Tiên Sinh Hoàn Hảo Và Cô Nàng Tạm Được

Chương 32



Là một học tra 60 điểm, cuối kỳ nào Vân Thư cũng đều rơi vào tình trạng gà bay chó sủa. Lần này cũng không ngoại lệ.

Mấy ngày trước tốn không ít thời gian dành để ghi hình chương trình, sau khi bận rộn một hồi mới nhớ ra mình còn ba bài luận và một buổi kiểm tra cuối kì vào tuần sau.

Trong học kỳ này, cô không hứng thú nhiều với các lớp học, đến lớp cũng không chú ý lắng nghe. Đến gần cuối kì, người khác thì ôn tập bổ sung kiến thức còn thiếu, riêng cô thì cứ như tấm chiếu mới.

Tuy nhiên, chuyên ngành xã hội học của Đại học C nổi tiếng khắp cả nước, không khó để vượt qua bài kiểm tra hỗn hợp. Vấn đề đau đầu nhất bây giờ là bài luận văn kình tế lượng mà Chương Tư Niên giao cho trong thời hạn hai tháng sắp đến. Ngày mai cô còn phải đi thăm ông nội Chương, thời gian còn lại vô cùng ít ỏi làm Vân Thư cảm thấy mình sắp thi triển vận tốc sinh tử.

Sáng sớm hôm sau, cô ôm một chồng sách lớn nhỏ đến thư phòng của Chương Tư Niên.

Chương Tư Niên chân trước chân sau theo cô tiến vào thư phòng, vừa bật máy tính vừa nói: “Có vấn đề gì thì lập tức hỏi tôi, thời gian không còn nhiều nữa, đừng có lề mà lề mề, biết không?”

“Ừm.”

Cô bực bội phiền chán không thôi, đang muốn lấy đầu đập đất thì đột nhiên nghĩ ra.

Cái này cũng được tính là hai người ở cùng với nhau.

Vân Thư nện một phát vào đầu mình — viết luận văn xong đi rồi nghĩ gì thì nghĩ.

Chương Tư Niên mấy hôm nay hình như không bận lắm, không thấy mang văn kiện cần xử lý về nhà, Vân Thư cũng không thấy anh cầm Laptop viết này nọ.

Vân Thư ngẩng đầu lên khỏi màn hình chi chít dãy số và ký tự, trong lúc đang xoay uốn éo cột sống cổ cứng nhắc vô tình bắt gặp cảnh anh đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào Laptop.

Nụ cười như miếng ngọc ấm áp, phong độ ngời ngời.

Vân Thư ngơ người ra, ánh mắt sững sờ, ngón tay vẫn đang đánh kết quả phân tích phản ứng xung động vô thức gõ một chuỗi ký tự.

Chương Tư Niên ngẩng đầu phát hiện Vân Thư đang nhìn chằm chằm mình, sau khi bị anh nhìn thấy thì nhanh chóng cúi xuống, chôn ở phía sau màn hình máy tính, có chút buồn cười, đứng dậy đi về phía cô: “Có chuyện gì sao?” Ngữ điệu nhu hòa, giống như gió xuân thổi vào mặt

Miệng Vân Thư giống như bị vuốt mèo lặng lẽ cào một cái. Nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu thấy bản thân vô thức đánh đầy màn hình tên Chương Tư Niên, ngón tay vội vàng nhấn Delete xóa.

Tuy nhiên do lúc ấn xóa quá bối rối không cẩn thận đã lỡ tay xóa đi đoạn văn bản thật dài mà cô vất vả mãi mới viết xong.

Chương Tư Niên đã đi tới trước bàn, nếu nhấn Ctrl+Z chắc chắn sẽ khôi phục lại toàn bộ nội dung vừa xóa.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi đó với những ngón tay cứng đờ, mặt đối mặt với màn hình trống rỗng.

Chương Tư Niên xoay máy tính lại, nhìn thoáng qua màn hình trắng xóa.

Trên tờ giấy nháp viết chi chít nào là ma trận, nào là các ký tự lộn xộn không đếm xuể.

Chương Tư Niên giơ ngón tay lên, khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng cốc vào trán cô hai cái, giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành thép, lại ẩn giấu mấy phần cưng chiều: “Suốt ngày trong đầu không biết chỉ nghĩ cái gì?”

Anh đứng trước bàn làm việc của cô, ánh nắng ban trưa chiếu vào gần như bao phủ toàn bộ cơ thể anh, chói mắt đến lạ thường. Vân Thư ngơ ngác ôm trán nhìn anh.

Nụ cười nơi khóe miệng dịu dàng đến mức Vân Thư cảm thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mở miệng nói.

“Nghĩ đến anh…..” miệng cô vô thức bật ra.

Khi lời nói đến môi, cô nắm chặt tay, nuốt nước bọt, có chút lúng túng sờ lên chóp mũi của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô, Chương Tư Niên cũng không làm khó nữa, xoay người đối mặt với giá sách, đầu ngón tay lướt qua những cuốn sách, sau đó rút ra một tập san rất mỏng, lật một trang trong đó rồi đưa cho Vân Thư.

“Em đang sử dụng mô hình VAR đúng không?”

Vân Thư lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu.

“Phân tích dữ liệu cùng dàn ý và ý tưởng dựa trên bản số liệu này mà viết, kết quả phân tích đổi thành chính em.”

Vân Thư tiếp tục gật đầu lia lịa như gà môt thóc.

“Bài tập này trước năm giờ chiều này nhất định phải viết xong, buổi tối tôi sẽ dạy em viết một bài phê bình văn học và phân tích lý luận.” Chương Tư Niên trầm mặc suy nghĩ mấy giây liền nghĩ ra một hình phạt, “Nếu trễ một giờ thì số lượng kem tuần này ăn giảm đi một hộp.”

Mấy ngày nay Vân Thư ăn quá trời đồ lạnh rồi, nhất định phải kiểm soát lại một chút.

Xem nào, nếu đem phần nội dung vừa xóa khôi phục lại thì bài tập này tuyệt đối không có vấn đề. Thế là Vân – mong đợi – Thư giơ một ngón tay lên, ánh mắt sáng ngời, giọng điệu ngọt ngào mềm mại, trong lời nói vô thức mang theo mấy phần nũng nịu: “Vậy nếu viết xong sớm một giờ thì có thể thêm một viên kem nữa~~~”

Trái tim bình tĩnh không dao động của Chương Tư Niên đột nhiên bị trêu choc, nhưng nguyên tắc không thể bị ném xuống. Anh đẩy đẩy kính mắt, nghiêm mặt nói: “Không thể.”

“Thật không công bằng…” Vân Thư uể oải nằm gục xuống bàn, giọng nói buồn rười rượi. Miệng phồng lên, hừ một tiếng.

“Được rồi…” Chương Tư Niên mỉm cười nói, “Nếu em hoàn thành xong bài tập này tôi sẽ có thưởng.”

“Phần thưởng là gì?” Vân Thư nháy mắt phấn chấn hẳn lên, gương mặt nhỏ nhắn đặc biết có chút mong chờ..

Chương Tư Niên thậtra cũng chưa nghĩ ra, có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Đến lúc đó sẽ cho em biết.”

Phần thưởng này của Chương Tư Niên giống với việc đặt củ cà rốt trước mặt con lừa.

Vân Thư hứng khí bừng bừng, Chương Tư Niên vừa xoay người một cái liền nhanh chóng khôi phục nội dung vừa xóa.

Đối diện với màn hình toàn tên của Chương Tư Niên, cô lấy tay che đi gương mặt nóng rát của mình. Sau đó mở một file word khác đem nội dung đã viết khôi phục lại, tuy nhiên cô vẫn lưu lại file chi chít tên Chương Tư Niên.

Ban đầu vốn đã viết một ít rồi, lại thêm quyển sách Chương Tư Niên đưa cho, việc phân tích và viết số liệu của Vân Thư trôi chảy đến nỗi cô ấy xong sớm hơn thời hạn tận nửa tiếng.

