Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 4: Hiện trường



Ngay sau khi ăn sáng xong, Lê Thiệu đã “uyển chuyển” mời Khúc Yêu Yêu và nữ quỷ rời đi: “Đi nhanh đi.” Anh mở cửa, làm một động tác mời.


Khúc Yêu Yêu chắp tay sau lưng, cười nói: “Lê tiên sinh, người ta nói “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”, anh thấy chị gái quỷ đáng thương như vậy mà không muốn giúp chị ấy hay sao?”


Lê Thiệu trả lời rất dứt khoát: “Không muốn.”


“Vậy anh nghĩ thế này đi, chị gái quỷ đã chết rồi, nhưng người nhà chị ấy lại nói rằng chị ấy bị mất tích. Chẳng lẽ anh không muốn tìm tòi nghiên cứu bí ẩn chuyện này sao?”


Chuyện cô nói ly kỳ vô cùng nhưng Lê Thiệu lại không có chút hứng thú nào, vẫn trả lời: “Không muốn.”


Khúc Yêu Yêu thấy anh không chịu ăn mềm, vậy chỉ có thể cứng rắn với anh thôi. Cô nhìn về phía Cố Hề, nắm tay quẹt trên cổ một cái.


Cố Hề lập tức hiểu ra, cô ấy duỗi móng tay dài ngoằn ra uy hiếp: “Nếu anh không giúp thì dù tôi có trở thành lệ quỷ cũng sẽ mang anh đi cùng!”


Lê Thiệu thật sự không biết mình đã gặp phải vận mốc gì, chỉ có thể thỏa hiệp: “Cô nói đi, muốn giúp như thế nào?”


Dưới sự chỉ dẫn của Khúc Yêu Yêu, Lê Thiệu lái xe thẳng đến hướng bắc thành phố. Phía trước là con đường lên núi, đường hẹp còn ngoằn ngoèo, rất dễ xảy ra tai nạn.


Lê Thiệu lái xe rất vững, Khúc Yêu Yêu bấm mở cửa sổ, nằm nhoài trên viền cửa hóng gió.


“Khụ khụ khụ, đóng cửa sổ lại đi.” Sức khỏe của Lê Thiệu yếu ớt, không chịu được gió lạnh.


Khúc Yêu Yêu nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Sao mà vẫn yếu như vậy chứ?” Cô đóng cửa sổ lại, ngồi thẳng lên nhìn về trước.


La bàn bát quái vẫn đang chuyển động, tiến về trước một chút rồi chợt dừng lại.


“Lê tiên sinh, dừng xe!” Khúc Yêu Yêu la lên.


Đang ở giữa sườn núi thì làm gì có chỗ dừng xe, Lê Thiệu nói: “Đợi một chút, để tôi lái xe ra ngoài đã.”


Sau khi chạy ra khỏi đường núi, Lê Thiệu tìm chỗ đỗ xe ở gần đó, Khúc Yêu Yêu không đợi nỗi một giây nào, cô cầm lấy la bàn bát quái chạy lên núi. Lê Thiệu lầm bầm: “Chắc kiếp trước tôi nợ cô.” Rồi cũng đi lên theo.


Dường như Cố Hề cảm giác được điều gì, cô ấy thấy trán mình đau âm ỉ.


Khúc Yêu Yêu vẫn luôn tiến về trước dọc theo lề đường. Cô nhìn xung quanh, sau khi xác định được vị trí thì vội vẫy tay gọi Lê Thiệu lại: “Lê tiên sinh, ở ngay chỗ này nè.”


Cô còn chưa kịp chạy xuống thì Lê Thiệu đã kéo cô lại, nghiêm khắc nói: “Cô muốn chết à?”


Nơi này cách chân núi độ cao hơn mười mét, nếu chẳng may rơi xuống đó thì dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng.


Cố Hề thì chẳng sao cả, cô ấy vốn là quỷ hồn nên cứ thế mà bay xuống.


Một tay Lê Thiệu kéo Khúc Yêu Yêu lại, một tay lấy di động ra: “Cô xác định là nơi này sao?”


Khúc Yêu Yêu kiên định gật đầu: “Đúng vậy, chính là nơi này.”


Anh liền gọi điện thoại cho Dư Phi: “Lão Dư, tao tìm được Cố Hề rồi.”


