Sau khi Lâm Uyên Dương đi, Thẩm Lan máy mắt liên hồi, không biết vì hắn quá khẩn trương hay thật sự là điềm báo gì nữa.
Hắn đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể lập tức bay đến cạnh Lâm Uyên Dương, nhưng bên ngoài mưa bom bão đạn, khói lửa nổi lên khắp phía, người tạm thời bị phế tay phải như hắn không thể tùy tiện lao ra được.
Thẩm Lan liếm môi nhìn quanh, sau đó hóp lưng như mèo rón rén chui vào rừng cây.
Giờ đang là mùa đông, lá cây rụng hết chỉ còn thân cây trơ trụi, Thẩm Lan lách tới lách lui, lén lút đi lên phía trước.
Chỉ chốc lát sau hắn thấy một người vội vã chạy về hướng mình, Thẩm Lan định thần nhìn kỹ, đây không phải người lúc nãy nói chuyện với Lâm Uyên Dương sao, trong lòng hắn giật thót, đi tới đón đầu người kia, "Sao cậu quay lại, Lâm Uyên Dương đâu?"
"Hàn Thụy bị người ta bắt đi, một mình Lâm ca bám theo rồi." Người kia lộ vẻ lo âu: "Chẳng biết người Lục gia có nể mặt Lâm ca không nữa......"
"Một mình anh ấy thôi à?" Giọng Thẩm Lan đột nhiên cao vút, sắc mặt cũng thay đổi: "Chỉ một mình?! Anh ấy đi đâu rồi?"
"Họ đi về phía Tây, em dặn các huynh đệ khác theo sau rồi quay lại báo cho anh biết đây."
Ngay cả một câu cám ơn Thẩm Lan cũng không kịp nói, co cẳng chạy về phía người kia chỉ, tim hắn đập thình thịch làm lồng ngực đau nhói.
Mặc dù Lâm Uyên Dương luôn xử sự khôn khéo và biết chừng mực nhưng...... nói không chừng sẽ bị dính líu vào.
Thẩm Lan quả thực chỉ muốn chém chết mình, lẽ ra Lâm Uyên Dương có nói gì hắn cũng phải đi theo y một bước không rời mới đúng.
Hắn run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Uyên Dương.
"Thẩm Lan, em đừng tới đây." Lâm Uyên Dương gấp gáp nói khẽ: "Giờ anh không sao, lát nữa anh sẽ trở lại tìm em."
Qua điện thoại Thẩm Lan nghe được tiếng bước chân và tiếng còi xe, chắc hẳn y vẫn đang ở gần đây chưa đi xa.
"Anh đang ở đâu?" Thẩm Lan nghiến răng: "Bật định vị cho em mau lên."
"Em đừng......"
"Đừng nói nhảm! Em cần định vị! Ngay bây giờ!"
"Lâm Uyên Dương, nếu hôm nay anh không bật định vị thì cả đời em sẽ không tha thứ cho anh đâu." Thẩm Lan sợ muốn chết, hắn sợ Lâm Uyên Dương xảy ra chuyện, sợ đỏ ngầu cả mắt: "Anh mau nói em biết anh đang ở đâu đi......"
Lâm Uyên Dương khẽ thở dài rồi cúp điện thoại.
Thẩm Lan vừa cầm điện thoại vừa chạy, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nhưng chẳng có tin nhắn nào của Lâm Uyên Dương gửi tới.
"Mẹ kiếp......!"
Thẩm Lan đỏ mắt chửi một tiếng, hắn run rẩy bấm một số điện thoại khác: "A lô, Trương Khải, giờ cậu có ở cục cảnh sát không? Tớ cần định vị......"
"Gấp lắm...... Coi như tớ xin cậu đấy."
"Ừ, ngay bây giờ, số điện thoại là 158xxxxxxxx." Trong cổ Thẩm Lan dâng lên mùi máu tươi, hắn nuốt nước miếng một cái: "Cậu cứ gửi bản đồ vào điện thoại tớ nhé, càng nhanh càng tốt."
