Rời xa mông mèo, màu đỏ bên tai Giang Cảnh Bạch đã rút đi chút ít.
Thuận theo dòng người đi thêm một đoạn ngắn nữa sẽ có thể thấy rõ logo của xã đoàn được chiếu trên màn ảnh lớn, không ít người đứng xung quanh xem biểu diễn, có coser cũng có người qua đường, còn có mấy vị nhân viên phỏng vấn cầm máy chụp hình cùng micro loại nhỏ trong tay.
Nhìn logo bên người thì có vẻ làm cho một đơn vị truyền thông tự vận hành. Nó thường cập nhật các bài viết hoặc video nhỏ liên quan đến sự kiện trên trang chủ của weibo và các nền tảng khác. Vì phong cách chỉnh sửa hậu kỳ hài hước nên lưu lượng truy cập luôn ở mức cao.
Hôm qua Giang Cảnh Bạch và mấy vị khách mời khác cũng được phỏng vấn vài câu.
Y khoác da "Thiên Giang thái thái" bị phỏng vấn rất nhiều lần, ngày hôm nay là lần đầu tiên dùng thân phận người qua đường đến đây, không ngờ vẫn may mắn được xếp vào kho tư liệu sống một lần nữa.
Đơn vị truyền thông này có bảo vệ sự riêng tư của người qua đường, không muốn lộ mặt thì có thể làm mờ mặt mũi, cũng xem như không có gánh nặng gì.
Giang Cảnh Bạch rút kinh nghiệm từ lần phỏng vấn hôm qua, cẩn thận trả lời từng câu một, kết quả hỏi đến câu thứ ba y lại im lặng.
Thật ra cũng không có gì xấu, chỉ là nói về một số quan điểm về hiện trạng cosplay ngày nay.
Hôm qua Giang Cảnh Bạch cũng bị hỏi câu này, chị gái phóng viên đã cố gắng truyền cảm hứng để y nói nhiều hơn, Giang Cảnh Bạch suy nghĩ nát óc, đã nói tất cả những gì mình có thể nghĩ ra hết rồi.
Giờ y thật sự không biết nói gì nữa.
Gian nan nhả ra hai câu quan niệm khá đại chúng, cuối cùng chị gái phóng viên hỏi y có từng suy nghĩ sẽ thử trải nghiệm với cosplay không.
Giang Cảnh Bạch còn chưa kịp nói, Nam Việt bên cạnh biết rõ tình cảnh xoắn xuýt của y, nở nụ cười nhẹ.
Thính lực của chị gái phóng viên rất nhạy, phản ứng cũng rất nha: "Aida, lẽ nào bạn đã là một coser?"
Trước khi phỏng vấn Giang Cảnh Bạch không hề nghĩ mình sẽ bị hỏi một vấn đề hai lần, trả lời xong vẫn đang lo lắng xem có lộ ra chút sơ hở nào không, lại bị hỏi như vậy, cười khan nói: "Thật không có, tôi rất thích cos, thế nhưng đến giờ vẫn chưa thử bao giờ."
Câu trả lời này rất bình thường, rất phổ thông.
Nhưng sau đó vài ngày, chuyện này đã trở thành một trò cười trong giới: Kể chuyện cười, Thiên Giang thái thái chưa từng cos bao giờ.
——
Giang Cảnh Bạch vẫn chưa khoẻ hẳn, Nam Việt ngồi tàu cao tốc cùng với y.
Dạo triển lãm đến trưa, hai người rời sân ra ngoài ăn cơm, đợi đến thời gian thì cùng đến trạm lấy phiếu đợi tàu.
Ngồi vào chỗ đợi tàu, vẫn còn một lát nữa mới đến thời gian xoát vé, Giang Cảnh Bạch lấy điện thoại ra, dạy Nam Việt chơi game.
Gương mặt của Nam Việt rất có tính lừa dối, nghiêm túc thận trọng, chính kinh cứng nhắc, Giang Cảnh Bạch đã hiểu lầm hắn từ phương diện tình cảm đến sở thích, duy chỉ có chuyện chơi game này là không phụ tướng mạo hắn.
Nhìn thấy nhân vật chết bởi mấy con quái nhỏ dưới sự điều khiển của Nam Việt, khoé miệng Giang Cảnh Bạch giật một cái, thực sự nhịn không được, gục đầu lên vai Nam Việt bật cười.
Nam Việt nhíu mày, vẫn chưa làm quen được với cách điều khiển của trò chơi.
Giang Cảnh Bạch vừa cười vừa giúp hắn qua một cửa: "Anh phải làm quen với các thao tác, không chuyển hướng đúng lúc thì không thể thả kỹ năng ra, rất dễ bị quái nhỏ đánh chết."
Nam Việt gật đầu, dựa theo gợi ý của hệ thống và sự dẫn dắt của Giang Cảnh Bạch, nhấn thao tác lại một lần.
"Nam Việt, anh... chưa từng chơi những trò nào như vậy à?" Giang Cảnh Bạch cười híp mắt nhìn hắn.
Quá mới lạ, còn không cùng trình độ với những người mới chơi bình thường.
Nam Việt nói: "Không có."
Giang Cảnh Bạch không cảm thấy kinh ngạc, hỏi hắn: "Vậy trước giờ anh chơi cái gì?"
Nam Việt có thể cùng y chơi trò y yêu thích, vậy y cũng có thể chơi cùng Nam Việt những trò hắn biết.
"Không chơi." Nam Việt rũ mắt, điều khiển nhân vật nhảy lên.
Lần này Giang Cảnh Bạch mới kinh ngạc: "Không chơi cái gì hết sao?"
Nam Việt hơi lớn tuổi, không hứng thú với phương thức giải trí của lớp trẻ thì cũng đúng, nhưng ai mà không có thời trẻ? Lúc nhỏ Giang Cảnh Bạch một lòng học tập mà còn có thể dành ra chút thời gian đọc truyện, chơi một số trò chơi nhỏ.
Nam Việt làm xong nhiệm vụ tân thủ, nhìn về phía y: "Không có."
Thiên tính của hắn vốn thiếu yếu tố nóng nảy, cộng thêm gia giáo, làm việc hạn chế cẩn thận, bị Giang Cảnh Bạch hấp dẫn đại khái là chuyện kích thích nhất rồi.
Giang Cảnh Bạch rất kinh ngạc, đối diện với Nam Việt vài giây lại bắt đầu nở nụ cười.
Nam Việt đầy dung túng, im lặng không lên tiếng nhìn y cười đến chỏm tóc phía sau rung rung.
Dùng điện thoại chơi game làm lượng pin tiêu hao khá nhanh.
Pin điện thoại Giang Cảnh Bạch còn chưa đến một nửa, Nam Việt thoát trò chơi, trả điện thoại cho y, tiện thể nhéo chóp mũi y một cái: "Buồn cười như vậy?"
"Cũng không phải buồn cười lắm." Chỉ là đột nhiên nhận ra, khí chất cán bộ kỳ cựu của Nam Việt tựa hồ là đã có từ lúc mới sinh, ít liên quan đến tuổi tác và trải nghiệm.
Giang Cảnh Bạch ngưng cười, đôi mắt vẫn cong cong, nói: "Vậy anh giải trí bằng cách nào?"
Nam Việt dựa vào lưng ghế, rõ ràng là tư thế ngồi không ngay ngắn, nhưng vẫn có cảm giác quy củ khéo léo.
Hắn lồng hai bàn tay đặt ở trước người, ánh mắt truyền đạt: Em thật sự muốn biết?
Tự nhiên Giang Cảnh Bạch cảm thấy hơi do dự.
Nam Việt cho y lưỡng lự một giây, trả lời: "Vận động."
Bơi, lặn, leo núi, chạy việt dã,.. có rất nhiều hạng mục vận động cực hạn để lựa chọn.
Nụ cười trên môi Giang Cảnh Bạch cứng ngắc ngay lập tức, độ cong đôi mắt lại dời sang khoé miệng Nam Việt.
"... Rất tốt." Giang Cảnh Bạch khô khan nói.
Nam Việt vuốt tóc mai của y ra sau, trầm ngâm chốc lát, mở miệng hỏi: "Có bị say sóng không?". Truyện hay luôn có tại -- t r u m t r u y e n . м E --
Giang Cảnh Bạch lắc đầu.
Nam Việt bình tĩnh nói: "Tuần sau đưa em ra biển chơi."