***


Khúc Yêu Yêu buồn chán ngồi xổm trên mặt đất bứt cỏ chơi. Cô dùng cỏ khô dai đan một cái vòng tay, đưa cho Lê Thiệu như đang dâng vật quý: “Lê tiên sinh, tặng anh này.”


Lê Thiệu không để ý đến cô, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về chân núi.


Khúc Yêu Yêu bĩu môi, đeo chiếc vòng cỏ khô trên tay mình.


“A Thiệu!”


Lê Thiệu nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, xe cảnh sát của Dư Phi đậu ở ven đường. Anh ta dẫn theo một cảnh sát hỗ trợ đi tới: “Hiện trường đâu?”


Không đợi anh ta nói tiếp, Khúc Yêu Yêu đã mở miệng: “Ở kia kìa.” Cô chỉ một ngón tay xuống đó, thoạt nhìn có vẻ rất sốt ruột: “Chúng tôi có thể đi xuống không?”


Dư Phi phất tay, vị cảnh sát hỗ trợ đi xuống sườn núi.


Khúc Yêu Yêu đi qua theo, Dư Phi nhìn cô rồi hỏi: “Cô nhóc này là ai đây?”


“Một con nhóc lừa đảo. Không phải, là nhóc gây họa mới đúng.”


Hai người cũng đi xuống dưới theo, người cảnh sát phụ trợ quay lại báo cáo tình hình: “Đội trưởng Dư, tìm thấy một chiếc xe, bên trong có người.”


Sắc mặt Dư Phi thoáng chốc trở nên nghiêm túc, anh ta bước nhanh đến gần, một chiếc xe hơi màu đỏ đang kẹt lại trên chạc cây: “Gọi điện thoại về cục xin chi viện, bảo vệ hiện trường, không để cho ai tiến vào.”


“Vâng.”


Cảnh sát phụ trợ làm việc theo lời căn dặn, Lê Thiệu thì đi tìm Khúc Yêu Yêu. Lúc này cô đang đứng phía sau cây nói chuyện với Cố Hề.


“Chị gái quỷ ơi, chị có ổn không?” Dù là quỷ đi chăng nữa nhưng khi nhìn thấy thi thể của mình vẫn sẽ chấn động, Cố Hề cũng vậy.


“Tôi cũng đã chết rồi, vì sao anh ta vẫn không chịu bỏ qua cho tôi?” Cố Hề lẩm bẩm.


Nếu ký ức của cô ấy không sai thì đúng là cô ấy đã chết trong nhà. Còn tại sao thi thể lại xuất hiện ở đây cũng không khó đoán, là Phương Châu đã vứt xác.


Lê Thiệu đi đến: “Cô ấy sao vậy?”


“Haiz, chắc là khổ sở lắm.”


Lê Thiệu không khỏi cau mày khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm trước mắt: “Việc này cũng do chồng cô làm à?”


Cố Hề cười lạnh: “Trừ anh ta ra thì còn ai tàn nhẫn như vậy chứ?”


Cảnh sát đến rất nhanh và cấp tốc phong tỏa hiện trường.


Là những người không liên quan, Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu bị mời ra khỏi hiện trường.


“Em không thể đi được.” Khúc Yêu Yêu không chịu đi ra ngoài.


Vị cảnh sát nữ dịu dàng nói: “Em gái nhỏ à, đây không phải nơi em nên đến đâu.”


“Nhưng em đã phát hiện ra nơi này mà.” Cũng không phải Khúc Yêu Yêu thích ở lại chỗ này, cô chỉ sợ Cố Hề sẽ xảy ra chuyện gì.


Nữ cảnh sát đi đến hỏi Dư Phi: “Đội trưởng Dư, chúng ta nên làm gì với hai người đó đây?”


“Để nhân viên định dấu vết và pháp y ở lại đây, hai người bọn họ là người phát hiện đầu tiên, đưa họ về cục cảnh sát trước đã.”


Nhân lúc nữ cảnh sát rời đi, Khúc Yêu Yêu ném dây thừng ra tròng Cố Hề lại: “Xin lỗi chị gái quỷ nhé, em chỉ có thể làm như vậy thôi.”


Nữ cảnh sát thấy Khúc Yêu Yêu kéo theo sợi dây thừng, tò mò hỏi: “Em đang làm gì vậy?”


