Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 48



Ngày hôm sau Thẩm Lan xách bao lớn bao nhỏ về nhà.

"Cha, mẹ, con về rồi."

Thẩm Lan vừa thay giày vừa nói.

"Lan Lan về rồi à?" Mẹ Thẩm oang oang nói vọng ra, "Sao con về mà không nói trước một tiếng? Trong nhà chưa chuẩn bị gì hết, bên ngoài lạnh không? Có mặc nhiều đồ không đấy? Cha con không có dưới lầu à?"

Thẩm Lan ngoáy lỗ tai: "Tự dưng muốn về, con mua rồi, không lạnh, mặc rồi, không có ạ."

"Lão Thẩm? Ông đi đâu rồi? Con ông về kìa!"

"Chậc, mẹ đừng gào nữa, chắc cha đang đánh mạt chược ấy mà." Thẩm Lan để hết đồ xuống rồi ngẩng đầu nhìn mẹ mình: "Lát nữa con sẽ xuống sòng bài dưới lầu tìm thử."

"Ài, thằng nhóc này về mà chẳng chịu nói gì cả." Mẹ Thẩm nói: "Đồ trong nhà đã sắp ăn hết rồi, con mua gì đấy?"

"Mua tôm, còn có thịt bò, cải trắng, rau cần, cá, sườn heo, cái gì cũng mua." Thẩm Lan nói: "Chỉ còn chờ đầu bếp thôi."

"Con gọi điện cho cha con xem, cứ đến lúc cần lại chẳng thấy bóng dáng đâu, mẹ con suốt ngày ở nhà một mình buồn chết."

Khóe miệng Thẩm Lan giật một cái: "Phải không đó."

"Con có ý gì hả? Mới đi mấy ngày đã bắt đầu chất vấn mẹ rồi à? Lan Lan trước kia con đâu có như vậy......"

"Ôi mẹ ơi, con sai rồi." Thẩm Lan vội vàng ngắt lời bà: "Mẹ mau gọi điện cho cha đi, sắp 12 giờ rồi, con chưa ăn cơm đâu, đói muốn chết."

Quả nhiên cha Thẩm chơi mạt chược dưới lầu, nghe Thẩm Lan về liền vội vàng chạy về nhà.

Chỉ có ở nhà mình Thẩm Lan mới không cần xuống bếp, lúc này ung dung tự tại ngồi trên ghế sa lon bắt chéo chân, cúi đầu nhắn tin Wechat cho Lâm Uyên Dương.

Mặc dù Thẩm Lan nấu ăn ngon nhưng không phải cùng một đẳng cấp với cha Thẩm, Thẩm Lan làm đồ ăn vừa đẹp vừa ngon, còn cha Thẩm thì trực tiếp nấu ra hoa luôn.

"Cha, dạo này sức khỏe cha thế nào ạ?"

"Khỏe lắm, chỉ hơi lãng tai thôi." Cha Thẩm thở dài: "Từ lúc hai mươi tuổi bắt đầu bị mẹ con hét vào tai, riết rồi sắp điếc luôn."

Mẹ Thẩm đang bóc tôm, nghe vậy thì trừng mắt: "Ông thôi đi, nói to vậy còn không nghe thì chừng nào mới nghe."

Cha Thẩm rõ ràng không dám đắc tội mẹ Thẩm nên thức thời lảng sang chuyện khác, ông hỏi Thẩm Lan: "Gần đây công việc thế nào?"

"Tạm được ạ," Thẩm Lan dừng một chút rồi nói: "À phải, mấy ngày nữa con sẽ dẫn người yêu về ra mắt cha mẹ."

Mẹ Thẩm lập tức vui vẻ ra mặt: "Chẳng phải lần trước con nói con gái người ta thẹn thùng à? Sao lần này chịu dẫn về rồi?"

Thẩm Lan nói: "Không phải phụ nữ đâu ạ."

Hắn ngập ngừng: "Là đàn ông."

Mẹ Thẩm làm rơi đũa xuống đất.

Cha Thẩm cũng khựng lại, ông chậm rãi đặt đũa xuống rồi giương mắt nhìn Thẩm Lan.

