Tiên Sở

Chương 110: Tiền trần vãng sự 1



Trong Đại Nhạn tháp,ánh trăng như tuyết, mọi người trầm mặc nghe Đại Bi phương trượng thấp giọng kể chuyện xưa,dường như quay lại đêm trăng rất lâu về trước ấy.

Tô Mạn Như thần sắc hoảng hốt, tâm tư thổn thức:

-"Sư tôn nói người tu đạo, kỵ nhất là 'tình kiếp tâm ma',không ngờ bà tu hành hơn một trăm năm, tự mình cuối cùng cũng không độ qua được tình kiếp"

lòng nàng đau khổ chua xót,mắt không khỏi hồng lên.

Đại Bi phương trượng lắc đầu nói:

-"Lúc đó lão nạp nào biết tại sao Niêm Hoa đại sư lại tìm đến cái chết,mắt thấy bà rơi xuống, lòng khẩn cấp,lập tức xuất ra 'Đại Bi bạt' bay tới đỡ bà lên..."

Mọi người nghe đến ba chữ ' Đại Bi bạt', thần sắc đều có chút chấn động.Bạt này trong "phật môn thập tứ pháp khí" đứng hàng thứ bẩy,năm đó Đại Bi phương trượng cũng nhờ vào nó mà đánh bại Lôi Đình đại đế của Ma môn,uy chấn thiên hạ.

Đại Bi phương trượng kể tiếp:

-"Nghe thấy lão nạp kinh hô,đạo phật quần hùng đang quyết đấu dưới chân tháp đều nhìn sang,Sở thiên đế kinh hãi thất sắc,trong lúc phân tâm bị thần khí của bọn người Từ Hàng sư thái cùng đánh trúng, máu tươi phun trào,ngã xuống Đại Hùng bảo điện...."

"Mọi người đều hoan hô, muốn bắt hắn lại.

Không ngờ chính lúc đó,đột nhiên xuất hiện một thân ảnh lướt chéo xuống,đoạt lấy "Đại Bi bạt" đang xoay tròn trong không trung,nhanh như chớp chế ngự Niêm Hoa đại sư,bay lên đỉnh tháp,khanh khách cười nói:

-"Lão ni cô, nếu ngươi còn dám làm tổn thương đến một sợi tóc của Sở Lang, ta sẽ chặt hai tay hai chân của đồ nhi ngươi,sau đó bán ả vào Bắc khúc thanh lâu..."

Sở Dịch lòng chấn động,buột miệng nói:

-"Tiêu Thái Chân!"

Đại Bi phương trượng thở dài nói:

-"Không sai,người vừa đến chính là Tiêu Thái Chân nữ thí chủ.Mọi người đều tập trung tinh thần vào đánh, không ai phát hiện ra bà đã tiềm phục trong tự từ lúc nào.Ai,bà ta lúc đó niên kỷ còn trẻ, mà tu vi đã kinh thế hại tục, có thể cưỡng đoạt "Đại bi bạt của lão nạp mà không hề bị thương chút nào, không lạ mấy năm sau, có thể thành nhân vật tông sư nhất lưu của Ma môn.

Ngừng một chút,ông lại nói tiếp:

-"Lão nạp chỉ sợ bà ta làm hại Niêm Hoa địa sư, không dám vọng động.Từ Hàng sư thái vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhất thời không biết làm thê nào cho tốt, ngược lại Sở Thiên đế lại rất lo lắng,kêu lên:

-"Tiêu Thái Chân, cầu xin muội đừng làm nàng bị thương!"

Không biết lấy đâu ra khí lực, hắn đột nhiên bứt khỏi đám người phi lên trời,xông về phía Tiêu Thái Chân..."

"Tiêu Thái Chân cười nói:

"Sở lang ơi Sở lang, ni cô này đối với chàng bạc tình như thế, sao chàng còn cam tâm vì nàng ta tìm vào chỗ chết chứ!Được rồi! ta muốn lấy mạng ả đấy, xem chàng cứu được ả không!"