Đầu tiên mắt Giang Cảnh Bạch sáng rực lên, sau đó lại hơi phòng bị: "... Ra biển làm gì?"
Chẳng lẽ muốn đưa y đi vận động.
Nam Việt cho y uống một viên thuốc an thần: "Thuê du thuyền, đi ra biển giải sầu." Hắn dừng lại, "Muốn đi không?"
"Muốn." Giang Cảnh Bạch đáp xong lại do dự nói, "Tuần sau có gấp quá không?"
Chỉ có mấy ngày, có lẽ không kịp làm kế hoạch.
"Tháng này khí trời đều rất tốt, cuối tháng thì thế nào?" Giang Cảnh Bạch kiến nghị.
Nam Việt nhắc nhở: "Tuần sau là thất tịch*."
(*7/7 Âm lịch: lễ tình nhân của Trung Quốc)
Giang Cảnh Bạch ngẩn ra.
Trước kia y vẫn nhớ ngày thất tịch, nhưng có lẽ bị chuyện Nam Việt đến G thị chen vào, tạm thời quên mất.
"Còn muốn cuối tháng không?" Nam Việt cười cười nhìn y.
Giang Cảnh Bạch mím môi một cái, ý cười không rõ ràng trên mặt người đàn ông thoắt cái đậm thêm.
Y nghiêng người sang phía Nam Việt, dựa lên vai đối phương, cười mỉm ôn tồn nói: "Vậy em và anh cùng chuẩn bị."
Nam Việt nói được, sau đó cúi đầu hôn lên tóc y một cái.
Nam Việt có tâm tư riêng, ở trên du thuyền, bốn phía đều là biển, xem như Giang Cảnh Bạch nhất thời khó có thể tiêu hóa được điều mình muốn nói, thì Nam Việt cũng có thể chậm rãi dỗ y, không sợ người chạy.
Giang Cảnh Bạch không biết gì về hoạt động tâm lý của Nam Việt cả, dán lại hỏi hắn muốn đi biển nào.
Nam Việt vừa nói tên ra, phía công ty đã gọi điện thoại đến.
Giang Cảnh Bạch hiểu chuyện ngồi ngay lại, chừa cho Nam Việt một không gian đầy đủ, mở điện thoại tìm thông tin các nơi cho thuê du thuyền.
Y còn chưa đọc được mấy dòng, tin nhắn của Lâm Giai Giai đã gửi tới.
Lâm Giai Giai: [Có phải cậu bị một coser tên Tuyết Hồng chặn lại ở triển lãm không?]
Giang Cảnh Bạch trả lời: [Cậu biết cậu ta?]
Lâm Giai Giai xem thường: [Sao mà không biết? Người phụ trách studio của cậu ta còn nằm trong weichat của tớ này.]
Những năm gần đây, ngành công nghiệp cosplay có nhiều triển vọng phát triển, các studio nổi danh không chỉ có thể nhận đấu giá thương mại để thu lợi nhuận, mà còn có thể trở thành đội biểu diễn cho các cuộc thi đấu game online. Cùng với việc những nhân vật kỳ cựu đang lần lượt lui vào hậu trường, các studio dày dặn kinh nghiệm đang rất cần máu mới để lấp đầy những chỗ trống.
Người phụ trách studio Dạ Vũ từng làm việc với Lâm Giai Giai, ngay từ đầu đã muốn mời Giang Cảnh Bạch ký kết, tìm Lâm Giai Giai thương lượng, nhưng đáng tiếc Giang Cảnh Bạch không muốn phát triển nghề nghiệp, chí không ở chỗ này, miễn cưỡng cũng không được. Sau đó ký Tuyết Hồng cũng là vì muốn bồi dưỡng một "tượng đài" giống Giang Cảnh Bạch, người có thể tiếp quản các bậc tiền bối trong việc quay phim và chạy triển lãm, lại không khiến người xem phải chênh lệnh thị giác quá nhiều khi gặp mặt.
Kết quả tinh lực tài lực đều ra, người mới lại nhiều tham vọng, mới vừa được chút thơm ngọt đã quay đầu lao thẳng vào vòng giải trí, làm cho stuido dù bất mãn cũng không có cách nào, dù sao người mới có vào được hay không cũng không sao, dù gì cũng có thể mang đến chút lưu lượng cho studio.
