Khúc Yêu Yêu dùng thùng giấy và chăn làm một cái ổ hồ ly đơn giản, cô cẩn thận để Hồng Đàn vào rồi mang nó vào phòng của mình.
Bạch Huyền phàn nàn: “Cô lấy chăn đi rồi thì ta lấy gì để đắp?”
“Anh hả? Đồ cặn bã mà còn muốn ngủ à?” Khúc Yêu Yêu cầm chăn của hắn đi, Lê Thiệu chiếm sô pha của hắn. Bạch Huyền không có chỗ để ngủ nên chỉ có thể biến về hình dạng hồ ly cuộn tròn run rẩy trong góc.
Ngày hôm sau, Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu ngồi trên bàn ăn bữa sáng, Cố Hề chuẩn bị sữa bò cho Hồng Đàn, đổ vào ở chén sứ trắng cho cô ấy uống.
Hồng Đàn biết điều hơn Bạch Huyền nhiều, sau khi uống xong còn biết ngậm chén không để ngay ngắn trong phòng bếp: “Mọi người thu nhận tôi, còn cho tôi ăn nữa, thật sự ngại quá.”
Khúc Yêu Yêu nhìn Bạch Huyền, nói: “Trong nhà còn có một con ăn uống miễn phí kia kìa.”
“Ta có rửa chén!” Bạch Huyền không phục.
Trong nhà lại có thêm một con hồ ly, ồn ào nhốn nháo, Lê Thiệu xoa huyệt Thái Dương, hận không thể ném hết bọn họ ra ngoài.
Lê Dao tỉnh lại, nghe thấy âm thanh bên ngoài liền đứng dậy đi ra nhìn xem. “Anh ba, sao em lại ở nhà của anh?” Hẳn là cô nàng đang ở ký túc xá mà.
Hồng Đàn nhảy đến, nói xin lỗi với cô nàng: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, Lê cô nương, là tôi đã chiếm lấy cơ thể của cô.”
“Hả?” Lê Dao vô cùng kinh ngạc.
Khúc Yêu Yêu kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách ngắn gọn, nhưng chỉ giới hạn trong những sự việc cô biết, còn Bạch Huyền đương nhiên sẽ không nói chuyện của tình địch Hứa Hằng cho Lê Dao biết.
“Thì ra là như vậy.” Lê Dao có thể hiểu được Hồng Đàn, nhưng điều này không có nghĩa là cô nàng có thể dễ dàng tha thứ việc Hồng Đàn chiếm cơ thể của mình: “Bạch Huyền, nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do anh nên anh phải giải quyết nó. Tuy tôi không ủng hộ việc ép duyên, nhưng anh thật sự phải nói rõ việc này với Hồng Đàn.”
Cũng chỉ có Lê Dao nói thì Bạch Huyền mới chịu nghe: “Được, ngày mai ta sẽ trở về để hủy hôn sự.”
Hồng Đàn cụp mắt xuống, cảm thấy buồn bã. Cô ấy nhìn thấy trong mắt Bạch Huyền chỉ có một mình Lê Dao, hoàn toàn không có chỗ cho mình.
***
Lê Dao trở về trường học, đúng lúc gặp được Hứa Hằng. Cô nàng thân thiện chào hỏi: “Chào anh ạ.”
Nhưng Hứa Hằng lại không hề đáp lại, thậm chí cũng không nhìn cô một cái nào. Lê Dao cảm thấy khó hiểu, cô nàng muốn đi đến hỏi xem có chuyện gì nhưng lại bị bạn cùng phòng của Hứa Hằng cản lại: “Đàn em, Hứa Hằng không phải là cá trong ao của em, muốn làm bắt cá cũng phải xem bản thân có bản lĩnh đó hay không.”
“Bắt cá gì cơ?” Lê Dao nghe mà không hiểu gì.
Bạn cùng phòng của Hứa Hằng lộ ra vẻ khinh thường, bỏ lại một câu: “Đã có người yêu thì cũng đừng trêu chọc Hứa Hằng nữa.”
Lê Dao càng cảm thấy nghi ngờ hơn, cô nàng có bạn trai hồi nào? Trở về ký túc xá, Mạc Thư ngôn hỏi cô nàng về những hành vi kỳ lạ vào hôm qua: “Lê Dao, hôm qua cậu đi đâu vậy? Còn trang điểm đậm như vậy.”
Lê Dao viện cớ: “Mình tham gia một hoạt động, cần phải trang điểm đậm.”
“Mình nói mà, ngày thường cậu còn chẳng trang điểm.”
Lê Dao cười cười, lấp liếm qua chuyện. Cô nàng đột nhiên nghĩ ra, sự thay đổi của Hứa Hằng có phải liên quan đến Hồng Đàn hay không?
“Anh ba, Hồng Đàn còn ở trong nhà anh không?”
Lê Thiệu nhìn hai con hồ ly đang ngồi thành hàng trên sô pha: “Còn.”
“Bảo cô ấy nhận điện thoại đi, em có chuyện muốn hỏi.”
Lê Thiệu gọi Hồng Đàn đến, đặt điện thoại lên bàn, bật loa: “Hỏi đi, cô ta đến rồi.”
Lê Dao đi đến hành lang bên ngoài ký túc xá, thấy xung quanh không có ai, liền hỏi: “Hồng Đàn, ngày hôm qua lúc cô bám vào tôi có gặp được ai không?”
Bạch Huyền vểnh tai lên nghe, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng, đừng nói, đừng nói...
Hồng Đàn suy nghĩ, trả lời: “Không có, tôi chỉ ở bên cạnh A Huyền, chỉ có vào buổi tối khi chúng tôi đến quán bar có gặp phải một tên lưu manh, nhưng A Huyền đã đuổi cổ tên đó rồi.”
Lê Dao run nhẹ: “Tôi đi đến quán bar? Không phải, cô đến quán bar hả?” Lời nói của cô nàng cũng đã hơi hỗn loạn.
“Ừm ừm, mùi vị rượu ở đó không tệ.”
Hồng Đàn vẫn đang nhớ lại hương vị rượu Cocktail, nhưng Lê Dao lại cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại. Xong rồi, không lẽ là bị học trưởng thấy được sao? Cô nàng cho rằng sự thay đổi của Hứa Hằng là vì chuyện quán bar, Bạch Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm, chưa nói thì tốt rồi.
Hắn ta lo là Hồng Đàn sẽ nói lỡ miệng nên hắng giọng gọi: “Tiểu Hồng, để ta đưa cô về hang hồ ly nhé.”
Hồng Đàn đã ra ngoài khá lâu rồi, đúng là cần phải quay về. Bạch Huyền túm Hồng Đàn bằng tay, vèo một cái đã chạy ra khỏi cửa sổ.
Khúc Yêu Yêu cảm thấy trước mặt có một cơn gió thổi qua, khi cô phản ứng lại thì đã không thấy Bạch Huyền và Hồng Đàn đâu: “Chắc không phải anh ta làm chuyện gì trái với lương tâm đâu nhỉ?”
Lê Thiệu trả lời: “Khó mà nói chắc.”
***
Trong hang hồ ly, cha Bạch vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Hồng Đàn dẫn Bạch Huyền về: “Đã chịu trở về rồi? Xem ra cha vẫn nên tìm một người vợ để trông chừng con.”
Lời nói tiếp đó của Bạch Huyền lại làm nụ cười của cha Bạch cứng đờ: “Cha, con trở về để nói cho cha biết, con sẽ không đồng ý hôn sự này.”
“Con nói gì?”
“Con nói, con không đồng ý hôn sự này, con không muốn cưới Hồng Đàn!”
Cha Bạch cầm gậy ba-toong lên định đánh Bạch Huyền nhưng lại bị Hồng Đàn cản lại: “Bác đừng tức giận, lần này chúng con quay về là vì muốn hủy hôn ước.”
“Hồng Đàn, cháu cũng không muốn gả cho Bạch Huyền sao?”
Hồng Đàn thản nhiên nói: “Trong lòng anh ấy không có cháu, cho dù cháu có gả cho anh ấy cũng sẽ không hạnh phúc.”
Cha Bạch thở dài: “Hai người các cháu đúng không bớt lo mà, đợi bác gửi thư cho cha của cháu và bàn bạc với ông ấy rồi tính tiếp.”
“Vậy là không còn chuyện gì của con rồi nhỉ? Con đi đây.”
Bạch Huyền muốn chạy nhưng lại bị cha Bạch làm phép không cử động được: “Thằng nhóc thúi, mày muốn chạy đi đâu? Việc này do mày gây ra, chờ nhận lỗi với tộc Hồng Hồ đi!”
Cha của Hồng Đàn là tộc trưởng của tộc Hồng Hồ, Hồ tộc tôn sùng hồ ly trắng nên tộc Hồng Hồ đã luôn tự hào về việc kết thân của hai tộc. Biết được hôn sự có sự thay đổi, cha của Hồng Đàn vô cùng lo lắng chạy lại đây ngay.
“Anh Bạch, điều anh viết trong thư có ý gì?”
Cha Bạch cũng không biết nên nói thế nào: “Con trai Bạch Huyền của tôi ngu dốt, chỉ e là không xứng với Hồng Đàn nhà cậu. Nếu không thì chúng ta bỏ hôn sự này đi.”
Cha Hồng tức giận thổi râu trừng mắt: “Tộc Bạch Hồ các người đúng là ức hiếp hồ ly quá đáng! Của hồi môn tôi đã chuẩn bị xong mà giờ anh lại nói muốn từ hôn là sao?”
Hồng Đàn khuyên: “Cha, là do con không muốn.”
Cha Hồng quay đầu lại tát con gái: “Đồ vô dụng!”
“Sao bác lại đánh cô ấy!” Bạch Huyền giật mình.
Hồng Đàn bụm mặt, nói nhỏ: “Cha, dưa hái xanh không ngọt, là do con không muốn gả, từ bỏ hôn sự này thôi.”
Cha Hồng tức giận cực kỳ, nói: “Con ra đây cùng cha!”
Hồng Đàn đi ra ngoài hang theo cha Hồng, nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy, cảm xúc trong lòng Bạch Huyền phức tạp hỗn độn. Hắn ta tìm cớ chuồn ra ngoài theo, núp trong chỗ tối nghe lén bọn họ nói chuyện.
“Hồng Nhi, con thật sự không muốn sao?”
“Vâng, là do con gái sai rồi, cha đừng trách nhà họ Bạch.”
Cha Hồng chỉ vào cô ấy, mắng: “Mất mặt! Cả tộc đều biết con sẽ được gả đến tộc Bạch Hồ, bây giờ thì những Hồ tộc khác sẽ nhìn chúng ta thế nào? Tộc hồ ly xám đang nhìn chúng ta chằm chằm như hổ đói, nếu không có sự hỗ trợ của tộc Bạch Hồ thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách để thôn tính tộc của chúng ta!”
Đôi mắt Hồng Đàn lấp lánh sóng nước: “Nhưng mà cha ơi, anh ấy không thích con, dù cố ép thế nào cũng vô dụng thôi. Về phần tộc hồ ly xám... con biết thủ lĩnh bọn họ có ý với con. Nếu như không thể làm gì khác được thì cha cứ gả con đến đó, Hồng Đàn chắc chắn sẽ không phản đối.”
Trong giọng của cha Hồng đầy sự bất đắc dĩ: “Tộc hồ ly xám thích chiến đấu, chúng nó đều là những kẻ khốn nạn, làm sao cha nỡ gả con đi? Thôi, đây cũng là sự lựa chọn của con, nếu ngày đó thật sự đến thì cha cũng không thể không hy sinh con vì người trong tộc của chúng ta.”
Lòng Bạch Huyền xúc động. Hắn không ngờ sau hôn sự của mình và Hồng Đàn lại ẩn chứa những điều này. Vì vậy khi họ đang bàn bạc định hủy bỏ hôn ước, Bạch Huyền đã thay đổi ý định.
“Chờ đã, hôn sự của cháu và Tiểu Hồng có thể không hủy bỏ nhưng phải hoãn lại.”
Cha Hồng thấy có cơ hội chuyển biến, lập tức hỏi: “Vậy là cháu đồng ý cưới Hồng Nhi nhà bác?”
“Chỉ đính hôn trước thôi, còn về chuyện gả cưới thì phải xem tình cảm của chúng cháu phát triển đến bước nào. Trước đó chúng cháu chưa từng tiếp xúc, bất chấp thành thân sẽ quá qua loa, nên cháu nghĩ nên vun đắp tình cảm với Tiểu Hồng trước đã. Nếu phát triển tốt thì thành thân là chuyện nước chảy thành sông, nếu trong lúc này Tiểu Hồng có ý trung nhân khác thì sẽ hủy bỏ hôn sự này, mọi người thấy thế nào?”
Cha Hồng không có ý kiến, chỉ cần hôn sự không bị hủy bỏ là tốt rồi.
“Hồng Nhi, ý của con thì sao?”
Hồng Đàn gật đầu: “Vâng, vậy cũng được.”
Nếu hôn sự không còn vấn đề gì nữa thì cha Hồng phải về xử lý chuyện trong tộc, còn Hồng Đàn sẽ ở lại, nói hoa mỹ là để bồi dưỡng tình cảm với Bạch Huyền.
Trước khi đi, cha Hồng gọi Hồng Đàn lại, nhẹ giọng nói: “Hiện giờ con đã mãn nguyện chưa? Những chuyện về sau hoàn toàn phụ thuộc vào con, cha chỉ có thể giúp con đến đây thôi.”
“Con biết rồi, cảm ơn cha.”
“Haizz, sao nhà của chúng ta lại sinh ra một đứa si tình như con chứ? Cha thấy tên nhóc Bạch Huyền đó rất ngu ngốc, con đừng để mình chịu thiệt thòi đấy.”
Hồng Đàn nói: “Đương nhiên con sẽ không hối hận với lựa chọn của mình.”
Cha Hồng nhìn sườn mặt vẫn còn hơi đỏ của cô ấy: “Cái tát vừa rồi chắc đã làm con đau lắm.”
Hồng Đàn cười lắc đầu: “Không đau, cha đừng lo.”
Cha Hồng xoa đầu cô: “Đứa nhỏ ngốc, cha đi đây, nếu như tủi thân thì nói cho cha, xem cha có đánh gãy chân hồ ly của thằng nhóc đó không!” Sau đó liền biến thành một làn khói đỏ bay về nơi xa.
Màn kịch vừa rồi đều là kế hoạch từ trước của Hồng Đàn. Cô ấy biết Bạch Huyền không muốn, vì vậy đã diễn một màn khổ nhục kế cùng cha mình và cha Bạch Huyền.
Bạch Huyền thật sự đã cắn câu, Hồng Đàn biết trong lòng hắn có Lê Dao, nhưng rõ là cô gái nhỏ nhà họ Lê đó không hề thích Bạch Huyền. Vậy nên Hồng Đàn mới không từ bỏ, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Bạch Huyền thì Hồng Đàn tin rằng nhất định có thể làm hắn thích mình.
Cô ấy trở về hang hồ ly, nhận ra bên trong không có ai: “Bạch Huyền! Bác Bạch!”
Hồng Đàn gọi hai lần nhưng không ai trả lời. Cô ấy liền đi tìm trong khu rừng ngoài hang động, rồi nhìn thấy sâu trong rừng có bảy tám con hồ ly đi theo sau Bạch Huyền, chậm rãi đi về phía này.
“Bạch Huyền, anh định đi đánh nhau à?”
Bạch Huyền hắng giọng, bảo mấy tên hồ ly đằng sau xếp thành một hàng: “Tiểu Hồng, đây đều là nam hồ ly chất lượng tốt của tộc Bạch Hồ ta, cô nhìn xem có vừa ý ai không?”
Hồng Đàn ngơ ngác: “Anh có ý gì?”
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, chỉ cần cô có hồ ly cô thích thì hôn sự của chúng ta sẽ hủy bỏ. Tuy là bọn họ vẫn kém hơn ta một chút nhưng so với đám mọi rợ hồ ly xám kia vẫn tốt hơn nhiều.” Bạch Huyền chỉ vào những tên hồ ly đó, giới thiệu từng tên: “Đây là Bạch Nhất, là một con hồ ly có văn hóa; đây là Bạch Nhị, nhìn xem cánh tay này mạnh đến mức nào...”
Hồng Đàn ngắt lời hắn: “Anh đang muốn em chọn tướng công ở đây à?”
“Đúng vậy. Cô yên tâm đi, cho dù cô vừa ý ai thì tộc Bạch hồ của chúng ta vẫn là chỗ dựa của tộc Hồng Hồ các cô.”
Hồng Đàn cạn hết cả lời, tên hồ ly này khờ thật hay là giả ngu vậy chứ!
Đúng lúc cha Bạch đến, gọi Bạch Huyền đi bàn bạc vài chuyện: “Cô chọn trước đi Tiểu Hồng, ta đi một lát rồi sẽ trở lại ngay.”
Chờ hắn ta trở về lại nhận ra mấy tên hồ ly nam trẻ tuổi và không tệ lắm trong tộc đều đã thay đổi. Bạch Nhất đọc đủ loại sách thơ thì mắt lé, miệng mếu, thậm chí còn chảy nước dãi, Bạch Nhị có cơ bắp cường tráng lại đi khập khiễng, Bạch Tam nho nhã lại mở miệng nói bậy... Bạch Huyền cũng không muốn nhìn.
“Bạch Huyền, anh cảm thấy em chỉ xứng với hồ ly như vậy đúng không?”
“Không phải, cô hiểu lầm rồi Tiểu Hồng.” Bạch Huyền không ngừng giải thích: “Bình thường bọn họ không như vậy đâu... Ầy! Không sao cả, mấy tên này không được thì chúng ta cứ từ từ tìm tiếp.”
Mấy tên hồ ly họ Bạch bị ghét bỏ đuổi đi đều thở phào nhẹ nhõm, cái con hồ ly đỏ đó dữ quá là dữ.
Bên tai Bạch Nhất vẫn còn vang vọng tiếng gầm gừ của Hồng Đàn: “Nghe kĩ đây, một lát nữa đều giả ngốc một chút cho bà. Phải làm Bạch Huyền biết các người không xứng với bà đây, hiểu chưa?”
Haizz, cuộc sống của hồ ly đúng là gian nan mà!