Hôm sau Thẩm Lan không thể về nhà vì Lâm Uyên Dương xảy ra chuyện.
Buổi sáng Thẩm Lan đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về cục cảnh sát thì điện thoại của Lâm Uyên Dương reo vang.
Lần này người gọi không phải lão Tôn mà là một đàn em khác của Lâm Uyên Dương.
"Lâm ca, chúng ta có hai rương súng bị cảnh sát khám xét tịch thu rồi."
Lâm Uyên Dương nghe xong vỗ mạnh lên bàn, tức giận nói: "Chẳng phải tôi đã bảo các cậu không được buôn lậu súng rồi sao?! Mẹ nó ai cho các cậu to gan thế hả!"
"Lâm ca, đây là hàng trước kia vận chuyển từng đợt, hôm nay là hai rương cuối cùng đấy ạ." Người kia nói rất nhỏ nhưng Thẩm Lan ở ngay bên cạnh Lâm Uyên Dương nên nghe rõ ràng: "Bên ngoài có mười tên cớm, nếu giờ gϊếŧ chết bọn hắn thì sẽ không về báo tin được nữa, có cần ra tay không?"
Tay Lâm Uyên Dương run lên, từ lần trước bến tàu gặp chuyện y đã dặn không được làm những việc phạm pháp này nữa, mặc dù buôn lậu súng ống không phải tội chết nhưng sẽ bị kết án nặng. Y muốn tiếp tục sống yên ổn với Thẩm Lan mà không có bất cứ rắc rối gì, nhưng trời không cho y toại nguyện.
Gϊếŧ hay không gϊếŧ?
Nếu là trước kia thì Lâm Uyên Dương sẽ chẳng chút do dự, y không muốn để lại hậu họa cho mình, nhưng bây giờ ......
Y nhắm mắt lại, nghiến răng định nói tiếp thì chợt cảm giác có người ôm chặt eo mình.
"...... Ca!" Thẩm Lan ôm Lâm Uyên Dương, giọng nói run rẩy lợi hại: "Đừng gϊếŧ họ, đừng gϊếŧ họ, em xin anh ...... Van xin anh......"
Vào khoảnh khắc đó, trong lòng Lâm Uyên Dương không biết là tư vị gì —— Khổ sở, thất vọng, chua xót.
Y muốn hỏi Thẩm Lan nếu không gϊếŧ bọn họ thì y phải làm sao bây giờ?
Thế là y đã hỏi như vậy.
Trong lòng Lâm Uyên Dương dâng lên một nỗi cay đắng, cuối cùng y vẫn không phải lựa chọn của Thẩm Lan. Giữa đồng nghiệp và Lâm Uyên Dương, Thẩm Lan lập tức chọn đồng nghiệp.
Thẩm Lan hít thở nặng nề, môi hắn run rẩy nhưng lại không biết nên nói gì.
Hắn biết nếu những cảnh sát kia đem theo súng trở về thì nhất định Lâm Uyên Dương sẽ khó thoát tai kiếp, nhưng nếu Lâm Uyên Dương gϊếŧ họ thì sau này hắn phải đối mặt với Lâm Uyên Dương thế nào, làm sao ở bên y được nữa!
Thẩm Lan giống như dã thú bị dồn vào đường cùng giãy dụa không ra, dù lựa chọn bên nào cũng sai, dù đi đường nào cũng chết, hoặc là không hợp tình, hoặc là bất hợp lý!
Lúc này Thẩm Lan mặc kệ hắn nói ra câu này có bao nhiêu đột ngột, cũng mặc kệ Lâm Uyên Dương có hoài nghi mình hay không, hắn chỉ biết mình không muốn để Lâm Uyên Dương gϊếŧ người, nhất là đồng nghiệp của hắn.
Lâm Uyên Dương cắn chặt răng, y đẩy Thẩm Lan ra khỏi người mình rồi hét vào điện thoại: "Thả bọn hắn đi ——!"
Sau đó y quay người nhanh chân rời đi rồi đóng sầm cửa lại.
Thẩm Lan như bị sét đánh, hắn chạy tới mở cửa đuổi theo Lâm Uyên Dương, từ phía sau ôm chặt lấy y.
Chỉ trong chốc lát cổ họng Thẩm Lan đã khàn đặc, hắn nghẹn ngào nói với Lâm Uyên Dương: "Ca ...... anh đừng đi ......"