Thẩm Lan nuốt nước bọt.

"Lan Lan ...... Con mới nói gì ......"

Mẹ Thẩm dường như không thể tin vào tai mình nên hỏi lại lần nữa.

"Con nói con hẹn hò với đàn ông." Thẩm Lan nói: "Lần này về nhà chỉ để nói cho cha mẹ biết chuyện này thôi, không phải hỏi ý đâu ạ."

Hắn và cha mẹ sống chung nhiều năm nên đã sớm hiểu rõ tính họ, chuyện này hắn không thể nhượng bộ, đã mở miệng thì phải nói hết chứ không thể ngừng giữa chừng. Chỉ cần có chỗ chen vào thì sẽ bị hai người liên tục bức lui.

"Con, con......"

Mẹ Thẩm lắp bắp nhưng cuối cùng không nói được gì, chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Cha Thẩm đập mạnh lên bàn: "Con đúng là càn quấy."

"Con đâu có càn quấy." Ngữ khí và vẻ mặt Thẩm Lan vô cùng nghiêm túc: "Dạo này con vẫn luôn ở bên anh ấy, đã sống chung từ lâu rồi, mấy ngày trước tụi con còn ra nước ngoài đăng ký kết hôn nữa."

"Con nói cái gì?!" Nghe Thẩm Lan nói xong, mẹ Thẩm hét lên the thé, run rẩy chỉ tay vào Thẩm Lan: "Chuyện kết hôn lớn như vậy sao con không bàn bạc với chúng ta, Thẩm Lan! Chuyện này con quá đáng rồi đấy!"

"Nếu có cách khác thì con cũng không muốn vậy đâu." Thẩm Lan chống cằm nói: "Nếu nói sớm thì nhất định cha mẹ sẽ không đồng ý, ngoại trừ tiền trảm hậu tấu con đâu còn cách nào khác, dù sao tụi con đã là gạo nấu thành cơm, con về báo với cha mẹ một tiếng thôi."

"Cha mẹ, con biết chuyện này quá đáng, chắc chắn cha mẹ sẽ giận con nhưng có giận cũng vô ích, đừng tức giận mà hại thân. Con thật lòng thích anh ấy, ngoại trừ anh ấy thì con sẽ không yêu bất kỳ ai khác đâu." Thẩm Lan nói: "Chờ mấy ngày nữa cha mẹ nghĩ thông suốt con sẽ đưa người về nhà cho cha mẹ gặp, anh ấy tốt lắm, nhất định cha mẹ sẽ thích thôi."

Cha Thẩm nãy giờ không lên tiếng, cuối cùng mới trầm giọng nói một câu: "Kết hôn còn có thể ly hôn, Thẩm Lan, con đừng tưởng chuyện này cứ thế là xong."

Thẩm Lan xưa nay rất giỏi lèo lái, nếu là bình thường hắn nói xong câu cuối sẽ chuyển trọng điểm từ "Con trai hẹn hò với đàn ông" sang "Con trai muốn dẫn bạn trai về nhà cho chúng ta gặp", nhưng lần này hắn không thể lèo lái được.

Thẩm Lan thở dài trong lòng, không thoát được rồi.

"Cha, nếu cha bắt con ly hôn thì xem như cưới lần hai, cha cũng đâu thể để con mới 25 tuổi đã cưới hai lần chứ? Vậy sau này con gái người ta nghĩ thế nào về con? Lại tưởng con là tuyệt thế tra nam bạc tình bạc nghĩa thì sao, đây sẽ là vết nhơ cả đời con."

"Hơn nữa hẹn hò với đàn ông thì đã sao? Đâu có mất đi lạng thịt nào, tổng thống nước người ta còn nói nếu pháp luật của một quốc gia chia cắt hai người yêu nhau thì nhất định pháp luật đó có vấn đề, cha đừng cổ hủ như vậy được không? Cải cách nhiều lắm rồi, con yêu đàn ông thì thế nào, chuyện này chẳng phải con vui vẻ là được hay sao." Thẩm Lan nói năng hùng hồn lý lẽ: "Nếu cha ép con thì sau này con sẽ làm lưu manh cả đời, con của cha tính tình thế nào chắc cha biết rõ, con nói được thì làm được."

