Vương Khang mặt không biểu tình nhìn Nghiêm Minh Nhân: "Tiểu Nhân, ông đừng có quá đáng, có còn là anh em không hả?"
"Là anh em nên mới nhắc nhở mấy ông có chừng mực, đừng có xằng bậy. Tiêu Thiên là ai chẳng lẽ mấy ông không rõ?! Thấy anh ta ôn nhu hiền lành với Tống Triết thì nghĩ rằng anh ta dễ khi dễ, hoàn toàn không đáng sợ chút nào? Mấy ông có bị ngu không?"
Rõ ràng chỉ là chuyện vui đùa bình thường, kết quả lại bị Nghiêm Minh Nhân mắng như vậy, hơn nữa còn là trước mặt bạn gái, Mạc Nhất Kỳ cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận nói: "Nghiêm Minh Nhân, bây giờ ông thân với Tiêu Thiên rồi nên khinh thường đám hồ bằng cẩu hữu tụi tôi đúng không?"
Nghiêm Minh Nhân tức giận cười lạnh: "Nếu khinh thường thì tôi còn nói nhiều như vậy à?"
"Được rồi, không cần nói gì nữa, bây giờ ông khinh tụi tôi rồi!" Mạc Nhất Kỳ đứng lên, một cước đá bay chai rượu ở bên cạnh.
Đổng Thanh Thanh cùng Lý Thiến ngây ngô đứng im tại chỗ không dám lộn xộn, thời điểm này bọn họ không nên chen miệng.
Vương Khang đứng bên cạnh Mạc Nhất Kỳ, ánh mắt thất vọng nhìn về phía Nghiêm Minh Nhân: "Không ngờ ông lại thay đổi như vậy."
Nghiêm Minh Nhân nóng nảy đến mức muốn văng tục, thay đổi cái con mẹ gì chứ? Hai người này bị ngu à? Cậu tức giận đùng đùng nói: "Tùy tiện hai ông nghĩ sao cũng được, tôi không quản."
Mạc Nhất Kỳ lạnh lùng nói: "Vậy thì chẳng có gì để nói nữa, gầy Khang, chúng ta đi thôi, còn ở đây làm gì nữa, chúng ta căn bản không phải người chung đường với bọn họ."
Vương Khang gật đầu: "Đi thôi!"
Nghiêm Minh Nhân cứ vậy đứng đó nhìn bọn họ lái xe rồi đi, cũng không lên tiếng, mặc gió thổi quét qua người. Sau khi lửa giận chầm chậm dịu xuống, cậu bắt đầu khó hiểu, sao lại biến thành như vậy? Trước kia mặc dù cậu rất thích đùa giỡn nhưng cũng phải xem đối tượng, Tiêu Thiên là ai, chẳng lẽ bọn họ không hiểu thật sao?
Cậu tuy đối đầu với Tiêu Thiên nhưng vẫn có chừng mực, cậu biết rõ chỉ cần ở trong giới hạn này thì Tiêu Thiên sẽ không làm gì mình, bởi vì có Tống Triết ở đó.
Thế nhưng hành vi của bọn Mạc Nhất Kỳ thực sự đã vượt khỏi giới hạn mà Tiêu Thiên cho phép.
Từ khi tiến vào Tiêu thị, Tiêu Thiên chưa từng có xì căng đan tình cảm, anh không gần nữ sắc, tính cách lạnh lùng, nếu dựa theo lời Mạc Nhất Kỳ để Đổng Thanh Thanh dụ dỗ Tiêu Thiên thì... ông trời ơi, Nghiêm Minh Nhân hoàn toàn có thể tưởng tượng được tối đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Với thân phận của Tiêu Thiên thì nữ nhân nào không có, Mạc Nhất Kỳ cư nhiên muốn dùng dạng gái điếm hạng sang để làm nhục anh ta. Đổi lại là bản thân Nghiêm Minh Nhân cũng cảm thấy bẩn.
Nghiêm Minh Nhân thở dài một hơi, ngồi xuống, thịt nướng trong khay đã nguội, cậu đặt lên vỉ nướng hâm nóng. Mạc Nhất Kỳ cùng Vương Khang quả thực là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của cậu, thế nhưng kỳ thực người nhà không thích cậu tiếp xúc quá thân với bọn họ, nói hai người này là ổ rắn chuột, chơi chung sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Khi đó Nghiêm Minh Nhân không cho là đúng, còn tưởng người nhà cố ý nói xấu. Thế nhưng hiện giờ xem ra thì cậu mới là người sai.
Nghiêm Minh Nhân nhìn chằm chằm thịt nướng, biểu tình nghiêm túc, từ khi nào tư tưởng đạo đức của cậu đã trưởng thành như vậy a?
Tống Triết ngủ nửa tiếng, mở mắt ra liền đối diện với cặp mắt của Tiêu Thiên, thâm thúy như biển cả mênh mông.
Cậu ngồi dậy vươn vai: "Sao anh không để tôi nằm xuống gối? Chân có tê không?"
Không tê là giả, Tiêu Thiên thành thực gật đầu: "Có một chút."
Tống Triết cúi người vừa giúp anh đấm bóp vừa lẩm bẩm: "Anh cũng thật là, sao lại hiền như vậy chứ? Tôi ngủ rồi thì cứ để tôi nằm xuống! Đầu tôi cũng nặng lắm, cứ đè trên đùi như vậy nhất định rất khó chịu."
Tiêu Thiên chăm chú nhìn cậu, khàn khàn nói: "Không sao, anh quen rồi!"
Tống Triết tức giận: "Quen gì mà quen, tôi chỉ mới ngủ có hai lần thôi."
"Bắp đùi này bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng phục vụ em, em muốn ngủ mỗi ngày cũng được."
Tống Triết bị chọc cười: "Sao anh lại hài hước như vậy hả?" Cậu bóp vài phút rồi nói: "Cục cựa thử xem, hết tê chưa?"
Tiêu Thiên gật đầu, đưa tay cho Tống Triết: "Được rồi."
Tống Triết kéo Tiêu Thiên đứng dậy, hai người ra ngoài lều, đi tới bên bờ hồ thì phát hiện chỉ còn có một mình Nghiêm Minh Nhân đang cosplay bức tượng người suy tư, bốn người kia không biết đã đi đâu, ngay cả xe cũng không thấy.
"Minh Nhân, bạn cậu đâu rồi?" Sau khi ngủ một giấc, Tống Triết cảm thấy khá đói nên cầm lấy quả bắp Nghiêm Minh Nhân đã nướng bắt đầu gặm, thuận tay đưa một cái cánh gà qua cho Tiêu Thiên.
Nghiêm Minh Nhân áy náy nhìn về phía Tống Triết, kể lại chuyện vừa nãy: "...tôi cũng không nghĩ sẽ biến thành như vậy, vốn là một buổi cắm trại vui vẻ lại thành vầy, thực xin lỗi."
Tiêu Thiên nghe Mạc Nhất Kỳ muốn để một nữ nhân tới quyến rũ mình thì biểu tình trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Minh Nhân cũng lạnh như băng. Nghiêm Minh Nhân run rẩy khẩn cầu khoan hồng.
Tống Triết cũng chán ghét cách làm này, cậu vỗ vai Tiêu Thiên: "Tức giận vì loại người như vậy thực không đáng, chúng ta phải vui vẻ lên, anh đừng quên điểm đặc biệt của mình a."
Đám ngu này đúng là chê mình sống quá lâu mà, thân phận Tiêu Thiên như vậy mà cũng dám làm vậy, không cần anh ra tay trừng trị vẫn đủ làm bọn họ hối hận. Sát khí trên người Tiêu Thiên dễ đùa lắm sao?
Tiêu Thiên mím môi, cúi đầu ăn thịt nướng.
Nghiêm Minh Nhân ra vẻ tội nghiệp nhìn Tống Triết, Tống Triết gõ đầu cậu một cái: "Lần sau kết bạn có tâm nhãn một chút." Nếu Nghiêm Minh Nhân có tâm tư bất chính thì Tống Triết đã không làm bạn.
Nghiêm Minh Nhân biết ải này coi như qua, rối rít gật đầu cám ơn Tống Triết như gà mổ thóc, tiếp đó còn ân cần phục vụ hai người, đặc biệt chân chó, Tống Triết nhìn mà dở khóc dở cười.
...
Bên kia, sau khi bốn người Mạc Nhất Kỳ cùng Vương Khang lái xe rời đi được nửa đường thì chết máy, Vương Khang xuống xem thử, thế nhưng sửa thế nào cũng không hiệu quả. Mạc Nhất Kỳ cũng xuống xem thử, sửa không xong, xe không thể nổ máy.
Mạc Nhất Kỳ tức giận đạp thân xe, mắng một câu thô tục.
Bọn họ đã lái xe hơn nửa tiếng, hiện giờ đã cách điểm cắm trại không biết bao nhiêu cây số, quan trọng hơn là lúc bọn họ muốn gọi điện nhờ giúp đỡ lại không có tín hiệu, cứ như hệ thống dẫn đường vừa nãy đều là giả.