Như hiến vật quý, Vân Thư không chờ đợi nổi đem bài tập mình viết xong mở ra cho Chương Tư Niên nhìn.

Chương Tư Niên di chuột nhìn lướt qua tổng thể.

“Viết khá tốt.”

“Thật sao!” Vân Thư suýt chút nữa nhảy dựng lên, khẽ nhếch cằm, đưa tay ra, vẻ mặt như muốn nói “Phần thưởng của em đâu!!!”

“Không quỵt của em đâu mà sợ.” Chương Tư Niên mỉm cười, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay đang xòe ra của cô.

Lòng bàn tay của Vân Thư không sao nóng lên, nội tâm xoắn xuýt – bây giờ đòi phần thưởng luôn có phải quá gấp không.

“Em… thực ra cũng không vội.”

“Không phải thấy đang bận viết cái gì sao, viết xong trước rồi đưa cho em cũng không thành vấn đề.”

Chương Tư Niên đóng máy tính đứng dậy: “Tôi chỉ đang sửa lại một ít ý nhỏ mà thôi… Kế hoạch phía sau còn dài, không cần vội vàng làm gì.”

Nói xong vô cùng tự nhiên sờ sờ đầu Vân Thư, cảm nhận một chút sự mềm mại của mái tóc: “Phần thưởng của em quan trọng hơn.”

Vân Thư đỏ mặt đi theo anh xuống tầng, vụng trộm lấy bàn tay che lại gương mặt đang nóng bừng của mình.

Hai người đi xuống phòng bếp. Chương Tư Niên mở tủ lạnh và lấy ra một cái bát thủy tinh nhỏ trong suốt đưa cho Vân Thư.

Bát sứ cầm ở trong tay lạnh buốt. Bên trong là thạch, ở dưới đáy là màu trắng sữa, bên trên là màu hồng đào, phía trên nhất trang trí thêm mấy miếng đào kiều nộn mọng nước. ở giữa có điểm xuyết hai lá bạc hà xanh mướt.

Tinh xảo lại xinh đẹp.

Giờ mới nhớ ra trong lúc cô đang bận viết luận văn, Chương tư Niên đúng là có ra ngoài một lúc.

“Thầy làm à?”

Thấy Chương Tư Niên gật đầu, Vân Thư có chút khẩn trương: “Không phải thầy dị ứng với đào sao, làm cái này có chỗ nào không thoải mái không?”

Chương Tư Niên lấy một cái thìa nhỏ đưa cho cô: “Mang găng tay xử lí, một chút mùi vị cũng không gây ảnh hưởng nghiêm trọng.”

Vân Thư cầm thìa lên, lúc chạm vào thạch, viên thạch núng na núng nính run rẩy lắc lư một chút. Nhìn nó dễ thương đến mức cô không đành lòng ra tay.

Đây là lần thứ hai cô nhận được quà từ Chương Tư Niên. Chú chó bông lần trước anh tặng vẫn được cô đặt trên giường để buổi tối ôm ngủ.

Nếu như không phải để ăn, cô nhất định sẽ cẩn trọng cất giấu nó.

“Không thích sao?” Chương Tư Niên gấp rút hỏi.

Vân Thư cắn một miếng cho vào miệng, thạch đào ôm lấy thịt quả, khi ăn, vị ngọt của đào lan tỏa khắp đầu lưỡi

Mây Thư nhịn không được híp mắt, âm thanh vui sướng: “Ăn ngon lắm.”

“Vậy ăn từ từ thôi.”

Chương Tư Niên rót một cốc nước, vẻ mặt dịu dàng ngồi nhìn cô ăn.

Vân Thư ăn rất ngon miệng, cô xúc một miếng lớn rồi cho vào miệng, mỗi lấn ăn phải thịt đào đều híp mắt hưởng thụ, như thể đang ăn sơn hào hải vị.

Đợi chút nữa về thư phòng nhất định phải thêm mục “Học cách làm món tráng miệng ngon, đặc biệt là từ đào” vào lịch trình.

Chương Tư Niên ngẩn ngơ vuốt ve vành cốc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv