Từ khi nào hắn bắt đầu có thói quen về nhà ăn cơm?
“Anh đã trở về.”
Vừa vào cửa, Hàn Vũ theo thói quen nói một câu, nhân tiện ôm lấy người trước mặt, mà người trong lòng hắn dường như đã quen, vươn tay cầm lấy áo khoác của hắn, lại đem giày của hắn đặt lên kệ, này hết thảy đều khiến hắn có thể lập tức đến sô pha nghỉ ngơi.
“Anh chờ một lát là ăn cơm được rồi.”
Tô Triệt khẽ hôn lên má Hàn Vũ, nói một câu rồi trở lại phòng bếp.
Từ trong bếp bay ra mùi đồ ăn mê người, xuyên qua cửa kính bán trong suốt hắn có thể thấy người yêu đang bận rộn trong bếp, mà dưới đôi tay trắng trẻo khéo léo kia, một bàn đồ ăn hấp dẫn dần được mang lên.
Từ khi nào hắn bắt đầu có thói quen về nhà ăn cơm?
Hàn Vũ đột nhiên nghĩ tới vấn đề này. Hắn nghĩ không ra, quen biết Tô Triệt, cường thế chiếm lấy cậu sau đó bá đạo ép cậu ở chung với mình, nhờ vậy mà phòng ở sang trọng xa hoa nhưng lạnh lẽo này biến thành ngôi nhà ấm cúng tràn ngập mùi vị gia đình.
Hàn Vũ nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ ra hình như là có một ngày hắn không phải đi tiệc tùng xã giao, chợt nảy ra ý định muốn dẫn Tô Triệt ra ngoài ăn cơm, nhưng là hắn không thông báo cho cậu biết cho nên khi Hàn Vũ về tới nhà, ngoài ý muốn thấy Tô Triệt đã tự chuẩn bị hai món ăn, đang chuẩn bị ăn cơm.
Hàn Vũ lúc ấy cũng đói bụng, nhìn mấy món ăn trông có vẻ đẹp mắt và ngon miệng liền nhịn không được cầm đũa gắp một miếng, từ đó trở đi ngày nào hắn cũng về nhà ăn cơm.
Trù nghệ của Tô Triệt tương đương với đầu bếp của khách sạn năm sao, bất quá…… Hàn Vũ thích cảm giác cùng Tô Triệt ăn cơm nhà.
“Triệt~”
Hàn Vũ từ phía sau ôm lấy Tô Triệt, kề sát vào tai cậu ngọt ngào gọi. Tô Triệt thực không hiểu vì sao một nam nhân cực kỳ bá đạo lại thích làm nũng như vậy.
Cậu khuấy nồi canh, thuận miệng hỏi: “Anh đã đói chưa?”
“Đói……”
Hàn Vũ một bên làm nũng một bên gặm gặm lỗ tai cậu.
Tô Triệt cười tránh đi, lấy khuỷu tay nhẹ đẩy hắn một cái: “Đừng cắn, qua bên kia đi, anh chờ một chút là có cơm ăn rồi.”
Hàn Vũ không nghe, thế công của hắn đã chuyển từ tai xuống đến cổ, lưu lại trên cần cổ trắng nõn của Tô Triệt một dấu hoa đỏ tươi, hắn chép miệng, cười nói: “Ha ha, anh rất đói, muốn ăn ngay kia!”
“Ngoan, chờ một lát đi.”
“Không muốn, ăn ngay kia!”
Hàn Vũ thực xấu xa, Tô Triệt bó tay, đành bỏ món ăn đã chuẩn bị xong xuống, gắp một miếng thịt bò đút cho hắn. Hàn Vũ cũng rất nghe lời, há miệng ăn thịt bò. Miếng thịt bò kia không có xương, cũng không lớn lắm, Hàn Vũ nhai hai ba miếng đã nuốt xuống rồi chạy lại ôm Tô Triệt ồn ào: “Anh đói!”