Từng giây từng phút chờ định vị giày vò đòi mạng Thẩm Lan, hắn nắm chặt điện thoại nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, khi nhận được tin tức quả thực cứ như vừa đi qua địa ngục vậy.
Lâm Uyên Dương đang ở gần chỗ hắn, Thẩm Lan lập tức co cẳng chạy tới.
Hàn Thụy máu me đầy mình và Lâm Uyên Dương bị cả chục gã cao gần hai mét dồn vào cuối hẻm, trên người Lâm Uyên Dương không có bao nhiêu thương tích, vẻ mặt bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp: "Trước khi các cậu ra tay tốt nhất nên hỏi lại Lục thiếu gia của mình đi, đây không phải người các cậu có thể đụng vào đâu, nếu giờ các cậu giết hắn thì tuyệt đối sẽ không sống qua được đêm nay."
Y vừa dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng hét như ngậm máu tươi mang theo tiếng khóc của Thẩm Lan ở phía xa: "Ca ——!!"
Sau này khi Lâm Uyên Dương nhớ lại thời gian đã qua, đây là lần duy nhất y nghe Thẩm Lan gào tê tâm liệt phế như vậy, cứ như bầu trời của mình đã sập xuống.
Thẩm Lan đẩy mạnh đám người rồi vọt tới cạnh Lâm Uyên Dương, "Ca, anh sao rồi?!"
"Sao em......" Lâm Uyên Dương nói được nửa câu thì im bặt, Thẩm Lan là cảnh sát, muốn tra gì mà không được.
Sắc mặt Thẩm Lan rất kém, nói xong câu kia hắn chẳng đoái hoài gì tới Lâm Uyên Dương nữa.
Thủ hạ Lục gia vốn đã bị Lâm Uyên Dương làm mất hết kiên nhẫn, lúc này sự xuất hiện của Thẩm Lan hệt như một que diêm châm lửa ngòi nổ.
"Ra tay đi!"
Lâm Uyên Dương vốn nghĩ nếu quả thật không khuyên nổi thì y chỉ có thể giữ lại Hàn Thụy ở đây, y sẽ không vì Hàn Thụy mà xung đột với người Lục gia, như thế quá thiệt thòi. Ai ngờ đám người kia ra tay mà không hề báo trước, chưa nói đạo lý đã động thủ.
Giờ y không muốn liên luỵ cũng chẳng được nữa rồi.
Hơn mười gã kia cầm gậy trong tay từ từ ép sát ba người, Hàn Thụy đã mất khả năng chống cự, khi Lâm Uyên Dương tới nơi hắn đã ngã khuỵu trên mặt đất, Thẩm Lan trực tiếp xông lên đánh nhau, hắn không thể sử dụng tay phải nên đành dùng tay trái và khuỷu tay phải đối phó với bọn chúng. Đối diện với đám đàn ông cao như núi, Thẩm Lan không dám đánh tay đôi mà nhanh nhẹn chui tới chui lui dưới khuỷu tay bọn chúng.
Lâm Uyên Dương đã hết cách, trừ khi có súng thì y và Thẩm Lan mới đối phó được với đám người này, giờ chỉ có thể ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
"Thẩm Lan, đi thôi." Lâm Uyên Dương tìm cơ hội lách tới cạnh Thẩm Lan nói khẽ với hắn.
"Mặc kệ Hàn Thụy à?" Thẩm Lan hỏi y.
Lâm Uyên Dương gật đầu: "Không quản được."
Ngay khi hai người đang nói thì một tên vung gậy về phía họ.
Gậy kia sắp quất vào ót Lâm Uyên Dương, Thẩm Lan nghĩ cũng không nghĩ đã giơ cánh tay lên cản.
Thấy cảnh này, khóe mắt Lâm Uyên Dương bỗng nhiên đỏ lên, nghẹn ngào hét lớn: "Thẩm Lan ——!"