Cho đến tận bây giờ, Diêu An vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm đó.
Hôm đó khí trời rất tốt, bạn trai cũ A Luân dẫn cô đi chơi tiết thanh minh, hai người ngồi trên xe vừa nói vừa cười, khi ấy hai người mới xăm hình không lâu, tình cảm đang mặn nồng. Cặp tình nhân ngọt ngọt ngào ngào thủ thỉ về chuyện sinh tử, A Luân nói: "Cho dù chết, chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau."
Khi đó cô cảm thấy những lời này rất cảm động, rất ngọt ngào, vì thế cũng gật đầu đồng ý: "Ừm, chúng ta sẽ cùng sống cùng chết, vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Chẳng qua vừa mới nói xong thì trước mặt xuất hiện một chiếc xe hàng mất lái tông thẳng về phía bọn họ. A Luân né không kịp, bị tông trực diện.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Diêu An cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy một mảnh huyết sắc, trên cánh tay cô toàn là máu của A Luân, đóa hoa hồng xăm trên tay cũng được máu nhuộm đỏ rực diễm lệ.
A Luân đã chết, diện mạo dữ tợn, tử trạng đáng sợ. Nháy mắt đó, đả kích quá lớn làm Diêu An không ngừng chảy nước mắt, dục vọng cầu sinh làm cô liều mạng muốn chạy ra khỏi nơi này.
Cô không muốn chết, cô muốn sống, cô còn trẻ, cô không muốn chết ở đây cùng A Luân.
Sau đó làm sao được cứu, Diêu An không rõ, cô chỉ biết lúc mình mở mắt ra thì đã ở bệnh viện, bệnh viện nói cô chỉ bị thương nhẹ, mà bạn trai cô thì đã qua đời.
Diêu An từng lén trốn trong chăn khóc, khóc vì A Luân chết thảm như vậy, thế nhưng thời gian có thể nhạt nhòa hết thảy, một năm hai năm đã đủ để Diêu An quên đi A Luân, có một tình yêu mới.
Từ Chí Hoa đau lòng xoa đầu Diêu An: "Khi ấy em sợ lắm đúng không? May mà em không sao."
Diêu An hít hít mũi, khổ sở nhìn anh: "Chí Hoa, em phải làm sao bây giờ? Cứ giữ lại hình xăm này sao?"
Từ Chí Hoa trầm ngâm một hồi lâu: "Xem ra phải tìm một đại sư xem thử, hình xăm này quá cổ quái! Nó có thể lan rộng ra, còn có thể tổn thương tay anh, nhất định là có cổ quái."
"Đại sư? Đi đâu tìm đại sư?" Diêu An hoảng loạn, đột nhiên nghĩ tới chuyện Liễu Nguyệt Nguyệt từng nói với mình trước đó, cô cùng Liễu Nguyệt Nguyệt quen nhau ở quán cà phê nên bình thường cũng thường nói chuyện. Lần nọ, lúc hai người gặp ở quán cà phê thì Liễu Nguyệt Nguyệt từng kể chuyện mình gặp phải.
Diêu An vừa cùng Liễu Nguyệt Nguyệt mắng cô nàng Ngô Tuyết Lệ kia, vừa nghe Liễu Nguyệt Nguyệt khen ngợi sự lợi hại của vị đại sư kia, cô vừa nghe chuyện vừa thầm nghĩ, đại sư lợi hại như vậy phải tốn bao nhiêu tiền mới mời được a!
"Em... em biết một đại sư, để em gọi điện cho Nguyệt Nguyệt." Diêu An giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức chụp lấy di động.
Lúc nhận được điện thoại Liễu Nguyệt Nguyệt đang ở nhà hàng, chuyện của cô cùng Tiêu Dật Khải đã bị Tiêu Văn Đình truyền ra ngoài, một đám bạn bè vòi bọn họ mời cơm, Liễu Nguyệt Nguyệt xấu hổ không thôi, Tiêu Dật Khải thì thoải mái mời không ít người, bao gồm cả Tiêu Thiên và Tống Triết.
Cho nên lúc Liễu Nguyệt Nguyệt nhận điện thoại, nghe Diêu An khóc lóc kể lể thì lập tức nói: "Diêu An, bồ đừng khóc nữa, đại sư đang ở ngay bên cạnh mình nè, mình sẽ giúp bồ hỏi một chút."
Tống Triết đang gặm tôm hùm bị điểm tên ngẩng đầu lên:???
Sau khi cúp máy, Liễu Nguyệt Nguyệt thực áy náy nhìn mọi người: "Bạn tôi gặp chút chuyện, tôi phải qua xem cô ấy thế nào. Tống đại sư, cậu có thể đi cùng với tôi không? Cô ấy hình như gặp phải thứ đồ bẩn gì đấy."
Tống Triết thực nể mặt nói: "Được, để tôi qua xem thế nào."
Tiêu Thiên lột một con tôm hùm, chấm tương rồi đặt vào chén của Tống Triết, nghe vậy lập tức nói: "Anh đi cùng em."
Tống Triết cùng Tiêu Thiên giống như hình với bóng, anh nói muốn đi, Tống Triết lập tức gật đầu.
"Vậy Dật Khải, anh chiêu đãi mọi người nha, em với Tống đại sư cùng anh Tiêu Thiên đi trước." Liễu Nguyệt Nguyệt thực áy náy nhìn mọi người, cam kết lần sau sẽ mời bọn họ một bữa thả ga, sau đó vội vàng cùng Tống Triết, Tiêu Thiên rời đi.
Đến nhà Tiêu An, Liễu Nguyệt Nguyệt vừa nhấn chuông cửa thì Diêu An lập tức chạy ra mở cửa, mắt sưng đỏ, người cũng tiều tụy.
"Nguyệt Nguyệt, bồ rốt cuộc cũng tới rồi!" Diêu An vốn định nhào vào lòng Liễu Nguyệt Nguyệt cầu an ủi, thế nhưng nhớ tới hình xăm trên tay mình thì chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống: "Đại sư có tới không?"
"Có, có, bồ đừng vội, mau kể mình nghe đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Ba người đi vào phòng, Liễu Nguyệt Nguyệt thấy Từ Chí Hoa cũng có ở đây, hẳn hai người đã làm lành.
Liễu Nguyệt Nguyệt giới thiệu Tống Triết với hai người, Diêu An nôn nóng nói: "Đại sư, là như vầy, hôm nay tôi đi xóa hình xăm, thế nhưng bất kể là tiệm xăm hay bệnh viện cũng không xóa được. Đáng sợ nhất là hình xăm này còn tự mình lan rộng ra, thậm chí còn tổn thương tay bạn trai tôi. Bây giờ tôi không dám tiếp xúc tay chân với người khác, sợ làm người ta bị thương. Đại sư, có phải tôi bị đồ bẩn gì dây dưa không?"
Tống Triết cẩn thận quan sát cánh tay Diêu An, trên đóa hồng có chút hắc khí, đó là chấp niệm của người sau khi chết lưu lại, thậm chí đã bắt đầu thành hình.
Người trẻ tuổi xăm hình trừ bỏ trang bức thì chủ yếu là vì yêu, mà đóa hồng trên tay Diêu An có khả năng rất lớn không phải xăm cùng bạn trai hiện tại, có lẽ là bạn trai cũ.
"Đóa hồng này là cô xăm cùng bạn trai cũ à?" Tống Triết hỏi.
Diêu An vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đại sư, cậu nói không sai, tôi đã xăm nó cùng bạn trai cũ. Sau khi bạn trai cũ bị tai nạn chết đi, tôi vẫn không chạm vào hình xăm này." Giữ lại, trừ bỏ nguyên do kỷ niệm thì còn một lý do là bản thân cô đã quen với nó rồi.