Tô Triệt định gắp thêm một miếng thịt bò thì bị Hàn Vũ đè tay lại.
“Làm sao …… Ân……”
Tất cả những câu hỏi của cậu đều bị Hàn Vũ chặn lại, môi lưỡi dây dưa, Tô Triệt muốn lấy tay đẩy hắn ra nhưng sức lực của cậu đâu bằng được Hàn Vũ, bị hắn lôi kéo quay người lại, ấn gáy cậu xuống khiến nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Từng vị trí mẫn cảm trên người Tô Triệt đều bị Hàn Vũ nắm rõ, hắn cố ý vươn lưỡi liếm hàm trên của cậu, Tô Triệt cố gắng chống đỡ kết cục chịu không nổi kích thích mà xụi lơ trong lòng hắn, Hàn Vũ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức vươn ma trảo luồn vào quần áo cậu.
Hưởng thụ cảm xúc nhẵn nhụi của da thịt cậu dưới lòng bàn tay, Hàn Vũ một phen ôm lấy Tô Triệt, cắn vành tai cậu hàm hồ nói: “Anh đói, em phải phụ trách cho anh ăn no……”
Trong phòng khách của Hàn Vũ có một cái sô pha thực rộng, đây là hắn cố ý đi đổi sau khi Tô Triệt dọn đến ở, khi chọn sô pha cậu nhìn Hàn Vũ chọn tới chọn lui y như bà thím đi chợ mua rau, mất hai tiếng mới chọn được. Lúc ấy cậu không hiểu được tại sao Hàn Vũ lại muốn đem cái sô pha hoàn hảo, mới toanh đổi thành cái sô pha mới khoa trương thế này, bất quá cậu rất nhanh liền hiểu được.
Trong phòng còn đầy dư vị *** chưa tán, Hàn Vũ đầy thỏa mãn ôm Tô Triệt nằm trên sô pha, mà Tô Triệt cũng sắc mặt ửng hồng, do mệt mỏi mà thiếp đi.
Lại bị ăn kiền mạt tịnh…… Tô Triệt ai oán liếc cái sô pha bên dưới bị dính dấu vết, cậu cảm thấy mình nên mang cái sô pha này đi đổi, miễn cho Hàn Vũ thực hiện được âm mưu……
Hàn Vũ vuốt ve thân thể cậu, móng vuốt quanh quẩn ở song khâu(*), thỉnh thoảng còn đùa giỡn tiểu hoa huyệt, cảm giác người trong lòng rên rỉ một tiếng hoặc là xoay người đều khiến hắn đặc biệt vui vẻ.
“Triệt……”
“Gì?”
Hàn Vũ thâm tình gọi, đáng tiếc lại đổi lấy đáp lại đầy tức giận của Tô Triệt, ở chung lâu như vậy rồi, cậu làm sao không hiểu ánh mắt xấu xa của hắn chứ, Tô Triệt yếu ớt chộp lấy bàn tay xấu xa của Hàn Vũ, người lại nép vào trong lòng hắn____ đêm cuối thu lõa thể rất lạnh a.
Hàn Vũ cười cười, không khi dễ cậu nữa mà ôm chặt lấy cậu, lòng bàn tay nóng hổi vuốt ve lưng Tô Triệt, dùng nhiệt độ thân thể trấn an tình tự của mình.
Hàn Vũ hạ mắt nhìn Tô Triệt có vẻ mệt mỏi buồn ngủ, đột nhiên có chút cảm khái: “Triệt…… Mỗi lần ôm em, anh đều cảm thấy thực hạnh phúc…… Ha hả!” Không khí vốn ấm áp vì biểu lộ chân tình lại bị hai tiếng cười gian của Hàn Vũ phá vỡ, Tô Triệt còn chưa kịp trở mình biểu lộ xem thường đã bị Hàn Vũ đẩy lại sô pha, tiếp theo lại là đầy phong cảnh xuân.
.