"Hẹn hò với đàn ông thì không được! Còn ra thể thống gì nữa! Nói ra mặt mũi cha còn biết để đâu?"

"Cha cứ nói tới nói lui mấy câu không thể hẹn hò đàn ông, sao có thể hẹn hò với đàn ông, hẹn hò đàn ông không được, vậy cha cho con một lý do cụ thể đi?"

Không đợi cha hắn nói, Thẩm Lan đã nói tiếp: "Chuyện con cái tụi con đã bàn xong rồi, sau này tìm người sinh hộ, bảo đảm sẽ cho cha mẹ cháu chắt đầy đàn."

Cha Thẩm tức giận dựng râu trừng mắt, một câu cũng nói không nên lời.

"Trước kia con đều yêu đương với phụ nữ mà?" Mẹ Thẩm khổ sở nói: "Cũng không phải không cho con hẹn hò với đàn ông, cha mẹ con sống mấy chục năm, gió to sóng lớn gì mà chưa thấy, nhưng cách con xử lý chuyện này khiến mẹ đau lòng quá, chuyện kết hôn lớn như vậy mà con cũng không bàn bạc với chúng ta nữa."

Thẩm Lan ủy khuất vô cùng: "Nếu con nói sớm thì cha mẹ có đồng ý không?"

Hắn thấy mẹ hắn còn có hy vọng nên tranh thủ chuyển mục tiêu, nũng nịu với mẹ hắn: "Mẹ, mẹ mau nói dùm cha con đi, con tìm đối tượng nào cha cũng muốn quản, cũng đâu phải cha sống chung với bạn trai con đâu, con thích không được sao."

Mẹ Thẩm không muốn để con trai mình ở bên đàn ông nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra lý do gì phản bác.

Đàn ông yêu đàn ông thì sao?

Hình như cũng chẳng sao cả.

"Con chỉ thích tiểu tử kia thôi à? Không đổi được sao?" Bà vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Dạ, con chỉ thích mỗi anh ấy." Thẩm Lan dừng một chút: "Con nghĩ mình không làm sai gì cả nên không cần đổi."

"Vậy cô ...... thằng bé kia tên gì, bao tuổi, người ở đâu?"

"Anh ấy họ Lâm," Thẩm Lan do dự: "Năm nay ngoài ba mươi, cũng là người thành phố ạ."

Cha Thẩm lập tức hừ lạnh: "Họ Lâm có mấy người tốt chứ, mấy ngày trước sở trưởng tham ô bị bắt chẳng phải họ Lâm sao, còn có kẻ lừa bán trẻ em cũng họ Lâm, thành phố chúng ta có thủ lĩnh băng đảng cũng là Lâm cái gì Dương đấy thôi."

Thẩm Lan nghe xong lập tức kinh ngạc.

Lúc đầu hắn không muốn nói về xuất thân của Lâm Uyên Dương ngay hôm nay, thật ra hắn rất chắc chắn về việc cha mẹ chấp nhận khuynh hướng giới tính của hắn, điều hắn lo lắng nhất chính là thân phận của Lâm Uyên Dương.

Có lẽ ai cũng không chấp nhận được cảnh sát và xã hội đen thành người một nhà.

Hắn định dẫn người về nhà trước đã, Lâm Uyên Dương đẹp trai, xử sự cũng khéo léo, cha mẹ hắn nhất định sẽ thích y, biết đâu sau này sẽ dễ chấp nhận hơn.

Nhưng ......

Cha Thẩm nói câu này khiến Thẩm Lan rơi vào tình thế hết sức khó khăn.

Nếu giờ hắn nói ra thì sẽ đả kích cha mẹ hắn, không chừng còn lao vào bếp vác dao chém hắn cũng nên.

Nhưng nếu giờ không nói thì sau này cha Thẩm lại hạch tội, lỡ tăng thêm tội bao che thì ấn tượng với Lâm Uyên Dương càng xấu hơn.

Câu nói này vượt quá dự liệu của Thẩm Lan, hắn thật sự chưa nghĩ ra trong tình huống này phải làm sao.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv