Lão đại, lão nhị, lão tam đều rất hoảng sợ ngồi thành một hàng ngang ở trước mặt Tống Triết, sợ tới mức sắc mặt trắng bệt, đáy mắt tràn đầy tâm tình mâu thuẫn, thậm chí là bài xích.
Đó là cảm giác mà Tống Triết chưa bao giờ thể nghiệm.
Cậu không khỏi có cảm giác khó chịu, chính là rất nhanh, những cảm giác đó đã biến mất sạch sẽ, bởi vì đây chỉ là ảo cảnh, hết nhưng những người này không phải bạn cùng phòng của cậu, đều là giả.
Cậu ở trong ảo cảnh lâu như vậy, ảo cảnh làm cậu sống cuộc sống trước kia chính vì muốn cậu cho rằng mình đang sống trong thế giới cũ, sau đó phái tới một Tống Triết giả chọc giận cậu, làm cậu phát uy trước mặt bạn cùng phòng, để bạn cùng phòng sợ cậu, nhận được kết quả là làm cậu khổ sở?
Kẻ đứng sau kia có phải đã quá coi thường cậu rồi không?
Tống Triết cậu là kẻ ngu như vậy sao?
Mặc dù Tống Triết chỉ cười nhạt với chuyện này nhưng tới cũng tới rồi, sân khấu đã được dựng sẵn, nếu cậu không phối hợp diễn thì thật có lỗi với ý tốt của kẻ kia.
Kết quả, cậu giả vờ khổ sở gục đầu xuống: "Tôi không phải yêu quái gì cả, đây là pháp thuật, tôi thật ra là đại sư tướng số. Không phải ba cậu biết tôi là trẻ mồ côi à? Tôi kỳ thật vẫn luôn được sư phụ nuôi nấng, sư phụ tôi là một người đoán mệnh, ông nói tôi có thiên phú nên đã dạy tôi rất nhiều thuật pháp."
Lão đại, lão nhị, lão tam nghi hoặc, vẫn không thể nào tin được lời Tống Triết nói.
Tống Triết thở dài: "Các cậu phải biết, các cậu chính là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi sẽ không tổn thương các cậu."
Ánh mắt ba người dao động không ngừng, đều liều mạng gật đầu: "Bọn tôi biết, bọn tôi biết mà!"
Cuộc sống tiếp đó ba người bắt đầu xa lánh Tống Triết, lúc trong phòng ngủ ba người cười cười nói nói nhưng vĩnh viễn không kéo Tống Triết vào, có nói gì đó cũng lén nói sau lưng Tống Triết.
Tống Triết giống như bị ép sát tới ranh giới biến hóa, bị cô lập, cho dù cậu muốn xen vào thì ba người cũng sẽ lập tức im miệng, không nói chuyện nữa.
Dần dần, Tống Triết cũng không cưỡng cầu, chỉ lặng lẽ làm chuyện của mình, thoạt nhìn rất sầu não rất uất ức. Ba người nhìn thấy nhưng chỉ coi như không thấy.
Ngày nọ có tiết thể dục, Tống Triết một mình quay về trước.
Bọn họ chọn học môn bóng chuyền, hai người một nhóm, vốn cậu cùng lão nhị hợp thành một đội, thế nhưng vì chuyện lúc trước mà lão nhị cố chen vào nhóm lão đại, lão tam, cậu không có người hợp tác, lại không muốn tìm người khác, bởi vì nếu cậu không cảm giác sai thì cả lớp đều đang cô lập cậu.
Tống Triết thoạt nhìn như cô đơn khổ sở quay về phòng ngủ, bò lên giường trùm chăn rầu rĩ, thật ra chỉ tìm cớ để ngủ bù mà thôi, dù sao thì diễn kịch cũng là một việc rất mệt mỏi.
Đổi lại là cậu trước kia, xuất thân trẻ mồ côi, suốt ngày làm thêm bên ngoài, tâm tư mẫn cảm, bị bạn cùng phòng cô lập, bị đồng học ghét bỏ, bạo lực lạnh có thể sẽ làm tâm tình cậu trở nên không ổn định, dẫn tới hoài nghi nhân sinh.
Thế nhưng vấn đề là cậu hiện giờ không phải là cậu lúc trước.
Thủ đoạn con nít con nôi này, lúc xử lý đủ loại kỳ án đã gặp không ít.
Ảo cảnh rốt cuộc muốn làm gì? Cho rằng làm vậy có thể hủy đi ý chí của cậu? Có phải hơi não tàn không?
Tống Triết ngáp một cái, trở mình, ngủ tiếp.
Không bao lâu sau, nhóm lão đại quay trở lại.
Lão nhị liếc nhìn giường trên, thấy Tống Triết đang ngủ thì dùng ánh mắt báo hiệu với lão đại cùng lão tam, nhỏ giọng nói: "Cậu ta ở phía trên!"
