Khi Lâm Uyên Dương về đến nhà thì đã thấy Thẩm Lan làm rất nhiều đồ ăn bày trên bàn, nhưng phòng khách chẳng có bóng người, y tìm dưới lầu một vòng rồi đi lên cầu thang.
Y mở cửa phòng ngủ, trông thấy Thẩm Lan còn mặc nguyên quần áo nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.
Tướng ngủ của Thẩm Lan hơi trẻ con, tóc hắn phủ xuống trán, miệng hơi hé ra, cái mũi và nửa gương mặt bị đè ép hơi méo mó. Dáng vẻ này hết sức đáng yêu, hệt như một cậu nhóc to xác vậy.
Từ đêm đó Thẩm Lan nghe được tin tức thì chưa ngủ giấc nào, hôm nay còn phí rất nhiều công sức vì chuyện ghi âm, buổi chiều còn lén chạy tới ngoại ô phía Bắc, bận bịu như vậy chắc đã mệt muốn chết rồi.
Lâm Uyên Dương đau lòng sờ mặt Thẩm Lan rồi cúi xuống hôn một cái lên trán hắn.
"Thẩm Lan, tôi về rồi."
Thẩm Lan nghe tiếng Lâm Uyên Dương thì mê mang mở mắt ra, hắn ngồi xếp bằng dụi mắt, một lát sau mới phản ứng được, lập tức nhảy phóc xuống giường: "Ca, anh về lúc nào thế, sao em lại ngủ quên thế này!"
"Tôi mới về thôi," Lâm Uyên Dương nói: "Xuống ăn cơm trước rồi lát nữa ngủ tiếp."
Thẩm Lan lật đật chạy xuống lầu: "Không biết đồ ăn nguội hết chưa......"
"Không sao, trong nhà bật máy sưởi nên không nguội được đâu." Lâm Uyên Dương nhìn theo hắn nhảy ba bước một xuống cầu thang, bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng chạy nhanh thế, cẩn thận một chút."
"Em nấu cơm chưa lấy ra đâu......" Thẩm Lan vào bếp mở nồi cơm điện, mùi cơm chín lập tức xông vào mũi, "Ca, anh đem chén ra đi, lấy thêm hai đôi đũa nữa."
Lâm Uyên Dương đi vào bếp lấy ra hai bộ chén đũa, vào khoảnh khắc đó Lâm Uyên Dương chợt sinh ra một loại cảm giác mà ba mươi năm qua chưa bao giờ có. Tựa như cảm giác gia đình bình yên, sâu sắc mà ấm áp.
Lâm Uyên Dương đột nhiên phát hiện mình đã cô độc quá lâu, thậm chí lúc cảm mạo nóng sốt cũng không có ai bên cạnh, quản gia tận tâm tận lực chăm sóc y cũng chỉ vì mức lương hậu hĩnh mà thôi.
Có lẽ trên đời này chỉ mỗi mình Thẩm Lan sẽ chăm sóc y từ những điều nhỏ nhặt nhất, sẽ vụиɠ ŧяộʍ giúp y vượt qua khó khăn, sẽ to gan ân ái với y, sẽ nũng nịu chọc y cười mà không mong được báo đáp.
Lâm Uyên Dương quay đầu nhìn Thẩm Lan thật lâu.
Thẩm Lan bưng nồi cơm điện, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Lâm Uyên Dương, hắn tỏ vẻ xấu hổ hiếm thấy: "Anh đừng nhìn em như vậy, em sẽ muốn hôn anh đó."
Lâm Uyên Dương đi tới bên cạnh Thẩm Lan rồi chủ động hôn lên môi hắn một cái, trong giọng nói mang theo ý cười: "Thỏa mãn yêu cầu của cậu rồi nhé."
Thẩm Lan lập tức đứng ngốc tại chỗ như đang nằm mơ, một lát sau lại bắt đầu cười ngây ngô, "Hihi haha hehe."
"Được rồi đừng cười nữa." Lâm Uyên Dương nói: "Còn cười thì đồ ăn sẽ nguội thật đấy."
"Ờ ha," Thẩm Lan đến cạnh bàn ăn rồi đẩy một chén canh tới trước mặt Lâm Uyên Dương, "Hôm nay em về nhà mang theo canh hải sâm ba em nấu, anh nếm thử đi."
Lâm Uyên Dương nghe vậy thì hơi sửng sốt, hôm nay Thẩm Lan về nhà thật sao? Nhưng nghĩ thế nào cũng không đúng...... Hắn làm sao có thể từ ngoại ô phía Bắc về nhà trong thời gian ngắn như vậy, sau đó còn nấu ra cả bàn đồ ăn này?
Chẳng lẽ bút ghi âm không phải do Thẩm Lan đặt lên bàn y?
Nhưng giọng nói và ngữ khí kia nghe rất giống thanh âm Thẩm Lan......
Trong đầu Lâm Uyên Dương lập tức hiện ra rất nhiều thắc mắc, y lơ đãng cầm muỗng múc canh cá, nếu không phải Thẩm Lan thì là ai?
"Mùi vị thế nào?" Thẩm Lan tì cằm lên mu bàn tay ngước mắt nhìn Lâm Uyên Dương: "Em không biết nấu canh nên lần nào nấu cũng dở hết."
Canh này đúng là cực kỳ ngon, hương vị đậm đà quấn quanh đầu lưỡi, với vị giác mà nói thì tuyệt đối là một loại hưởng thụ như được lên thiên đường, Lâm Uyên Dương gật đầu khen: "Ngon lắm."
"Ở đây còn một bình nữa này, anh từ từ mà uống." Thẩm Lan giống như làm ảo thuật từ dưới gầm bàn lấy ra một bình giữ nhiệt đựng đầy canh, hắn gãi đầu nói: "Hình như lấy hơi nhiều......"
Lâm Uyên Dương nhìn bình canh dở khóc dở cười: "Tôi có cảm giác như đang ở cữ vậy."
Thẩm Lan mập mờ nháy mắt: "Vậy em phải nỗ lực hơn để anh mang thai mới được."
"Chẳng đứng đắn gì cả." Lâm Uyên Dương nói.
Y chắc chắn thanh âm kia nhất định là của Thẩm Lan, nhưng y nghĩ mãi mà không rõ Thẩm Lan làm thế nào đi được nhiều nơi trong thời gian ngắn như vậy, mà y lại không thể hỏi thẳng hắn.
Ăn cơm tối xong, Lâm Uyên Dương lấy khăn giấy lau miệng rồi nói với Thẩm Lan: "Hôm nay ở ngoại ô phía Bắc tôi nhận được một cây bút ghi âm."
"Hả?" Thẩm Lan ngẩng đầu: "Bút ghi âm?"
"Ừ." Lâm Uyên Dương nhìn vào mắt Thẩm Lan, muốn tìm ra gì đó từ trong mắt hắn: "Nhưng tôi không biết ai đã cố ý đặt trong phòng mình."
Thẩm Lan nhíu mày: "Bên trong có gì?"
"Lời khai của một người tên là Tôn Tân."
"Lời khai?"
"Ừ, hắn khai bị kẻ khác sai khiến bỏ ma túy vào hàng của tôi rồi gọi điện báo cảnh sát." Lâm Uyên Dương gõ ngón tay trên mặt bàn chậm rãi nói: "Có lời khai này thì lão Tôn sẽ được thả, hơn nữa còn có thể lật ngược tình thế, nhiều ma túy như vậy để xem bọn hắn giải thích lai lịch ra sao."
Y quan sát sắc mặt Thẩm Lan, dừng lại một chút rồi thong thả nói: "Nhưng tôi nghĩ không ra ai đã ghi âm, vì sao lại muốn giúp tôi."
Ngữ khí của Thẩm Lan không chút thay đổi: "Có thể bảo đảm tính chính xác của đoạn ghi âm này không?"