Mùa xuân đến, thành phố Du trở nên ấm hơn. Khúc Yêu Yêu cũng không làm ổ trong nhà nữa mà lại đi theo Lê Thiệu như một cái đuôi nhỏ đến tiệm ăn uống ké. Sau khi xác định được tình cảm của mình với Khúc Yêu Yêu, Lê Thiệu cũng đã thay đổi thái độ của mình với cô.
Không chỉ giọng điệu khi nói chuyện dịu dàng hơn mà anh còn chủ động làm đồ ăn ngon cho cô.
Trà sữa, bánh kem... Các món Khúc Yêu Yêu thích ăn đều được chuẩn bị đầy ắp. Không phải người ta đã nói, muốn tóm được tim của một người thì phải tóm được dạ dày người đó trước hay sao? Dù là nam hay nữ cũng đều giống nhau thôi.
Vào thứ Sáu, Kiều Tĩnh Như đến tiệm. Khi vừa nhìn thấy Khúc Yêu Yêu, cô ta liền lộ ra biểu cảm chán ghét, nhưng khi đối mặt với Lê Thiệu thì vẫn là vẻ em gái nhà bên.
“A Thiệu, ngày mai đi leo núi không? Ở ngoại thành phía Bắc hoa đào đã nở rồi, chúng ta đi xem đi.”
Lê Thiệu không thích mấy hoạt động thể lực thế này, lập tức từ chối: “Anh không thích leo núi.”
Kiều Tĩnh Như không từ bỏ, vẫn tiếp tục khuyên anh: “Em còn hẹn đám A Dao nữa, mọi người cùng đi cho vui. Mấy ngày nay cũng không lạnh lắm, sẵn dịp rèn luyện thân thể luôn.”
Lê Thiệu nhìn khuôn mặt ngày càng tròn trịa của Khúc Yêu Yêu, thầm nghĩ cô nhóc này cũng nên đi vận động thôi, lúc này mới đồng ý: “Được, ngày mai lúc mấy giờ?”
“Tám giờ, anh đón em đi chung được không?”
Lê Thiệu nghĩ dù sao cũng thuận đường nên liền đồng ý: “Được.”
Kiều Tĩnh Như mãn nguyện rời đi, suy nghĩ hôm đó nên mặc đồ gì.
Lê Thiệu nói với Khúc Yêu Yêu việc đi leo núi, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối: “Leo núi mệt lắm, còn không bằng ngủ ở nhà!”
Nhưng một câu của Lê Thiệu đã đánh mất ý định phản kháng của cô: “Anh còn định làm ít bánh kem mang lên núi ăn. Xem ra ai đó không có lộc ăn rồi.”
Nghe thấy “bánh kem”, Khúc Yêu Yêu lập tức đồng ý: “Tôi đi tôi đi!”
***
Cuối tuần, Khúc Yêu Yêu bị Lê Thiệu gọi dậy từ sáng sớm. Từ nhà đến ngoại thành phía Bắc phải lái xe hơn nửa tiếng, trên đường còn phải đi đón Kiều Tĩnh Như. Lê Thiệu lái xe đến cửa nhà họ Kiều, nhấn loa.
Kiều Tĩnh Như nghe thấy tiếng liền đi ra, có thể thấy hôm nay cô ta đã cố ý trang điểm, tuy chỉ mặc một bộ đồ thể dục, nhưng nhìn logo sẽ biết nó có giá cả xa xỉ. Cô ta đeo kính râm và đội nón che nắng, xách theo một chiếc túi xách nhỏ xinh đẹp, nhưng khi cô ta mở cửa xe và nhìn thấy Khúc Yêu Yêu đang ngồi ở ghế phụ thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Sao cô lại ở đây?”
“Anh dẫn em ấy đến, càng nhiều người thì càng vui mà.”
Lời này là Kiều Tĩnh Như nói ra, bây giờ cô ta thật sự cảm thấy mình đã làm chuyện thừa thãi rồi.
Có Lê Thiệu ở đây, Kiều Tĩnh Như cũng không thể tức giận, cô ta lập tức cười và nói với Khúc Yêu Yêu: “Tôi bị say xe, có thể nhường ghế phụ cho tôi không?”