Nói đến đấy,bà quả nhiên lật tay vỗ một chưởng vào hậu tâm cùa Niêm Hoa.

Niêm Hoa đại sư khẽ ngâm một một tiếng, mặt lập tức trở thành trắng như tuyết, nhưng bà dường như không hề cảm giác, hai mắt si dại nhìn chăm chăm Sở Thiên đế, nước mắt lã chả rơi xuống,khoé miệng thoáng cười.

Tô Mạn Như cắn môi, đầu mày nhăn tít lại, ngón tay không kìm được run rẩy.Nàng tuy biết giữa sư tôn cùng Sở Cuồng Ca tình nghiệt sâu nặng, nhưng chưa từng nghe bà nói bề chuyện cũ, giờ này được nghe, thấy khổ sở cùng cực.

Đại Bi phương trượng nói tiếp:

-"Không đợi lão nạp kịp hành động gì, Tiêu tiên thiên đã cắp lấy Niêm Hoa phi về phía tây, cùng Sở Thiên đế một trước một sau,chớp mắt bay ra trăm trượng.Lúc đấy mọi người mới như tỉnh mộng,hô hoán ngự phong đuổi theo."

Niêm Hoa đại sư trước mắt lão nạp bọ Tiêu thiên tiên cướp đi,ngay đến "đại bi bạt" được sư phụ truyền lại cũng lọt vào tay bà, lão nạp lòng nóng như lửa, chỉ đành cố gẳng đuổi theo.

"Nhưng thuật ngự phong của Tiêu tiên thiên độc bộ thiên hạ,ít người theo kịp, bà phi hành rất nhanh,không lâu sau, khoảng cách với bọn ta càng lúc càng xa.Qua thêm nửa thời thần nữa, trừ lão nạp ra, chỉ còn Sở thiên đế, Từ Hàng sư thái,Trương Túc Trương chân nhân vài người là vẫn còn có thể miễn cưỡng theo kịp..."

Sở Dịch ngày đó đã chính mắt nhìn thấy thuật ngự phong của Tiêu Thái Chân, dù là hắn cưỡi phong hoả song luân, cũng không truy được, thật đúng là kinh thần hãi quỷ.hắn thầm nghĩ:

-" Những người khác thì khỏi nói, nhưng Sở Thiên đế trong lúc trọng thương, lại có thể đuổi theo không bỏ cuộc như thế, nếu như phải vì trong lòng ông rất yêu Niêm Hoa đại sư,chắc không thể làm được?Nhưng ông kiệt lực cố gắng đến mấy, cũng khó có thể duy trì lâu..."

Vừa nghĩ đến đấy, đã nghe Đại Bi phương trượng nói:

-"truy đuổi theo nửa thời thần nữa,Sở thiên đế đột nhiên rẽ sang, hướng về phía Nam mà bay.Bọn ta lúc đó đều nghĩ hắn trọng thương khó chống đỡ, cuối cùng cũng bỏ mặc Niêm Hoa để tự cứu mình.Từ Hàng sư thái do dự một chút, cuối cùng tiếp tục truy đuổi theo bóng Tiêu thiên tiên xa xa.

Tiêu Vãn Tình thở phào một hơi, than rằng:

-"Sở thiên đế chắc là đã giác ngộ, sư tôn tôi bắt Niêm Hoa đại sư cố nhiên là để hả giận, nhưng chủ yếu là vì giúp hắn thoát khỏi vòng vây đào sinh.Chỉ cần ông giữ được tính mệnh chẳng cần tìm sư tôn, sư tôn cũng tự mình đến tận cửa tìm."

Đại Bi phương trượng mỉm cười nói:

-"Tiêu cô nương quả nhiên thông minh.Lão nạp ngu độn, lại truy thêm vài dặm nữa, mới nhớ ra chi tiết đo, liền quay đầu lại truy theo Sở thiên đế."