Lão đại cùng lão tam gật đầu, sau đó rón rén làm chuyện của mình.
Lúc Tống Triết tỉnh lại thì đã là sáu giờ, trời cũng sắp tối.
Trong phòng ngủ có mùi thơm thức ăn, nhóm lão đại đang ăn cơm tối, rất thơm, thơm đến mức cái bụng Tống Triết kêu rột rột.
Cậu xuống giường, động tĩnh có chút lớn, ba người vẫn tiếp tục ăn cơm của mình, không quay đầu lại.
Tống Triết cũng không để ý, tự mình đi ra ngoài ăn cơm tối.
Bạo lực lạnh giằng co hơn một tháng, trong khoảng thời gian này không chỉ bạn ký túc xá, bạn học, ngay cả thái độ của giáo sư đối với cậu cũng rất lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét.
Cậu giống như đang sống trong một thế giới hắc ám, tất cả mọi người đều chán ghét cậu, tâm tình cậu cũng toàn là tiêu cực. Cho dù đi trên đường thì cũng có người dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu. Thậm chí ngay cả tới căn tin mua cơm, dì múc cơm cũng gắp cho cậu ít thịt hơn người khác.
Đối với chuyện này, Tống Triết chỉ muốn nói, đệt, chơi lớn dữ!
Nghe thì có vẻ những thứ này đều không quan trọng, thế nhưng khi bạn thật sự ở trong hoàn cảnh đó, bạn sẽ phát hiện cuộc sống như vậy gian nan cỡ nào.
Cho dù biết là giả thì bạn cũng khó tránh sẽ bắt đầu buồn bực, thậm chí bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình đã làm chuyện gì không tốt.
Khi tâm tình tiêu cực này tích lũy tới mức độ nhất định thì sẽ diễn ra một trận bùng nổ. Tống Triết nghĩ, tới lúc nào đó mình liền diễn một trận bùng phát, nhất định sẽ rất thú vị!
Chỉ là nhóm lão đại không cho Tống Triết cơ hội này, bọn họ đột nhiên bắt đầu tiếp cận cậu, cười cười nói nói giống như trước kia, tựa hồ một tháng nay chưa hề xảy ra chuyện gì.
Tống Triết cười híp mắt tiếp nhận bọn họ thân cận, giả vờ là cho bọn họ nấc thang lùi.
Người bị bạo lực vườn trường một lần nữa được tiếp nhận là thế nào? Van xin khẩn cầu để được chút thương hại, không dám phản kháng, không dám cự tuyệt, tùy ý ném mình xuống sàn cho người khác chà đạp?
Chỉ tiếc, đó là người khác, không phải cậu.
Kịch bản này thật sự có chút buồn chán a! Cư nhiên không cho cậu chút cơ hội nào để phát huy, chậc chậc!
Giờ cũng đã sắp hai tháng rồi, ảo cảnh thật sự dự định để cậu ở đây cả năm sao?
Lúc Tống Triết cảm thấy mình không nên tiếp tục chờ đợi theo kịch bản của ảo cảnh nữa, nên nghĩ xem làm thế nào tìm ra lối ra thì có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
"Tống Triết, có phải cậu đã hại chết lão đại không hả? Sao cậu có thể đáng sợ như vậy chứ?" Lão nhị hai mắt đỏ bừng, tròng mắt đầy tơ máu, ánh mắt nhìn Tống Triết tràn đầy sát ý.
Lão tam tức giận tới tay run run, không ngừng gọi cậu là sát nhân ma quỷ, trước đây bọn họ đã nghe lời lão đại mới một lần nữa tiếp nhận cậu, đó chính là quyết định sai lầm.
Tống Triết vừa mới từ bên ngoài mua bữa trưa trở về, vừa về đã bị hai người chỉ trích, biểu tình cậu thực ủy khuất, cực kỳ chuyên nghiệp bắt đầu phủ nhận: "Tôi không có, tôi không phải, đừng có nói nhảm."
Lão nhị hối hận cùng cực nói: "Hôm nay ở trong phòng ngủ chỉ có cậu với lão đại, lúc bọn tôi về thì lão đại đã chết ở trên giường rồi, không phải cậu thì là ai?"
Tống Triết nhìn về phía giường, lão đại nằm trên giường, gương mặt dữ tợn, nửa gương mặt giống như bị lửa thiêu, cháy đen đáng sợ, nửa kia thì hoàn hảo không tổn hại.
Chăn mền trên giường không có dấu vết bị lửa thiêu, chỉ có nửa gương mặt mà thôi, rất kỳ quái.
"Hơn nữa, chỉ có cậu là có năng lực đáng sợ như vậy!" Ký ức Tống Triết giết chết người kia vẫn còn rất mới mẻ trong đầu lão nhị, lão tam.
Trong đời thực nào có thủ đoạn giết người kỳ quái như vậy.
Có người nào nửa gương mặt bị cháy rụi nhưng quần áo cùng dra trải giường lại hoàn hảo không tổn hao? Ngoại trừ Tống Triết, ai có thể làm được chứ?
"Lão đại lương thiện như vậy, lúc đầu bọn tôi không tính làm bạn lại với cậu, thế nhưng lão đại nhịn không được, hắn cảm thấy cậu rất đáng thương nên mới một lần nữa tiếp nhận cậu. Thật không ngờ, cậu lại là người như vậy." Lão tam rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng, không ngừng kêu rên, cứ như Tống Triết thật sự làm ra chuyện không thể nào tha thứ.
Tiếng chửi bới của bọn họ rất vang dội, lúc về Tống Triết còn chưa kịp đóng cửa, vì thế người bên ngoài tựa hồ cảm thấy không đúng, nhao nhao chạy tới xem.
"Trời ạ, Trương Lực Hằng bị làm sao vậy?"
"Giết người, giết người a!"
"Má ơi, là ai làm vậy? Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi!"
"Thật đáng sợ! Này là chuyện gì vậy?"
"Tống Triết, Tống Triết, có phải cậu làm không?"
"Nhất định là cậu ta làm, trước đó Trần Khoa Hi có nói Tống Triết hình như biết pháp thuật."
"Trời ạ, sao chúng ta lại học chung với người như vậy chứ?"
...
Tiếng ồn nhao nhao không ngừng vang lên bên tai Tống Triết, chỉ trích, mắng chửi, ghét bỏ, khinh thường, toàn bộ đổ ập lên người Tống Triết.
Gương mặt đáng sợ, lời lẽ ghim người cứ như hoa tuyết lả tả bay xuống người cậu.
Tống Triết hít mũi, mọi người cứ tưởng cậu khổ sở muốn khóc, không ngờ cậu lại kéo ghế, mở hộp, cầm lấy đũa, bắt đầu dùng bữa.
Mọi người:....
Lão nhị phẫn nộ: "Tống Triết, cậu còn mặt mũi ăn cơm sao? Cậu rốt cuộc có tim không hả?"
Tống Triết hút mì, thật sự hoài niệm mùi vị món mì ở phố thức ăn trường học a.
"Sao lại không có mặt mũi?" Tống Triết vô tội nhìn bọn họ, ánh mắt trong suốt lóng lánh: "Mì của tôi sắp nở rồi, còn không ăn thì sẽ hết ngon mất."
Lão nhị tức giận ngã ngửa, các học sinh khác cũng nhao nhao chỉ trích cậu máu lạnh, không phải là người, trước đây quả nhiên nên xa lánh cậu, không nên vì đồng tình mà cho cậu thêm cơ hội.
Tống Triết cảm thấy khó chịu, trước đây cậu làm chuyện tàn ác gì để đám ngu si này nghĩ cậu như vậy chứ?
Lúc cậu đang tiếp tục dùng bữa thì có một nam sinh thô lỗ đi tới giật lấy đũa của cậu ném đi, sau đó chỉ mũi cậu chửi bới.
Cơn giận của Tống Triết phừng lên, cậu ghét nhất người khác cắt ngang bữa cơm của mình.
Ảo cảnh thật sự cho rằng cậu không dám ra tay à?
Tống Triết thuận tay phóng ta linh khí làm người nọ ngã gục, kết quả kỳ quái là người đó ở trước mặt cậu cùng tất cả sinh viên đụng đầu vào cái ghế, cứ vậy bất tỉnh nhân sự.
Tống Triết cảm khái không thôi, vì muốn chỉnh chết cậu mà ảo cảnh chịu ra sức thật đấy, còn chưa kịp đụng thì người đã tự giả là bị đụng luôn rồi!
Nam sinh ngã như vậy, toàn bộ ký túc xá lại sôi trào, thậm chí có người xung động muốn trói Tống Triết lại, thế nhưng vì e ngại năng lực của cậu mà không dám ra tay.
Không bao lâu sau thì cảnh sát tới, nghe lời nói một bên xong thì muốn dẫn Tống Triết đi.
Tống Triết chầm chậm lau đũa, tiếp tục ăn mì, sau khi ăn xong thì lau miệng, trong ánh mắt phẫn nộ lại sợ hãi của mọi người, chậm rãi đi theo cảnh sát.
Đã như thế này rồi, cậu cảm thấy nếu mình không phối hợp thì thật có lỗi với màn biểu diễn của bọn họ!
Tống Triết đứng dậy còn ợ một cái, thuận tiện uống một hớp nước, mọi người vừa vội vừa tức, mắng: "Mày là ma quỷ à?"
Tống Triết đáp lại bằng một nụ cười mỉm khiêu khích.