Khúc Yêu Yêu cảm thấy chẳng sao cả, vốn là cô cũng thích ngồi ghế sau, nhưng Lê Thiệu lại nói: “Say xe thì ngồi ghế sau đi, ngồi ở trước càng khó chịu hơn.”
Kiều Tĩnh Như không còn cách nào khác, chỉ có thể dậm chân một cái rồi đi ra ghế sau. Nếu biết rằng chuyện sẽ như vậy thì cô ta tự lái xe còn hơn!
Dọc theo đường đi, cô ta tìm mọi cách nói chuyện với Lê Thiệu, nhưng chưa nói được hai câu thì đã bị Lê Thiệu cắt ngang: “Say xe thì đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi.”
Kiều Tĩnh Như nghẹn hết lời muốn nói lại, càng suy nghĩ càng tức giận, cuối cùng đổ hết mọi sự bất mãn của mình lên người Khúc Yêu Yêu.
Đến dưới chân núi ở ngoại thành phía Bắc nhưng vẫn chưa thấy được những người khác, Lê Thiệu hỏi cô ta: “Bọn Dao Dao đâu?”
Lúc này Kiều Tĩnh Như mới nói: “Úi em quên nói, bọn họ có việc nên đều không đến. A Thiệu, chỉ có hai người tụi mình đi leo núi thôi.” Cô ta căn bản không tính Khúc Yêu Yêu vào.
Tuy Lê Thiệu không nhạy bén về chuyện tình cảm nhưng cũng biết chuyện gì đang xảy ra: “Thôi vậy, chúng ta cũng đi về thôi.”
“Thôi đừng mà, cũng đã đến rồi, vả lại thời tiết hôm nay tốt như vậy, không leo núi thì tiếc lắm.”
Lê Thiệu nhìn Khúc Yêu Yêu một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Kiều Tĩnh Như vui vẻ cười rộ lên. Cô ta đẩy Khúc Yêu Yêu ra, còn mình thì đi song song với Lê Thiệu.
Ngọn núi ở ngoại thành phía Bắc này tên là Tiểu Thanh Vân, thấp hơn một chút so với ngọn núi Thanh Vân nổi tiếng, nhưng khung cảnh xung quanh cũng không tệ. Nghe nói trên núi còn một đạo quán, cũng được cung phụng khá nhiều hương khói.
Lê Thiệu đi chậm, Kiều Tĩnh Như càng chậm hơn, trái lại Khúc Yêu Yêu đã cách bọn họ xa mấy trăm mét.
“Lê tiên sinh, hai người nhanh lên đi!” Cô ngồi trên một tảng đá, nhìn hai người đang cố gắng leo lên ở dưới.
Kiều Tĩnh Như dừng lại, dùng tay quạt gió. Cô ta đã đầm đìa mồ hôi, phấn trang điểm trên mắt cũng lem luốc. Cô ta vốn muốn lấy cớ đi leo núi để hẹn hò riêng với Lê Thiệu, không ngờ có thêm một cái bóng đèn. Bây giờ họ quả thực chỉ nghiêm túc leo núi, không có phát triển gì hơn: “Con nhóc ở nông thôn đúng là lực điền mà. A Thiệu, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một lát đi.”
Lê Thiệu nói: “Em mệt thì ở lại đây nghỉ ngơi đi, anh leo lên trước.”
Anh đã nói như vậy, Kiều Tĩnh Như đương nhiên sẽ không ngồi một mình ở đây, chỉ có thể cắn răng leo lên.
Khúc Yêu Yêu thấy bọn họ đến thì nhảy xuống tảng đá: “Hai người chậm quá, tôi đã đợi lâu lắm rồi.”
Kiều Tĩnh Như thở hổn hển, tức giận nói: “Leo núi là phải vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, leo giống như cô thì đã bỏ lỡ bao nhiêu cảnh đẹp rồi, còn làm chúng tôi cũng không ngắm được.”
“À? Vậy sao? Ở quê của chúng tôi thì việc leo núi là để hái thảo dược trên đó. Tôi cứ tưởng leo càng nhanh thì càng tốt chứ.”
Kiều Tĩnh Như định chế giễu cô vài câu, nhưng cô ta lại bị hụt hơi và bắt đầu ho không ngừng.
Khúc Yêu Yêu lấy ra bình nước từ trong túi cho cô ta: “Uống một chút đi.”
Kiều Tĩnh Như không nhận, cầm điện thoại đến sạp bán hàng rong rồi trả 30 tệ để mua một chai nước khoáng có giá gốc là 3 tệ.
Khúc Yêu Yêu thấy vậy, lắc đầu, đưa bình nước cho Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, anh uống không?”
Lê Thiệu cầm lấy ly nước màu hồng, uống hết hơn nửa bình.
***
Suy xét đến thể lực của Kiều Tĩnh Như, bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ nửa giờ rồi mới tiếp tục lên núi. Tính toán khoảng cách thì bọn họ còn chưa leo đến lưng chừng núi nữa, Khúc Yêu Yêu vẫn dẫn đầu ở trước, nhưng lần này tốc độ của cô chậm hơn nhiều.
Phong cảnh xung quanh núi Tiểu Thanh Vân không khác mấy với phong cảnh quê cô, chỉ có thêm một số cảnh quan nhân tạo mà thôi.
Đi tiếp lên trên, Khúc Yêu Yêu liền cảm thấy có gì không ổn. Mọi thứ trước mắt chợt trở nên mơ hồ, trong đầu vang lên tiếng “ong ong”. Cô cảm nhận được một nguồn sức mạnh không tên đang truyền đến khắp ngũ tạng lục phủ mình.
Khúc Yêu Yêu ôm ngực ngồi xổm xuống mặt đất, đau đến sắp ngất đi.
Lê Thiệu thấy cô không ổn, lập tức chạy đến: “Khúc Yêu Yêu, em sao vậy?”
“Lê tiên sinh, tôi đau quá!” Cô không còn điều khiển được cơ thể của mình mà ngã thẳng vào lòng Lê Thiệu.
Kiều Tĩnh Như cảm thấy không vui, chỉ vào Khúc Yêu Yêu nói: “Cô cố ý đúng không, vừa rồi cô còn tung tăng nhảy nhót, bây giờ lại giả chết hả?”
Lê Thiệu trừng cô ta: “Câm miệng!”
Sau đó anh nhanh chóng bế Khúc Yêu Yêu lên chạy xuống núi. Người ta thường nói lên núi thì dễ xuống núi lại khó, bởi vì theo quán tính nên khi xuống núi người ta rất dễ bị ngã, đặc biệt là Lê Thiệu còn ôm Khúc Yêu Yêu. Nhưng anh lại ôm rất chặt, cho dù hai chân đã sắp không chịu được thì anh vẫn cắn răng đi xuống.
Đến dưới chân núi rồi, tình trạng của Khúc Yêu Yêu mới đỡ hơn.
“Lê tiên sinh, tôi không sao nữa.” Giọng cô còn hơi yếu, nghe không có sức lắm.
Lê Thiệu lại không thả cô xuống mà vẫn bế cô đi tiếp, bế đến tận trong xe. Cánh tay anh mỏi nhừ, hai chân cũng không còn sức, chỉ có thể chống cửa xe chờ cho đỡ mệt.
Kiều Tĩnh Như đi theo sau, tóc lộn xộn, trên bộ đồ thể dục cũng dính đầy bụi. Cô ta thấy Khúc Yêu Yêu không giống như đang bị bệnh, cơn tức giận trong lòng càng lớn hơn nữa, tại sao Lê Thiệu lại tốt với cô ta như vậy? Tại sao cô ta có thể ngồi ghế phụ? Tại sao cô ta muốn cướp Lê Thiệu đi!
Hai người ngồi bên kia xe lại không phát hiện sự bất thường của cô ta.
Khúc Yêu Yêu có cảm giác, trên đỉnh núi Tiểu Thanh Vân có lẽ có thứ mà cô muốn biết.
Lê Thiệu chở Kiều Tĩnh Như về nhà trước rồi mới trở về tiểu khu. Khúc Yêu Yêu còn nhắc đến bánh kem Lê Thiệu đã nói: “Lê tiên sinh, không phải anh đã nói sẽ mang bánh kem theo sao?”
“Trong đầu của em chỉ có ăn thôi à?”
Vậy mà Khúc Yêu Yêu lại gật đầu: “Đúng vậy.”
Lê Thiệu búng nhẹ trán cô một cái: “Chỉ biết ăn thôi.”
Anh đến tiệm lấy bánh kem, Khúc Yêu Yêu nhanh chóng lấy di động gọi cho bà. Trong nhà cô lắp điện thoại bàn kiểu cũ, khi nói chuyện có tiếng “xẹt xẹt” của dòng điện: “Bà ơi, hình như cháu tìm được ông ta rồi.”
“Ở đâu?”
“Núi Tiểu Thanh Vân ở ngoại thành phía Bắc thành phố Du. Cháu vừa đi đến giữa sườn núi đã cảm thấy hồn phách trong thân thể bị bài xích rất mạnh mẽ, cảm giác sợ hãi này cháu chưa có bao giờ, vậy nên cháu nghĩ chắc đó chính là thứ đó.”
Bà cụ Khúc ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, nghiêm túc nói: “Yêu Nhi, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Bà cụ Khúc biết với tính tình của cô thì cô nhất định sẽ tra xét đến cùng, bao nhiêu lời cũng chỉ có thể hóa thành một câu: Mọi chuyện phải cẩn thận.
Sau khi cúp điện thoại, Khúc Yêu Yêu liền im lặng suy nghĩ. Vì sao đồ của cô lại ở trên núi Tiểu Thanh Vân, rốt cuộc ai ở trên đó? Nhớ đến đạo quán du khách nói đến, chẳng lẽ là người trong đạo quán đang gây chuyện sao?
“Không có ai ở nhà sao?”
Nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Khúc Yêu Yêu liền đi ra cửa nhìn xem, thì ra Bạch Huyền và Hồng Đàn đã về.
“Hai người về rồi.”
Bạch Huyền cầm theo hai con gà quay, Hồng Đàn cầm theo hai con ngỗng nướng.
“Nè, đồ Tết cho cô và Lê Thiệu.” Bạch Huyền ném đồ vào phòng bếp, biến trở về hình dạng hồ ly rồi chui vào biệt thự cho mèo. Hắn ta thật sự rất nhớ cái ổ lông xù xù này, giường đá trong hang hồ ly cứng ngắc, làm gì thoải mái bằng cái này, nếu không phải còn mấy việc trong tộc cần phải xử lý thì Bạch Huyền đã về từ sớm rồi.
Không bao lâu sau, Lê Thiệu cũng đem bánh kem về. Nhìn thấy một cục lông xù trong ổ, Lê Thiệu đến gần túm hắn ra: “Ai cho anh ngủ ở đây?”
Bạch Huyền giãy giụa đáp xuống đất, vẫy vẫy đuôi: “Tiểu Hồng đó, không phải ta.”
Nhìn sang Hồng Đàn hai má hồng hồng, Lê Thiệu cảm thấy quan hệ giữa hai con hồ ly này hình như đã thay đổi rất nhiều.
Trong mắt Khúc Yêu Yêu chỉ có chiếc bánh kem đang nằm trong hộp, cô không chờ nổi mở hộp ra, cầm nĩa chọc kem bỏ vào miệng. Dâu tây lẫn với vị kem thơm nồng, vị ngọt ngào nhảy thẳng vào tim.
“Ngon quá.”
Bạch Huyền ngửi thấy mùi liền nhảy lên bàn, dùng móng vuốt gẩy một miếng bỏ vào miệng. “Úi, vị không tệ nha. Lê Thiệu, anh làm à?”
Lê Thiệu lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi cho anh ăn hả?”
“Ai dô, chúng ta là người một nhà mà, ăn chút bánh kem thì sao chứ.” Hắn nói rồi lại hạ móng vuốt xuống, trong nháy mắt bánh kem dâu tây đã hết một nửa. Một mình hắn ăn còn chưa đủ, hắn còn gọi Hồng Đàn: “Tiểu Hồng, đến đây nếm thử bánh kem nè.”
Khúc Yêu Yêu sắp khóc rồi, cô mới ăn có một miếng thôi mà!
Cô giận dữ trừng Bạch Huyền, thả nĩa xuống rồi đánh thật mạnh lên đầu hắn. Bạch Huyền bị đánh đến ngơ ngác: “Cô cô cô...”
Lê Thiệu và Hồng Đàn: Đáng lắm.