"Sở thiên đế lúc đó tuy thần công cái thế, nhưng đang thụ trong thương, phi hành càng lúc càng chậm, không lâu sau, lão nạp đã đuổi được tới nơi.

Lão nạp vì không muốn đả thảo kinh xà, ẩn đi thân ảnh,âm thầm theo dõi hắn,thuỷ chung vẫn duy trì cự lý trăm trượng."

"Đến lúc trời sáng, chúng tôi đi càng lúc càng sâu vào biên giới Thổ Phiền. Thảo nguyên mênh mênh,vầng mặt trời dần dần nhô lên từ phía sau, chiếu thiên địa thành một phiến vàng sáng lạn..."

"lão nạp từ bé sống bao nhiêu năm trong tự, chưa từng thấy qua cảnh đẹp tráng lệ như thế, cho đến bây giờ ký ức vẫn còn như mới đây.Nhưng Sở thiên đế dường như quen thuộc nơi ấy lắm, hắn rẽ đông quẹo tây,tự do di chuyển giữa những đỉnh núi cao vút.

Sở Dịch chợt nhớ ra, xen miệng vào:

-"Đúng rồi, ông ta nhất định là tới A Ni Mã Khanh sơn tìm Tiêu thiên tiên."

-Không sai."

Đại Bi phương trượng gật đầu,

-" chỉ tiếc lão nạp đi theo hắn tìm khắp nơi trên A Ni Mã Khanh sơn, cuối cùng vẫn không thấy bóng Tiêu thiên tiên đâu.

"Sở thiên đế cả người loang lổ vết máu, thần tình cuồng loạn, không ngừng thét to gọi tên Niêm Hoa đại sư cùng Tiêu thiên tiên, âm thanh của hắn vang vọng giữa những đỉnh núi phủ đầy tuyết,nhưng không có ai trả lời."

"Đến lúc hoàng hôn, Sở thiên đế cuối cùng cũng tuyệt vọng,hắn đứng trơ trọi giữa những đỉnh núi tuyết, nhìn bốn phía, trong mắt, hoảng sợ,bi thống, hối hận bao nhiêu thần sắc đan xen, thân hình run nhè nhẹ trong gió lạnh, rồi đột nhiên ngồi sụp xuống, khóc như một đứa trẻ..."

Mọi người đều có chút kinh ngạc, không ngờ Sở Cuồng Ca cuồng ngạo là thế, cũng có lúc lúc yếu đuối như vậy.

Yến Tiểu Tiên nắm chặt lấy tay Sở Dịch,lòng vừa thê lương vừa ngọt ngào, thầm nghĩ:

-"Thiên địa mênh mông, người yêu sống chết khó đoán, không lạ Sở thiên đế lại thương tâm đến thế.Đại ca, ngày đó muội dến Hoa sơn tìm huynh, tìm khắp nơi cũng không thấy huynh đâu, cảm giác ruột gan như bị cắn xé đó, huynh có biết hay không?"

Đại Bị phương trượng than:

-"A di đà phật, lão nạp từ bình sinh chưa từng thấy một nam tử thân cao bảy thước khóc thương tâm như thế, tuy biết hắn là một ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng cũng không khỏi sinh lòng thương hại.

Ai,Ngã phật từ bi, hắn tuy sát nghiệp quá nặng, nhưng đối với một người con gái có thể si tình như thế, nghĩ cũng không phải là người máu lạnh."

"Trong lúc đang lão nạp không biết làm gì cho phải,đột nhiên có một giọng cười giòn của nữ tử vang lên:

-"Giữa thanh thiên bạch nhật,một người đàn ông khóc hu hu như vậy, không thấy ngượng sao?"

"Sở Thiên đế thất thanh kêu lên:

-"Thái Chân!"

hắn cuống cuồng nhảy lên, vui mừng như cuồng.

"Lão nạp nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy bên vách núi có một thiếu nữ Ba Tư đứng đón gió,tóc vàng mắt xanh, đẹp đến làm người ta không dám nhìn.

Sở thiên đế nhìn thấy không phải là Tiêu thiên tiên thì rất thất vọng, nhíu mày nói:

-"Cô là ai? có phải Thái Chân phái cô tới không?"

"Thiếu nữ Ba Tư nọ nhìn chằm chằm Sở thiên đế, cười nói:

-"Thì ra ngươi nhận nhầm ta là yêu nữ Tiêu Thái Chân? thế cũng tốt...đúng rồi, ngươi nhất định là giống đại ca ta, bị con yêu nữ đó mê hoặc đến chết đi sống lại, đúng thế không..."

Nghe đến đó, bọn người Tuệ Từ sư thái,Tề Vũ Tiêu mặt đều biến sắc, buột miệng nói:

-"Cực quang điện mẫu!"

Cực quang điện mẫu vốn là em song sinh của Ma môn Lôi Đình Đại đế Lôi Khuyết, cùng xừng là Lôi công điện mẫu, vốn là quý tộc Ba tư.

Lôi Khuyết năm đó si mê Tiêu Thái Chân, vì bà, thậm chí không tiếc dùng Ngũ lôi đại pháp oanh kích Nga Mi, một kiếm phá vỡ Xá Xích Bích của Thanh Thành sơn, oanh oanh liệt liệt, thiên hạ đều biết.

Đại Bi phương trượng chắp tay lai nói:

-"A di đà phật, các vị đoán không sai, thiếu nữ nọ chính là ma môn Cực quang điện mẫu.Lão nạp lúc đó còn ít hiểu biết, nào có biết được thân phận của cô ta, càng không biết cô ta đên A ni Ma Khanh sơn này, là vì muốn giết Tiêu thiên tiên, cắt đứt si niệm của Lôi đế..."

"Sở thiên đế càng không nói câu nào, Điện mẫu càng hứng thú, cô ta ngồi bên cạnh hắn, nói một câu lại tiếp một câu liên tục, dường như không bức được hắn nói chuyện thề không nghỉ."

"Lão nạp trốn trong thuỷ động nơi tuyết phong, một lòng muốn đợi Tiêu tiên thiên, đoạt lại Đại Bi Bạt, cứu Niêm Hoa sư thái, đành phải bình tức liễm thần,yên lặng ngồi xem..."

"Trăng sáng lên cao, rồi lại lặn về phía tây, một đêm đã qua mà Tiêu tiên thiên vẫn không đến,vẻ giận dữ hoảng sợ của Sở thiên đế càng lúc càng lắng xuống, Điện mẫu cười nói:

-"Ngốc à, ta thấy ả không đến đâu,ngươi bỏ cuộc đi..."

"Sở thiên đế không còn nhịn được nữa, quát lên:

-"câm miệng"

Hắn đứng bật dậy,những muốn rời khỏi,nhưng thân hình loạng choạng,rồi đột nhiên ngã lăn xuông sườn núi.Ai... hắn nội thương rất nặng, lại bôn hành một ngày một đêm, chịu gió rét lâu như vậy, hàn lạnh nhập cốt,lúc này tinh thần thể chất đều mệt nhọc, không thể chi trì được thêm."

"Điện mẫu kinh ngạc, khua tay ra ôm lấy hắn, cười nói:

-"Đường đường la nam nhi bảy thước, lại yếu đến mức nhiễm phong hàn, thật là đáng cười..."

nói đến đó sắc mặt đột nhiên biến đổi, thất thanh kêu lên:

-"Ai da, ngươi sao thụ nhiều vết thương thế?"

Giọng đại bi phương trượng trầm ấm, ngữ điệu không nhanh không chậm,trong lúc kể bất tri bất giác nhại lại ngữ khí thiếu nữ của Điện Mẫu, có chút hoạt kê.

Nhưng mọi người lúc này đều tập trung vào câu chuyện,không ai cảm thấy tức cười.