Lâm Giai Giai: [A, xin lỗi, quên nói với cậu chuyện này, có lẽ là cậu vẫn chưa biết "chiến công vĩ đại" của tên đó đâu.]
Giang Cảnh Bạch: [Biết rồi.]
Lâm Giai Giai kinh ngạc: [Cậu đã biết rồi????]
Giang Cảnh Bạch: [Nghe bọn đàn chị nói.]
Lâm Giai Giai "Ồ" một cái: [Làm tôi sợ muốn chết, làm sao mà cậu có thể đi chung đường với tên đó được.]
Giang Cảnh Bạch nhìn tin nhắn, lại nghĩ đến chuyện, giờ y và Nam Việt đã đi chung đường rồi này.
Lâm Giai Giai: [Biết thì càng dễ làm hơn, đừng để ý tới mấy cái @ trên weibo, cứ để cậu ta liếm đi.]
Weibo? @?
Giang Cảnh Bạch mơ màng nhìn hai cái nhãn dán vả mặt nàng gửi, truy cập weibo.
Load được giao diện, điện thoại trong tay y lập tức rung rung chấn động.
Trong đống thông báo, số lượng @ còn nhiều hơn bình luận và lượt thích gấp đôi.
Giang Cảnh Bạch mở ra, phát hiện phần lớn là @ y ở phần bình luận dưới bài đăng của người khác, mà người khác này chính vị Tuyết Hồng ngày hôm qua xin chụp ảnh chung với mình.
Coser Tuyết Hồng: [Nguyện vọng chụp ảnh chung với nam thần đã thành hiện thực! Winner winner chicken dinner!! Nam thần thật là đẹp a a a a giọng nói thật là dễ nghe a a a a tính cách thật ôn nhu a a a a /che mặt/, nếu như có cỗ máy thời gian, tôi nhất định sẽ về quá khứ điên cuồng xoay mông oaaaaaaa ~]
Bên dưới kèm theo ba tấm ảnh, tấm thứ nhất là ảnh chụp cùng Giang Cảnh Bạch, tấm thứ hai là một nhãn dán trái tim to to, tấm thứ ba là ảnh chụp đoạn chat của Tuyết Hồng và bạn của mình, thời gian vào ba năm trước, Tuyết Hồng gửi cho bạn mình bộ ảnh cosplay của Giang Cảnh Bạch, điên cuồng khen ngợi, cuối cùng là nói nếu sau này có cơ hội, nhất định phải đến triển lãm chụp ảnh chung với Thiên Giang thái thái.
Trong số những người hâm mộ của cậu, có một nhóm fan rất thích cos, họ cũng theo dõi rất nhiều người, trong đó chắc chắn không thể thiếu Giang Cảnh Bạch.
[Ôi, thì ra nam thần của Chim Ngốc là Mỹ Giang nha. Vừa lúc tôi cũng có ảnh chụp chung. *Hình ảnh*]
"Hồng" trong Tuyết Hồng có nghĩa là chim hồng, tính cách trên weibo lại ngốc ngếch ngớ ngẩn, fan thường gọi cậu là Chim Ngốc.
[Rất tốt rất tốt, hai người đều rất tuấn tú, đã lưu lại làm hình nền ~]
Trong số các bình luận, bình luận đứng đầu chính là: [Thổ lộ mà lại không @ người ta, Chim Ngốc thật sự là chim ngốc... @coser Thiên Giang]
Có bình luận này đi trước, người phía dưới chậm rãi cuốn theo nhịp điệu, @ Giang Cảnh Bạch với nội dung như "@ giúp" "Thái thái mau ra nhìn đàn em của mình", bởi vì bài viết vừa đăng tải nên không có quá nhiều bình luận.
Đoán là Giang Cảnh Bạch đã hiểu rõ tình huống, Lâm Giai Giai lại nhắn tin đến: [Có thêm một đàn em như vậy, làm nam thần cậu cảm thấy như thế nào nha?]
Giang Cảnh Bạch suy nghĩ một chút, đánh chữ tìm nàng xác nhận: [Triển lãm XX hồi tháng ba năm nay studio Dạ Vũ cũng đi đúng không?]
Lâm Giai Giai cười ha ha: [Đúng, tuyệt đối đừng hoài nghi trí nhớ của mình, không chỉ có tháng ba năm nay, tháng mười và tháng mười hai năm ngoái cũng đi.]
Dạ Vũ muốn rèn luyện người mới, triển lãm nào cũng mang nhóm người mới tham gia, bao gồm cả Tuyết Hồng.
Liên tiếp ba buổi triển lãm nam thần "ngưỡng mộ đã lâu" đều đến làm khách mời, mà mãi đến năm nay mới xin chụp ảnh chung, nhìn phong cách trên weibo cùng điệu bộ ngày hôm qua, giải thích là tại vì thẹn thùng hướng nội thì... có hơi không thích hợp.
[Thấy lạ lạ đúng không? Thấy là được rồi, cho cậu xem cái này.] Lâm Giai Giai sảng khoái gửi cho y một liên kết.
Là thông báo đến từ chương trình giải trí mà Tuyết Hồng tham gia, báo là cậu ta đã được thông qua.
Bên trên có ghi rõ thời hạn đăng ký chi tiết và lịch trình, chung kết sẽ diễn ra vào tháng mười hai năm nay, nhưng sẽ có một cuộc bỏ phiếu trong 30 ngày vào tháng 10. Kết quả bình chọn của nền tảng weibo chiếm một nửa tỉ lệ xếp hạng.
[Không hổ là người định tiến vào vòng giải trí, dùng thủ đoạn rất khéo. Cậu không từ chối cậu ta là đúng, nếu không thì không biết người này sẽ chụp cho cậu cái mũ gì nữa.] Lâm Giai Giai cảm khái xong lại cường điệu, [Giờ cậu đừng phản ứng gì hết. Nói này cũng không phải ép buộc đâu, nhưng ông chủ không ở đây thì ngài phó như tớ gặp xui xẻo, giờ tớ phải vác một đống chuyện này, chờ cậu trở lại rồi nói.]
Không cần Lâm Giai Giai nhắc nhở, Giang Cảnh Bạch cũng biết nên tỏ thái độ gì.
Chỉ là y không thể hiểu nổi, trước tiên không đề cập đến chuyện thấy sang bắt quàng làm họ sẽ không kiếm được số phiếu lâu dài, đối phương có rất nhiều kẽ hở, dù là ai cũng có thể hiểu cậu ta muốn làm gì, vị Tuyết Hồng này không phải thần kinh thô như thế chứ?
Xe sắp đến, Giang Cảnh Bạch tạm thời gác việc này qua một bên, cùng Nam Việt đi đến cửa soát vé.
Sau khi xuống xe, hai người ăn bữa khuya đơn giản bên ngoài, chờ khi về nhà đã hơn mười một giờ.
Giang Cảnh Bạch bị Nam Việt giục đi tắm, tắm xong y mới sạc chiếc điện thoại đã hết pin của mình.
Tắt chế độ máy bay, vạch tín hiệu trên cùng bên trái đầy, mạng cũng được kết nối, tin nhắn và thông báo từ các ứng dụng liên tục nhảy ra.
Lúc này Giang Cảnh Bạch mới thấy tin nhắn Lâm Giai Giai gửi hai mươi phút trước, hai chữ rất đơn giản thô bạo: [Trâu bò.]
Sau đó quăng cho y một tấm ảnh.
Giang Cảnh Bạch còn tưởng là chuyện liên quan đến Tuyết Hồng, phóng to ảnh lên, vừa nhìn một cái, động tác lập tức khựng lại.
Ảnh chụp lại bài viết của một vị blogger V* trên weibo: [Game online bây giờ đỉnh thật, có rất nhiều cao thủ, điều này minh chứng cho câu, tốt gỗ hơn tốt nước sơn.]
(*giống tick xanh ở Instagram)
Bên dưới là ảnh chụp màn hình từ blog chính thức của trò chơi, đại ý là tổng kết hoạt động tuyên truyền trong Lễ hội mùa hè, kèm theo đó là ảnh chụp hiện trường.
Đây là những việc rất bình thường, năm nào cũng có.
Nhưng vấn đề là, năm nay trong ảnh của vài blog xuất hiện một người chơi rất có cảm giác tồn lại.
Tóc vàng, cao gầy, gương mặt như phát sáng.
Không nhiều lắm, chỉ có tám cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Việt: Tôi muốn thành thật với vợ trong ngày thất tịch.
Kịch bản: Không, cưng không có cơ hội.