Tống Triết nghĩ không sai, người kia quả nhiên đã chết! Liếc nhìn mi tâm Diêu An, tình cảnh vụ tai nạn ba năm trước hiện ra rõ ràng trước mắt Tống Triết. Tống Triết đã tập thành thói quen, chẳng qua cậu không biết hóa ra bản lĩnh của mình lại mạnh hơn, có thể thấy hình ảnh từ ba năm trước.
"Khi đó hai người rất yêu nhau đi, lời ngon tiếng ngọt thời non hẹn biển cũng không thiếu đúng không?"
Diêu An liếc nhìn Từ Chí Hoa, do dự gật đầu: "Đại sư, sao cậu biết?"
Tống Triết không nói vì sao mình biết, chỉ hỏi cô là đúng hay không.
Diêu An thở dài: "Đúng vậy, khi đó cảm thấy đối phương chính là chân ái của mình, chính là loại sẽ nắm tay bên nhau tới già, thề thốt gì cũng nói ra miệng, chỉ là không ngờ có một ngày ảnh lại gặp tai nạn qua đời."
Tống Triết chưa từng yêu, thế nhưng cậu đã thấy người ta yêu, cũng xem qua phim truyền hình, tự nhiên biết trai gái rơi vào lưới tình sẽ điên cuồng thế nào.
"Sau này phải cẩn trọng khi thề những việc mà mình không thể làm được, không phải cái gì muốn nói là nói."
Diêu An sửng sốt: "Đại sư nói vậy là có ý gì?"
Tống Triết nói: "Trước khi xảy ra tai nạn, cô đã cùng bạn trai cũ ước định có chết cũng sẽ ở bên nhau. Bạn trai cũ của cô vẫn luôn ghi nhớ, anh ta đã chết, cô lại không chết. Máu của anh ta thấm vào hình xăm của cô, chấp niệm cũng lưu lại ở đó, một năm rồi lại một năm, khi chấp niệm của anh ta phát hiện cô yêu người khác thì bắt đầu hắc hóa."
Diêu An run lập cập, không dám tin nhìn cánh tay mình: "Đại sư, bạn trai cũ đang ở trên cánh tay tôi sao?"
Tống Triết sửa lời: "Là chấp niệm!"
Diêu An hỏng mất: "Không quản là chấp niệm hay quỷ hồn thật thì đều đáng sợ, cầu đại sư cứu tôi."
Từ Chí Hoa kéo tay Diêu An, khẩn trương nói: "Đại sư, cầu cậu cứu An An, em ấy gặp tai nạn không chết, không thể bắt em ấy tự sát chết được a. Đó căn bản không phải lỗi của em ấy."
Tống Triết nói: "Hai người yên tâm, tôi sẽ xử lý." Chấp niệm không thuộc về thế giới này, tự nhiên phải để nó biến mất. Cậu liếc nhìn Diêu An, tiếp tục nói: "Nếu lời thề không thể thực hiện được thì đừng tùy tiện hứa hẹn, người khác sẽ coi là thật."
Diêu An cúi đầu nhìn cánh tay mình, yên lặng không nói gì, khi đó bọn họ thật sự yêu nhau, nhưng cho dù yêu cỡ nào, cô cũng không có cách nào tự đâm một mình một dao để đi cùng A Luân, nói cho cùng cũng không thể trách cô ích kỷ. Nào có ai không muốn sống chứ!
Tống Triết đơn vẽ một hình phù chú lên cánh tay Diêu An, mặc niệm chú ngữ, theo chứ ngữ xuất hiện, đóa hồng tự động bốc cháy, đến khi kết thúc, hình xăm cũng biến mất sạch sẽ.
Diêu An mừng tới ứa nước mắt, ôm chặt Từ Chí Hoa không buông tay.
Từ Chí Hoa quỳ xuống cầu hôn, Diêu An vừa khóc vừa đáp ứng, hơn nữa còn hứa hẹn cả đời sẽ thương anh.
Tống Triết giật giật khóe miệng, lặng lẽ đi ra ngoài, có vài người quả nhiên yêu là thiếu não sao? Lớn vậy rồi mà chẳng chịu tiếp thu dạy dỗ gì cả...
...*...