Nhà dột lại gặp mưa giông, thực sự làm người ta phiền lòng.
Lâm Thiến cùng Đổng Thanh Thanh ngồi trong xe, thấy di động không có chút tín hiệu nào cũng có chút buồn bực, sớm biết lần cắm trại này tệ hại như vậy thì bọn họ đã không tranh giành bể đầu chảy máu với đám nữ nhân khác để giành suất.
Đổng Thanh Thanh mở cửa sổ, dè dặt hỏi: "Mạc thiếu, Vương thiếu, phải làm sao bây giờ?"
Mạc Nhất Kỳ trợn mắt: "Sao là sao? Giỏi thì cô đi bộ về đi."
Đổng Thanh Thanh rụt đầu không dám hỏi tiếp nữa, nơi này không biết cách thành phố bao xa, làm sao về? Về điểm cắm trại tìm Nghiêm Minh Nhân hỗ trợ còn tốt hơn!
Vương Khang cùng Mạc Nhất Kỳ hiển nhiên cũng nghĩ tới, thế nhưng vừa mới cạch mặt xong đã lắc đít chạy về nhờ Nghiêm Minh Nhân hỗ trợ, mặt mũi bọn họ vứt đi đâu đây?
Thế nhưng nếu không tìm bọn họ hỗ trợ thì chẳng phải bốn người bọn họ phải ở nơi hoang vu này thêm một đêm chờ đến khi đám Nghiêm Minh Nhân đi ngang sao?
Mạc Nhất Kỳ không làm được, Vương Khang tự nhiên cũng không, hai người liền bảo Đổng Thanh Thanh cùng Lâm Thiến trở về tìm Nghiêm Minh Nhân.
Vì muốn đẹp nên Đổng Thanh Thanh cùng Lâm Thiếu đều mặc váy, chân mang giày cao gót, đi trên đường lộ bằng phẳng còn đỡ, còn đường núi dốc đứng thế này đúng là tự tìm đường chết!
Hai người dĩ nhiên không muốn, Lâm Thiến giả vờ tội nghiệp cởi giày: "Vương thiếu, bọn em mang giày cao gót không đi đường xa được. Hơn nữa bọn em cũng không biết đường, lỡ như bị lạc thì biết sao đây?"
Vương Khang đen mặt, gương mặt gầy còm thoạt nhìn có chút đáng sợ, hai cô gái này không quản có mang giày cao gót hay không đều là dáng vẻ gầy yếu, bảo hai cô gái lên núi tìm người, chỉ sợ sau đó hai bọn họ lại phải đi tìm hai cô gái mất!
Hai người bất đắc dĩ đón nhận hiện thực, hùng hùng hổ hổ bảo hai cô gái ở yên đây, đừng đi lung tung.
Đổng Thanh Thanh cùng Lâm Thiến thở phào, quay trở lại xe,
Mặc dù chỉ mới lái xe nửa tiếng nhưng với tốc độ của xe Vương Khang thì không biết đã đi bao nhiêu cây số, chờ đến khi tới được chỗ Nghiêm Minh Nhân thì chắc trời cũng tối.
"Sớm biết vậy cho dù nằm ở nhà chán chết tôi cũng không theo Nghiêm Minh Nhân ra đây. Mẹ nó!" Mạc Nhất Kỳ phẫn hận không thôi, hảo hảo dạo chơi một chuyến lại thiến thành thảm cảnh này, đùa gì vậy chứ?
"Tôi đã sớm nói rồi, mặc dù Nghiêm Minh Nhân chơi cùng chúng ta từ nhỏ đến lớn nhưng người nhà nó rất khinh thường nhà chúng ta, vẫn ngăn cản nó thân thiết với tụi mình. Bây giờ nó biến thành như vậy, tôi sớm đã có dự cảm rồi!" Vương Khang cười lạnh, Nghiêm gia quả thực lợi hại hơn nhà bọn họ, dĩ nhiên coi thường đám chơi bời lêu lỏng như gã với Mạc Nhất Kỳ. Thế nhưng sao bọn họ không nghĩ lại đi, Nghiêm Minh Nhân chẳng phải cũng giống như bọn họ à?
Mạc Nhất Kỳ cười nhạt: "Sớm cắt đứt cũng tốt, đỡ cho người nhà nó cứ phòng chúng ta như phòng cướp."
Hai người cùng đi tới, hùng hùng hổ hổ phát triết cơn giận trong lòng.
Chờ Mạc Nhất Kỳ có chút mệt mỏi dừng lại hớp ngụm nước chuẩn bị nghỉ ngơi thì phát hiện Vương Khang không thấy đâu.
Đùa gì vậy? Người đâu rồi?
Mạc Nhất Kỳ lau mồ hôi trán, lớn tiếng gọi: "Gầy Khang, gầy Khang, ông đâu rồi?" Trong rừng thực tĩnh lặng, chỉ có gió thổi qua cành lá phát ra tiếng vang xào xạc, còn có tiếng rống của Mạc Nhất Kỳ.
Thế nhưng, Vương Khang không đáp lại gã.
Mạc Nhất Kỳ có chút lo lắng xoay người đi ngược trở lại đường cũ tìm kiếm.
...
Còn Vương Khang, gã rõ ràng đi sát phía sau Mạc Nhất Kỳ, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên thì không thấy đâu nữa. Con đường phía trước quanh co khúc khuỷu, cây cối hai bên che khuất bầu trời, mơ hồ có chút dọa người.
"Mạc Nhất Kỳ, Mạc Nhất Kỳ, rùa đen, rùa đen... ông đâu rồi?" Vương Khang lớn giọng kêu, không có ai trả lời, khắp trời đất trừ bỏ tiếng gió thì chỉ còn tiếng hít thở của gã.
Vương Khang siết chặt tay, tự dưng có chút sợ hãi không biết nên quay trở về hay tiếp tục đi tới, gió thổi sống lưng lành lạnh, gã nuốt nước miếng, nhát gan quay trở lại, hi vọng có thể quay về chỗ đậu xe.
Đi không được mấy bước thì gã đột nhiên nhìn thấy có một anh nhi nằm trên đất, thân thể trần trụi, bắp tay bắp chân béo đô đô, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Một anh như sao lại xuất hiện ở nơi này?
Vương Khang không dám nhấc chân, ngay lúc này gã nhìn thấy đứa bé kia ngồi dậy, gương mặt hồn nhiên non nớt bật cười khanh khách làm khu rừng yên tĩnh lại càng dọa người hơn.
"Sao mi không tới? Ta ăn không ngon à?" Anh nhi đột nhiên mở miệng nói chuyện, gương mặt nhỏ nhắn tròn vo trở nên âm u đáng sợ, ánh mắt nó chảy ra máu, tay chân đột nhiên mềm nhũn, còn bốc hơi nước, cứ như bị người ta bỏ vào nồi hầm nhừ vậy.
Anh nhi từng bước đi về phía Vương Khang, mỗi bước đi trên người lại rớt ra một miếng thịt, nháy mắt còn giống như được nấu chín tỏa ra mùi thịt.
Vương Khang hoảng sợ trợn trừng mắt, tóc gáy dựng đứng, sợ tới mức nhấc chân bỏ chạy, kết quả không cẩn thận vấp chân ngã nhào xuống đất.
Chờ Vương Khang cố gắng bò dậy thì ống quần bị người ta kéo lại, Vương Khang sợ hãi nhìn xuống, anh nhi kia cười hắc hắc lộ ra hàm răng nhọn hoắt.
"A a a a a, cứu mạng a, Mạc Nhất Kỳ, Nghiêm Minh Nhân, mấy ông ở đâu? Cứu mạng a!"
Vương Khang sợ tới đái ra quần, cuống cuồng muốn chạy trốn, thế nhưng thân thể không thể nào điều khiển, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh nhi từ ống quần mình chầm chậm bò lên.
Anh nhi giống như ác quỷ mang theo nụ cười dữ tợn, từng chút từng chút bò tới, Vương Khang run lẩy bẩy, quần ướt nhẹp nước tiểu.
Anh nhi cười khanh khách, chờ đến khi bò tới trước mặ Vương Khang thì nó chỉ còn lại mỗi khung xương cùng cái đầu lớn, nó vươn bàn tay chỉ còn lại xương cốt của mình banh rộng miệng Vương Khang rồi bò vào bên trong.
Vành mắt Vương Khang trợn trừng tới sắp nứt toát, gã điên cuồng lắc đầu muốn thoát khỏi trói buộc nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể hoảng sợ trừng mắt nhìn anh nhi banh miệng gã ra bò vào.
Gã có thể cảm nhận được anh nhi bò trong cổ họng mình, từ từ trượt xuống dạ dày, sau đó nằm lại bên trong thân thể gã.
Sau khi anh nhi triệt để tiến vào bên trong, Vương Khang phát hiện mình có thể động, gã vừa mắc ói vừa kinh sợ móc cổ họng, hi vọng có thể nôn anh nhi ra.