Đại bi phương trượng nói tiếp:

-"Sở Thiên đế không kiên nhẫn nói:

-"Bỏ ta ra..."

trong lúc vùng vẫy, tay...a di đà phật.. đập trúng vào ngực của điện mẫu. điện mẫu vừa thẹn vừa giận, dái tai đỏ hồng,sẵng giọng nói:

-"Ngươi mà còn làm loạn nữa, ta đẩy ngươi lăn xuống núi đấy."

Mọi người kỳ lạ, lòng đều nghĩ:

-"Ả ma đầu đó nói như thế thì không phải là giận, không lẽ ả thích Sở Cuồng Ca?Không ngờ Sở Cuồng Ca không những là địch của vạn người, còn được vạn người mê,dáng vẻ tuy bệnh thoi thóp mà vẫn lạnh lùng của hắn có thể làm đường đường Điện Mẫu cũng phải mê mẩn.

Đại Bi phương trượng nói:

-"Sở thiên đế mặt trắng xám, toàn thân run rẩy, phồng mồm muốn nói gì đó, nhưng không nói ra được câu nào, hiển nhiên hàn độc đã công vào tâm phế.

Điện Mẫu mặt ửng hồng,ôm lấy hắn muốn thả xuống,nhưng lại do dự không quyết,liếc thấy băng động lão nạp đang ẩn, mắt sáng lên, đột nhiên nhẹ nhàng lướt tới.

"Lão nạp kinh ngạc,tưởng cô ta đã phát hiện ra,định ra khỏi động. Nào ngờ cô ta lại ôm Sở thiên đế vào trong động, cẩn thận nhẹ nhàng đặt hắn vào mảng tường khuất gió,vừa truyền chân khí cho hắn, vừa lẩm bẩm một mình:

-"Ai, Lôi Minh Châu ta bình sinh giết người vô số,hôm nay lại đi cứu người, nếu để lan truyền ra ngoài, bị người cười thối mũi mất..."

Đại Bi phương trượng nói:

-"Lão nạp nghe thấy câu đó, trong lòng rất kinh ngạc, lúc bấy giờ mới biết thì ra cô ta là Cực quang điện mẫu.Trong lúc kinh ngạc, lại nghe cô ta kêu lên ngạc nhiên,cầm lên một cái hồng ngọc tiểu đỉnh cao khoảng nửa thốn nói:

-"Thái Ất nguyên chân đỉnh! Ngươi là Sở Cuồng Ca?"

Điện Mẫu mở tròn hai mắt, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Sở Cuồng Ca,cười ha ha nói:

-"Thì ra ngươi là thần môn đệ nhất phong lưu lãng tử trong đồn đại.hắc hắc,có thể làm Tiêu Thái Chân cùng Niêm hoa vì ngươi tìm sống tìm chết,ta tưởng phải là người như thế nào, không ngờ chỉ là hư danh, chẳng qua ngươi chỉ thế này."

"Sở Cuồng Ca lạnh lùng nhìn cô ta không trả lời, Điện mẫu hua qua hua lại Thái Ất nguyên chân đỉnh trong tay cười nói:

-"Đại ca đối với con yêu nữ Tiêu Thái Chân đó một lòng yêu thương, chỉ tiếc là ả chẳng thèm để mắt tới,cả đời đối với ngươi không quên.Thế cũng tốt, để ta giết ngươi rồi,chặt đứt rễ tình cho yêu nữ, đó,không chừng ả hồi tâm chuyển ý,chịu ở chung với ca ca ta cũng nên.Đợi hai người đó động phòng hoa chúc rồi, ta mới dùng cái đỉnh này cắm cho ngươi một nén hương."

"Cô ta thu hồi Phong lôi điện quang luân, cười nói:

-"trong lòng ta đúng thật là có chút hiếu kỳ về ngươi, ả ni cô đó tốt chỗ nào, sao làm cho ngươi thần hồn điên đảo đến thế? Tiêu Thái Chân trong mắt anh ta là ngọc ngà vô giá, thế mà sao trong mắt ngươi, không bằng một cọng cỏ dại."