Lâm Uyên Dương cứng đờ đứng tại chỗ, y chưa bao giờ nỡ nói chuyện lạnh lùng như vậy với Thẩm Lan, y gằn từng chữ: "Thẩm Lan, tôi thả bọn hắn, cậu bảo tôi phải làm sao đây?"
Lâm Uyên Dương ngửa đầu nhắm mắt lại, khóe mắt hơi ướt.
Cậu bảo tôi làm sao bây giờ?
So với lựa chọn của Thẩm Lan, điều khiến Lâm Uyên Dương buồn hơn là ban đầu y không định gϊếŧ mấy người kia, dù Thẩm Lan không cầu xin y thì vì Thẩm Lan y cũng sẽ không gϊếŧ bọn hắn.
Chuyện sau này cứ để sau này tính.
Thế nhưng y đã nỗ lực đến mức này mà vẫn không đổi được trái tim của Thẩm Lan, chỉ cần lúc ấy Thẩm Lan hơi do dự một chút thì y đã không hụt hẫng như vậy.
Lâm Uyên Dương cắn chặt quai hàm, y không dám cúi đầu xuống, tựa như chỉ cần động nhẹ thì nước mắt liền rơi xuống, y trầm mặc rất lâu mới mỏi mệt thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Đừng nhiều lời nữa, nghĩ xem sau này nên làm thế nào đi."
Thẩm Lan từ phía sau ôm y không buông tay, Lâm Uyên Dương rõ ràng cảm nhận được hắn run rẩy, tim y đau đớn cực kỳ nhưng không có tâm trạng dỗ dành hắn.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Thẩm Lan làm y quá đau lòng.
Thẩm Lan gục đầu vào lưng Lâm Uyên Dương, thanh âm kia như mang theo máu trong cổ họng: "Ca ...... Thật xin lỗi ...... Em là ...... cảnh sát ......"
Nói xong Thẩm Lan lại im bặt như đang chờ Lâm Uyên Dương tuyên án.
Hầu kết Lâm Uyên Dương nhấp nhô lên xuống: "Thì sao? Cảnh sát Thẩm muốn bắt tôi à?"
"Không phải!" Thẩm Lan lớn tiếng phủ nhận, sau đó lại lí nhí: "Em thích anh ......"
Trong khoảnh khắc đó Thẩm Lan nhận ra mình thích Lâm Uyên Dương đến mức nào, vừa nghĩ tới sẽ mất y thì tim như vỡ vụn, hơi thở cũng trở nên xa xỉ.
"Ca, em biết em lừa anh rất nhiều chuyện, nhưng thích anh là thật, em thật sự rất thích anh, điều này em thật sự không lừa anh ......" Trong mắt Thẩm Lan cũng ngập nước, lúc này tài ăn nói của hắn đã mất sạch, chỉ biết lặp đi lặp lại: "Em thật sự thích anh, những lời khác anh có thể không tin nhưng câu này ...... em không lừa anh đâu ...... Em thích ...... anh ......"
Khi Lâm Uyên Dương nhìn thấy nước mắt Thẩm Lan thì y biết mình đã thật sự bị Thẩm Lan nắm trong tay. Y không nỡ để Thẩm Lan rơi nước mắt, người này y luôn nâng trên lòng bàn tay cưng chiều, thấy Thẩm Lan rơi lệ, lòng y còn khó chịu hơn cả khi bị Thẩm Lan từ bỏ.
"Tôi muốn ở một mình, cậu ra ngoài đi." Qua hồi lâu, Lâm Uyên Dương mới nhẹ giọng nói.
"Em không đi." Thẩm Lan sụt sịt nói.
Sắc mặt Lâm Uyên Dương lạnh lẽo, y ngẩng đầu nhìn Thẩm Lan nghiêm nghị nói: "Ra ngoài."
Nước mắt Thẩm Lan lập tức rơi xuống, môi hắn không ngừng run lên, ôm chặt Lâm Uyên Dương không chịu đi, bướng bỉnh như một đứa trẻ.
"Ca ...... Ca ...... Đừng đuổi em đi ......em biết lỗi rồi ......"
Lâm Uyên Dương chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt, y bất lực nói: "Tôi chỉ muốn ở một mình chốc lát thôi, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng phải nghĩ cách giải quyết chứ."
Thẩm Lan một bước cũng không muốn đi, hắn sợ mình vừa đi thì Lâm Uyên Dương không cần hắn nữa.
"Em sẽ yên lặng mà." Lông mi Thẩm Lan run rẩy, nhỏ giọng nài nỉ, "Đừng đuổi em đi."