Thế nhưng còn chưa kịp phun ra thì gã bắt đầu cảm thấy phần bụng đau đớn kịch liệt, gạ ôm bụng la hét, đau đến không chịu nổi. Cùng lúc đó, gã thế nhưng nghe thấy tiếng nhai nuốt vang vọng bên tai.
Đó là âm thanh xé rách thịt nhét vào miệng nhai ngồm ngoàm, còn có giọng nói non nớt lại quỷ dị của anh nhi: "Ăn ngon thật, thịt mi ăn ngon thật!"
Vương Khang rợn tóc gáy, làm sao không hiểu đó là ý gì, con quỷ kia chui vào bụng gã, đang ăn nội tạng gã.
Sau khi biết tình huống này, Vương Khang giống như phát điên tự nện vào bụng mình, muốn nện cho anh nhi chui ra.
Anh nhi cười khanh khánh, móng tay bén nhọn xé rách dạ dày, từ trong dạ dày bò ra ngoài, bắt đầu thấy cái gì liền ăn cái đó.
Đau đớn làm Vương Khang giống như cá ra khỏi nước điên cuồng giãy dụa, miệng ói ra máu, cảm giác đau đớn vì bị người ta gặm cắn căn bản không thể nào chịu đựng.
Vương Khang tuyệt vọng nghĩ, vì sao lại như vậy? Có phải vì gã ăn thịt anh nhi nên nó quay lại báo thù không?
Vương Khang kỳ thực cũng không phải trời sinh biến thái mà thích ăn thịt anh nhi, chẳng qua lần nọ ngẫu nhiên bị người kéo đi, nói là có thứ tốt cho gã ăn, khi đó gã mới biết là thịt anh nhi.
Gã cái gì cũng được, chỉ có mỗi chuyện là quá gầy nên đặc biệt không có khí chất, mặc quần áo cũng như cái sào phơi đồ, không dễ nhìn.
Nghe người kia nói thịt anh nhi đại bổ, hữu dụng hơn bất kỳ loại thuốc nào, Vương Khang liền nổi lên tâm tư, ăn một chút. Không biết là tác dụng tâm lý hay bổ thật, sau khi ăn xong, gã tăng lên mấy ký.
Thấy vậy, Vương Khang bắt đầu bảo người làm cho mình, còn đặc biệt dùng tiền mua anh nhi đủ tháng, như vậy ăn lại càng bổ hơn.
Một tuần gã ăn một lần, rất nhanh, dáng người bắt đầu có da có thịt như người bình thường. Thế nhưng sau đó chuyện bắt đầu vượt khỏi dự tính của gã, nửa tháng trước, gã bắt đầu gầy đi một cách điên cuồng, thậm chí cứ ăn thịt là tởm tới mức ói mửa, ngay cả thức ăn cũng nuốt không trôi.
Tới bệnh viện thì bác sĩ nói gã mắc chứng kén ăn.
Vương Khang không tin chuẩn đoán này, trước kia mặc dù gã cũng ăn không nhiều nhưng không hề mắc bệnh kén ăn. Gã đi xem bệnh rất nhiều nơi nhưng không có cách trị, đến một hôm Nghiêm Minh Nhân đề nghị đi cắm trại, gã định bụng ra ngoài giải sầu một chút phỏng chừng sẽ khá hơn.
Rẹt một tiếng, da ngực bị rạch nát, một cánh tay xương xẩu lòi ra, trong tay là trái tim còn đang nảy lên thình thịch của gã.
Vương Khang đã đau tới mất tri giác, liếc nhìn trái tim mình thì tuyệt vọng vùng vẫy.
Ngay sau đó anh nhi lộ đầu ra, cười hì hì, ngay trước mắt Vương Khang bắt đầu cắn nuốt trái tim kia.
Cơn đau đớn đáng sợ truyền tới, ánh mắt Vương Khang đỏ như máu, biểu tình thống khổ tột cùng lại tuyệt vọng ngừng lại trên gương mặt, rất nhanh đã không còn hô hấp.
Anh nhi ăn xong trái tim Vương Khang, thân thể chỉ còn lại khung xương lại khôi phục bình thường, thè đầu lưỡi liếm liếm môi, bắt đầu bò về phía chỗ xe đậu.
...
Bên này, Mạc Nhất Kỳ không tìm thấy Vương Khang cũng đang mệt mỏi thở hồng hộc, gã dừng lại dựa vào thân cây nghỉ ngơi, đột nhiên gã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Trái tim Mạc Nhất Kỳ giật thót, khó hiểu có chút khủng hoảng, lẽ nào Vương Khang bị dã thú trên núi cắn?