Lê Thiệu chỉ vào đầu rồi lại chỉ chỉ Khúc Yêu Yêu, ám chỉ rằng đầu óc cô không ổn lắm.


Nữ cảnh sát quả thực cũng nghĩ như vậy nên không để ý nữa.


Thi thể của Cố Hề được đặt ở trên mặt đất bằng phẳng, pháp y ngồi xổm xuống tiến hành kiểm tra: “Bước đầu phỏng đoán nạn nhân tử vong do tai nạn xe. Phần đầu, phần cổ, lồng ngực đều có mức độ tổn thương khác nhau, nhưng nguyên nhân chết cụ thể còn phải nghiệm chứng thêm một bước nữa.”


Khúc Yêu Yêu vặn lại: “Không đúng, không phải chị ấy gặp tai nạn xe rồi chết.”


Pháp y cảm thấy buồn cười nên hỏi: “Làm sao cô biết được?”


“Tôi tính... ưm ưm!”


Lê Thiệu bịt miệng cô lại: “Cô ấy nói bậy đấy, làm phiền rồi.”


Vừa dứt lời, anh đã kéo Khúc Yêu Yêu ra khỏi hiện trường. “Không được nói lung tung, nếu không thì cút khỏi nhà tôi ngay.”


Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Khúc Yêu Yêu đành phải câm miệng.


***


Dư Phi lái xe đưa Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu về cục. Trên đường đi, anh ta hỏi: “Ê này, làm sao hai người phát hiện được hiện trường thế?”


Khúc Yêu Yêu lại định nói là cô tính được, nhưng lại bị Lê Thiệu trừng một cái.


“Đương sự báo mộng cho tao. Cô ấy có tâm nguyện chưa được thực hiện.”


Loại chuyện ma quỷ này mà ở trên người bình thường thì chắc chắn Dư Phi sẽ không tin, nhưng đây là Lê Thiệu đó! Dư Phi và Lê Thiệu đã quen biết từ khi còn nhỏ, cái tên này từ nhỏ đã khác người thường rồi, Dư Phi thường xuyên thấy Lê Thiệu nói chuyện với không khí, khi hỏi anh thì anh nói bên cạnh có người mà?


Làm gì có người, quỷ thì có!


Sau đó anh ta nghe được người lớn trong nhà nói rằng Lê Thiệu có mắt Âm Dương. Những bạn nhỏ khác không dám chơi cùng anh nữa, chỉ có Dư Phi, trái một câu “A Thiệu”, phải một câu “người anh em” đi theo Lê Thiệu, thẳng cho đến ngày hôm nay.


“Cũng chỉ có tao mới tin mấy lời mày nói, nhưng lát nữa đến cục rồi mày cũng không thể nói như vậy đâu.”


Lê Thiệu cười khẽ: “Tao biết mà, cứ nói là do tao phát hiện được khi đi ngang qua.”


Hai người lại tán dóc thêm vài chuyện khác, Khúc Yêu Yêu nghe đến nỗi mơ màng buồn ngủ.


Đến cửa cục cảnh sát, Lê Thiệu mới gọi cô dậy: “Á? Đến rồi à?”


Lê Thiệu ghét bỏ nói: “Lau nước miếng đi.”


Khúc Yêu Yêu không lấy khăn giấy trong tay anh mà trực tiếp túm tay áo lau nước miếng chảy ra ở khóe miệng.


“Cô đúng là không chú ý gì nhỉ?”


“Uầy, dù sao tay áo của tôi cũng đâu có sạch. Lê tiên sinh, đây là đâu vậy?”


Dư Phi cúi người nói: “Cục cảnh sát đó. Cô nhóc, nhóc bị bắt rồi.”


Khúc Yêu Yêu mở to mắt: “Nhưng mà tôi không làm chuyện xấu gì cả!”


“Ha ha ha chọc nhóc thôi, mau đi xuống đi, tìm hai người để ghi lời khai thôi.”


Khúc Yêu Yêu chậm rì rì bước xuống xe, cô nghiêng người lại gần Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, thật sự không phải bắt tôi đúng không?”


“Bắt cô làm chi, cô phạm tội gì à?”


“Ngày hôm qua anh nói anh muốn báo cảnh sát bắt tôi đó.”


Vậy mà cô nhóc này còn nhớ rõ, Lê Thiệu nhân cơ hội dọa cô: “Đúng vậy, cho nên cô thông minh hơn chút đi, đừng gây thêm phiền toái cho tôi.”


Lê Thiệu nhìn Cố Hề, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.


Anh gọi Dư Phi lại: “Lão Dư, mày chờ chút.”


Sau đó anh chạy qua con đường đối diện, mua một quả bóng bay từ người bán hàng rong: “Cầm đi này, cột trên sợi dây thừng của cô đi.”


Quả thực, dây thừng lơ lửng trên không, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ dị.


Khúc Yêu Yêu buộc bóng bay trên sợi dây thừng, như vậy giống như bóng bay đang kéo dây thừng bay giữa không trung, trông bình thường hơn nhiều.


Dư Phi vui vẻ: “A Thiệu, có tình thú phết đấy.”


Lê Thiệu xem thường: “Đi nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tao.”


Dư Phi tìm cảnh sát ghi lời khai cho hai người. Lê Thiệu kể lại quá trình phát hiện hiện trường, sau đó để lại số điện thoại rồi ký tên là có thể rời đi. Lê Thiệu nhân tiện hỏi: “Hiện tại làm thẻ căn cước có cần giấy tờ gì không?”


“Không cần, chỉ cần đăng ký là được rồi. Ai muốn làm?”


Lê Thiệu chỉ vào Khúc Yêu Yêu, nói: “Cô nhóc này từ nông thôn lên, không có thẻ căn cước.”


“Thế này đi, vừa lúc hôm nay tao cũng rảnh, có thể làm bù cho cô ấy.”


“Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn.”


Lê Thiệu bảo Khúc Yêu Yêu đi theo cảnh sát. Khúc Yêu Yêu vẫn có chút sợ hãi, cô túm một góc áo của Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, anh không đi cùng tôi à?”


Nhìn đôi mắt trong veo và hoảng sợ của cô, Lê Thiệu mềm lòng: “Tôi dẫn cô đi nhé.”


Khúc Yêu Yêu vui vẻ, híp mắt cười.


Cảnh sát chụp ảnh nhìn nhìn Khúc Yêu Yêu rồi nói: “Đổi bộ quần áo khác đi, cần một bộ màu đen, cột hết tóc lên nữa, để lộ tai và lông mày ra.”


Lê Thiệu quan sát quần áo của Khúc Yêu Yêu, một bộ đồ vải gai thô được giặt đến trắng bệch. Tóc buộc hai bím, phần tóc mái dày che mất lông mày, Lê Thiệu thấy mệt cả tim, hỏi lại ngay: “Đồng chí cảnh sát, mọi người tan làm lúc mấy giờ?”


“5 giờ.”


Lê Thiệu tính thời gian, đầu tiên bắt taxi đi đến chỗ đường núi lấy xe của mình, sau đó dẫn Khúc Yêu Yêu đến trung tâm mua sắm gần cục cảnh sát nhất.


Không tiện dẫn Cố Hề theo nên Khúc Yêu Yêu dán một lá bùa trên xe, phòng ngừa cô ấy chạy trốn.


Cố Hề vẫn đang hỗn loạn nên cũng chẳng để ý.


Nhìn thấy trung tâm mua sắm to như vậy, đôi mắt của Khúc Yêu Yêu sáng rực lên.


Lê Thiệu thấy dáng vẻ này của cô cũng vô thức hiện lên chút ý cười trên mặt. Anh mua quần áo rất đơn giản, vừa ý thì mua luôn, nhưng Khúc Yêu Yêu là con gái, đương nhiên không thể thô kệch như vậy.


“Làm phiền cô phối cho cô ấy vài bộ đồ.” Anh trực tiếp giao Khúc Yêu Yêu cho nhân viên của cửa hàng.


Nhân viên cửa hàng cười nói: “Được ạ, xin mời đi theo tôi.”


Lê Thiệu quăng được củ khoai nóng phỏng tay này đi, liền ngồi trên ghế trả lời tin nhắn.


Phùng Khải hỏi anh khi nào sẽ đến tiệm, Lê Thiệu trả lời hôm nay anh không đến nên tan làm sớm rồi đóng cửa đi.


Giải quyết xong Khúc Yêu Yêu thì vẫn còn có một Cố Hề, Lê Thiệu hoàn toàn không thoát đi được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv