất chấp nhất với chuyện đã qya? Ta đã từng chấp nhất mà yêu ngươi, không màng tất cả mà muốn gả cho ngươi, kết quả lại rơi vào kết cục như hiện tại, cho nên, ta không muốn lại chấp nhất, cũng không dám lại chấp nhất. Nam Dương Vương, nếu ngươi không giết ta, vậy nhân từ một chút, hưu ta đi.”
“Nàng mơ tưởng!” Triệu Đoạt không chút nghĩ ngợi liền mở miệng cự tuyệt.
“Ngươi yêu ta sao?” Hoa Tưởng Dung nhướng nhướng chân mày, trong mắt lại là bình tĩnh không hề gợn sóng.
“Nàng” Triệu Đoạt mím chặt môi, hắn rất muốn nói ta yêu nàng, nhưng lại không bỏ xuống được tôn nghiêm của Vương gia, đành phải cứng miệng nói: “Không phải nói, không cần quá chấp nhất.”
“Vừa mới khuyên ta không cần chấp nhất, ngươi lại chấp nhất rồi. Hưu ta, khó khăn lắm sao?”
“Nếu ta nói ta yêu nàng, nàng còn muốn ta hưu nàng sao?” Triệu Đoạt hỏi thử.
“Ha ha ha, Tiểu Thúy, nếu hắn nói yêu ta, em có tin không? Thật không biết trái tim của ngươi có thể chia làm mấy ngăn. Ha ha” Hoa Tưởng Dung cười tuyệt vọng, ánh mắt càng thêm trống rỗng
.
Tiểu Thúy đứng ở một bên, nghe bọn họ đối thoại, trong lòng âm thầm sốt ruột, chợt vừa nghe đến Hoa Tưởng Dung hỏi chính mình, nàng có chút hơi do dự nhưng ngay sau đó vội la lên: “Tiểu thư, Tiểu Thúy”
“Đây là chuyện giữa hai chúng ta, nàng cần gì phải hỏi nàng ta?” Triệu Đoạt vội la lên, “Yêu cũng tốt, hận cũng thế, dù sao, bổn vương đã không buông tay nàng ra.”
“Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, cho dù ngươi làm cái gì cũng vô dụng” Hoa Tưởng Dung nhắm mắt lại, đem giữ lại nước mắt sắp chảy xuống.
“Nàng” Triệu Đoạt trong lòng ngũ vị tạp trần, sự tuyệt vọng của nàng làm hắn hít thở không thông, hắn còn muốn nói gì nữa thì cửa lớn lại mở ra.
“Nam Dương Vương tiếp chỉ: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Đỗ tướng quân trấn thủ biên thùy, công lao to lớn, nay ái nữ Đỗ Mi Nhi đoan trang thục nhã, ban cho Nam Dương Vương làm trắc phi, một tháng sau thành hôn, khâm thử.”
Triệu Đoạt quỳ xuống đất tiếp chỉ, hô vang: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Thái giám tuyên chỉ đem thánh chỉ giao cho Triệu Đoạt liền xoay người rời đi, Triệu Đoạt cầm thánh chỉ đứng dậy, liền đối diện với ánh mắt tràn đầy trào phúng của Hoa Tưởng Dung.