"Sở Cuồng Ca lạnh lùng nói:

-"Muốn giết cứ giết,đừng nói nhiều!"

Điện mẫu khanh khách cười, dịu dàng nói;

-"Ta giờ lại đổi ý rồi,ta không những không giết ngươi, mà còn bắt ngươi quên đi ni cô đó, quên đi Tiêu yêu nữ, quên đi tất cả nữ nhi trong thiên ha, chỉ yêu một mình ta, cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho ta..."

"Sở thiên đế ngạc nhiên, giống như nghe thấy một chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, ha ha cuồng tiếu nói:

-"Sở mỗ bao năm vì tình mà khổ, sống không bằng chết,đã sớm là một gã tình nô.Nếu ngươi có thể dùng yêu pháp cho ta đi Tuyết Liên Hoa, thì cho dù ta làm nô lệ cũng có tổn hại gì đâu."

"Điện mẫu mặt lại ửng hồng,cười khằng khặc nói:

-"Tiêu yêu nữ, tiểu ni cô đúng thật là những nữ nhân ngu xuẩn,nếu như bọn họ biết được người trong lòng bọn họ thành nam nô trong bổn cung,chỉ sợ tức đến nổ phổi mất thôi"

Nói đến đó, từ trong ngực lôi ra một hoàn đỏ như máu, không hề giải thích, nhét thẳng vào bụng Sở Cuồng Ca."

"Sở thiên đế chân khí hư nhược, không có sức chống cự, không tự chủ được nuốt hoàn thuốc đó vào bụng.Ông khạc khạc mấy cái, vừa kinh ngạc vừa tức giận,lạnh lùng nói: Text được lấy tại Truyện FULL

-"Yêu nữ, ngươi cho ta ăn cái gì đấy?..."

Còn chưa nói xong,mặt đã biến thành đỏ hồng,hơi thở nặng nề, trong mắt dục hoả phun trào.

"Điện Mẫu hi hi nhìn hắn, vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt hắn, dịu dàng nói:

-"Hoàn dược đó gọi là Thiên trùng huyết lộc đan,nghe nói là dùng một ngàn loại dâm trùng trộn lẫn với tinh huyết của ngẫu huyết lộc chế thành, ngươi đoán xem ăn vào sẽ xảy ra chuyện gì?

Nói chưa dứt, y phục trên thân thể cô ta đột nhiên rơi cả xuống đất.

Quần hùng nghe thấy "Thiên trùng huyết lộc đan",trên mặt đều hiện lên thần sắc xấu hổ cổ quái,những nữ nhân như Tô Mạn Như lại càng đỏ mặt.

Thứ thuốc này do Thái cổ Tây hải lộc nữ sáng tạo,lưu truyền mấy ngàn năm, là xuân được có dược tính mãnh liệt đệ nhất thiên hạ,ngay đến bồ tát uống vào cũng phải hoàn tục.

Đại Bi phương trượng than:

-"A di đà phật, với tuổi lão nạp năm đó mà nói, nhìn thấy cảnh tượng đó,sự rung động chật vật trong lòng khó mà tả được,nhất thời không biết làm thế nào cho phải, đành phải tiếp tục ẩn mình trong góc động nhắm mắt lại.Để phòng nguy hiểm đột nhiên đến mà mình không biết, lão nạp không dám bịt cả hai tai, vì thế,những hơi thở hổn hển,những tiếng rên...bao nhiêu tiếng động kỳ quái đều vang vào trong tai..."

Lúc đó lão nạp thật không dễ dàng gì trừ đi mọi tạp niệm, trong lúc đang tĩnh tâm nhập định, đột nhiên nghe thấy ngoài động truyền lại một tiếng hét như kinh lôi,tiếp đó lại nghe thấy thanh âm của Tiêu Tiên thiên,lạnh lùng nói:

-"Lôi Khuyết, nếu người còn dám không biết sống chết đi theo ra nữa, đừng trách ta không khách khí!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv