Tuy Hà Vĩ Kỳ chết làm mọi người cảm thấy thực thất vọng, thế nhưng liên tiếp diệt được ba đồ đệ của Trương Viễn Trung, làm lão bó tay bó chân, kết quả này vẫn làm mọi người cao hứng.
Tuy tốn thời gian rất lâu nhưng thành quả rất tốt, chỉ còn lại một mình Trương Viễn Trung.
Nghĩ tới đây, tâm Hoàng đại sư liền nóng lên.
Ông vốn cho rằng mình phải cùng Trương Viễn Trung tranh đấu cả mấy chục năm nữa, thế nhưng bây giờ ngẫm lại thì có lẽ sẽ nhanh mà thôi!
Tống Triết cứu được Lý Lê Lê, Lý gia cùng Tiêu gia đều rất cảm kích, cố ý chọn ngày tốt mở tiệc cám ơn Tống Triết.
Sẵn tiện Tống Triết cũng chưa chính thức gặp mặt Tiêu lão, Tiêu phụ, Tiêu mẫu, liền nhân cơ hội này tới thăm hỏi.
Tiêu gia rất vui vẻ cùng tán thành chuyện hai người ở bên nhau, thỉnh thoảng còn khen ngợi Tống Triết, bầu không khí cực kỳ vui vẻ, ấm áp.
Hoàng đại sư cũng đáp ứng lời mời, mới đầu nghe Tiêu lão nói mấy lời kia với Tống Triết, ông cảm thấy Tiêu lão cao hứng quá nên hồ đồ, Tống Triết rõ ràng là bằng hữu của Tiêu Thiên, sao lại nói cứ như Tiêu Thiên đã kết hôn rồi ấy, nghe thế nào cũng có cảm giác không được tự nhiên.
Tới khi Tiêu Thiên kéo tay Tống Triết đảm bảo với Tiêu lão, đôi mắt trải qua biết bao nhiêu mưa gió của Hoàng đại sư suýt chút nữa đã rời khỏi khung cửa, thế nhưng tốt xấu gì cũng giữ vững hình tượng đại sư, thừa dịp Tiêu Thiên, Tống Triết cùng mọi người tám chuyện, ông nhịn không được hỏi: "Tống Triết cùng Tiêu Thiên rốt cuộc làm sao vậy? Sao tôi không hiểu gì cả?"
Tiêu lão vuốt râu, cười cười nhìn hai đứa trẻ cực kỳ xứng đôi đứng ở đại sảnh: "Hoàng đại sư ở cùng chúng lâu như vậy mà không biết à?"
Vẻ mặt Hoàng đại sư ngơ ngác: "Biết cái gì?"
Tiêu lão nhìn ông nói: "Chẳng lẽ Tống Triết cùng Tiêu Thiên không nói với ông là hai đứa nó ở chung một chỗ à?"
Hoàng đại sư ngây người như phỗng, sửng sốt một lúc lâu mới nói: "...cái này là chuyện khi nào? Tôi cư nhiên không hay biết gì cả? Khó trách hai đứa nó cứ như hình với bóng ở trước mặt tôi, tôi cứ tưởng vì mệnh cách của mình nên Tiêu Thiên mới đi theo Tống Triết, không ngờ-----" Hoàng đại sư nhìn hai đứa nhỏ đang người khanh khách bên kia.
Một lát sau, ông mới nói: "Chỉ không ngờ ông cư nhiên lại đồng ý!" Tiêu lão cũng không phải người tân tiến như vậy a!
Tiêu lão cười nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, tôi vốn đã chuẩn bị tâm lý Tiêu nhi sẽ không sống quá ba mươi tuổi, thế nhưng bây giờ nó có thể dựa vào Tống Triết mà sống thật tốt, hai chúng nó lại thật lòng yêu thích nhau, tôi việc gì phải làm kẻ ác chia rẽ để Thiên nhi đau khổ, rồi cả nhà bọn tôi cũng đau khổ chứ."
Hoàng đại sư cảm khái: "Cũng là ông nghĩ thấu suốt!" Đổi lại ông, có thể nhất thời sẽ không thể tiếp nhận. Thế nhưng không quản thế nào, Tiêu Thiên cùng Tống Triết chính là hậu bối mà ông rất xem trọng, nếu cả hai đều có thể bình an hạnh phúc cả đời thì không có gì không thể.
"Anh trai, ôm một cái!" Hôm nay Lý Lê Lê ăn mặc như một cô công chúa nhỏ, trong lòng ôm một con thỏ bông, vươn tay muốn Tống Triết ôm một cái.
Từ sau lần Tống Triết cứu cô bé, Lý Lê Lê liền giống như cái đuôi nhỏ của cậu, đi đâu cũng muốn đi theo, Tống Triết cũng thực dở khóc dở cười.
"Được rồi, công chúa nhỏ của anh!"
Tống Triết ôm lấy Lý Lê Lê, hôn một cái lên gương mặt thơm thơm mềm mềm của bé: "Lê Lê thật ngoan!"
Lý Lê Lê cũng vui vẻ hôn Tống Triết một ngụm rồi ôm cổ cậu dùng sức làm nũng.
Liễu Nguyệt Nguyệt cùng Tiêu Dật Khải cầm ly rượu đỏ đi tới, thấy dáng vẻ đáng yêu của Lý Lê Lê, Liễu Nguyệt Nguyệt nhịn không được nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của bé: "Lê Lê thật đáng yêu!"
Tiêu Dật Khải uống một hớp rượu, ánh mắt ôn nhu: "Nếu em thích thì chúng ta có thể sinh một đứa!"
"Ai u!" Tiêu Văn Đình ý vị sâu xa quan sát hai người: "Dật Khải nói đúng, lúc nào hai đứa mới sinh một nhóc đây?"
"Ai nha, chị nói gì đó!" Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ bừng mặt, qua quýt kéo Tiêu Thiên qua làm bia đỡ đạn: "Chị Văn Đình sao không hối thúc anh Tiêu Thiên tìm bạn gái ấy."
Tống - bạn trai chính quy - Triết biểu thị: "Ảnh có mà!"
Liễu Nguyệt Nguyệt sửng sốt, cô chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, không ngờ anh Tiêu Thiên lại thật sự có bạn gái: "Là ai vậy? Sao em không nghe nói gì cả?"
Ánh mắt Tiêu Thiên đảo về phía Tống Triết, nhếch môi, tâm tình rất tốt.
Tống Triết ôm Lý Lê Lê cọ tới bên người Tiêu Thiên, dựa sát vào lòng anh, Tiêu Thiên cũng thực phối hợp vỗ vỗ vai Tống Triết, còn cúi đầu đặt một nụ hôn lên gương mặt trắng nõn của cậu.
Liễu Nguyệt Nguyệt: "..." Hù chết bảo bảo!
Tiêu Văn Đình: Ôi trời ơi, em trai không tú ân ái thì thôi, đã tú thì đúng là mù mắt chó a!
Tiêu Dật Khai: Không ngờ Tiêu Thiên lạnh như băng cũng có một mặt nhu tình như nước đến vậy!Lý Lê Lê: Ơ ơ ơ? Làm sao vậy? Làm sao?
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn còn hốt hoảng, Tiêu Dật Khải thắt dây an toàn giúp cô, nhìn dáng vẻ mê mang hốt hoảng của cô, anh nhịn không được nhéo nhéo mặt cô nói: "Vẫn chưa hồi phục tinh thần à?"
Liễu Nguyệt Nguyệt hốt hoảng: "Sao Dật Khải không kinh ngạc chút nào hết vậy?"
Tiêu Dật Khải khởi động xe, đạp chân ga nói: "Tuy ông cụ không nói nhưng trong lời nói mơ hồ vẫn tiết lộ một chút, rất ít khi trở lại nhà cũ. Nghĩ một chút liền biết."
Liễu Nguyệt Nguyệt ôm mặt: "Thật không ngờ anh Tiêu Thiên lại ở cùng một chỗ với Tống đại sư, thật thần kỳ!" Nói nói một hồi, cô lại thở phì phò nói: "Chị Văn Đình cũng thật là, chị ấy đã sớm biết nhưng sao lại không nói với em? Hại em mất mặt như vấy"
Tiêu Dật Khải cười nói: "Hai người có quan hệ đặc thù, tự nhiên không thích hợp tiết lộ. Hiện giờ Tống Triết cùng Tiêu Thiên cùng xuất hiện trong bữa tiệc của hai nhà Tiêu Lý chứng tỏ ông cụ đã thừa nhận quan hệ của bọn họ."
Liễu Nguyệt Nguyệt giật giật chân, giọng nói hốt hoảng: "Thật thần kỳ! Thật không ngờ bọn họ lại ở cùng một chỗ!"
Tiêu Dật Khải cười cười lắc đầu, không nói gì.
Tháng sáu nóng tới mức làm người ta hốt hoảng.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt, Tống Triết đã tới thế giới này gần một năm.
Một năm trước, Tống Triết hốt hoảng, cô độc, một năm sau, Tống Triết có cẩu có nam nhân, cuộc sống thật hạnh phúc.
Ngày nọ, sau khi dọn quán xong, Tống Triết dẫn Tam Hoàng về nhà.
Về tới dưới lầu tiểu khu thì nhìn thấy xe của Nghiêm Minh Nhân đậu ở đây, trong lòng lập tức hiểu được, Nghiêm Minh Nhân tới tìm mình.
Quả nhiên giây tiếp theo điện thoại của cậu đã reo vang.
"Tống Triết, cậu về chưa? Tôi đang ở cửa nhà cậu nè!"
Tống Triết nói: "Về tới rồi đây, đang ở dưới lầu, cậu chờ chút, tôi lên ngay đây."
Tam Hoàng động động lỗ tai, nghe thấy ba chữ Nghiêm Minh Nhân liền nhịn không được kêu ư ử, lại là cái người này! Tư khi người này nuôi một con mèo, mỗi lần gặp Tam Hoàng liền không lộ ra sắc mặt dễ coi.
Thật sự là nhân loại đáng ghét, toàn thân tỏa ra mùi chọc chó ghét. "Hey, Tam Hoàng!" Nghiêm Minh Nhân cười hì hì chào hỏi, còn lấy ra một cây lạp xưởng dụ nó. Cậu không mang Miêu Miêu theo, mỗi khi Miêu Miêu xuất hiện, giây tiếp theo chính là một hồi chó mèo đại chiến.
Miêu Miêu cùng Tam Hoàng gặp một lần là đánh một lần, trước giờ chưa từng an tĩnh, cũng không biết vì sao cặp mèo chó này lại có địch ý lớn như vậy.
Rõ ràng quan hệ của cậu cùng Tống Triết rất tốt a, chúng nó làm sủng vật, không phải nên noi gương theo chủ nhân sao?
Tam Hoàng ngạo kiều quay đầu đi, không thèm để ý tới khúc lạp xưởng kia.
Hừ hừ, nhân loại ngu xuẩn, cho rằng làm vậy có thể dụ được tâm nó sao? Nói cho mà biết nhé, không có được đâu! Tâm của nó chỉ thuộc về chủ nhân thôi.
Lại một lần nữa bị Tam Hoàng ghét bỏ, Nghiêm Minh Nhân bĩu môi, tự mình gặm khúc lạp xưởng, ủy khuất nói: "Tống Triết, tính khí Tam Hoàng nhà cậu ngày càng lớn a!"
Tống Triết bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi cũng không có cách nào, chắc tại dung mạo cậu không đủ đáng yêu!"
Nghiêm Minh Nhân tức giận mở to mắt: "Tôi không đủ đáng yêu? Tôi không đủ đáng yêu á? Tôi chính là đóa hoa xinh đẹp nhất trong vòng trăm dặm xung quanh đây nhé!"
Tống Triết phì cười: "Rồi rồi rồi, cậu là đóa hoa xinh đẹp nhất trong vòng trăm dặm, Tam Hoàng mà biết nhất định sẽ thích cậu!"
Nghiêm Minh Nhân: "...tôi thật sự cám ơn đề nghị của cậu!"
Tống Triết nén cười: "Không cần khách khí!"
Đặt mông ngồi phịch xuống sô pha, Nghiêm Minh Nhân lấy lý do nội tâm tổn thương bảo Tống Triết lấy cho mình một que kem, Tống Triết trợn trắng mắt, rõ ràng nói: "Cút!"
Nghiêm Minh Nhân ầng ật nước mắt không thể làm gì khác hơn là xám xịt tự đi lấy, Tống Triết liền tiện thể hô: "Lấy cho tôi một que luôn nhá!"
Nghiêm Minh Nhân nghiến răng lấy hai que kem, đi tới cho Tống Triết một que: "Quỷ lười!"
Mùa hè nóng bức, mở máy lạnh, ăn kem, vọc di động, có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.
"Ơ? Biến thái à? Tài xế quỷ quái gì đây?" Nghiêm Minh Nhân lướt tới một tấm hình thì ghét bỏ bĩu môi, đưa qua cho Tống triết xem.
Tống Triết đang xem những mẫu chuyện ngắn bằng tiếng Anh, đột nhiên truyện đâu không thấy, trong tầm mắt xuất hiện một tấm hình chụp một cô gái ngồi ở ghế sau, bởi vì tư thế ngủ bất nhã đến mức lộ quần lót nên bị người ta chụp lại.
Tuy gương mặt đã được chỉnh hiệu ứng gạch men nhưng bức ảnh này post lên vẫn làm người ta cảm thấy khó chịu.
Trong hình, thậm chí còn có nửa gương mặt tự chụp của tài xế.
Tống Triết nhìn thoáng qua dòng chữ của tài xế viết: "Hành khách bây giờ sao lại ngồi xe bất cẩn như vậy chứ?"
Tống Triết thực muốn cười ha hả!
Không quản cô gái kia ngồi xe bất cẩn thế nào, người tài xế này cũng không có quyền chụp tấm hình này, lại còn post lên mạng.
Nghiêm Minh Nhân cũng thực phản cảm: "Cậu xem bình luận bên dưới kìa, đúng là quá đáng mà!"
Có vài người nam nhân để lại bình luận khá tục tĩu, Tống Triết tùy ý nhìn một chút, thậm chí bên dưới còn có một vài nữ nhân vào bình luận, đều là quở trách cô gái kia, thậm chí còn khoác cái danh không đứng đắn, hoặc gán ghép cho người nổi tiếng nào đó.
"Nói chứ cùng là nữ giới với nhau hà cớ gì phải làm khó dễ nhau a!" Nghiêm Minh Nhân lắc lắc đầu.
Tống Triết đẩy di động của cậu ta ta, thản nhiên nói: "Xã hội này có xu hướng rất kỳ quái, nam giới hay làm khó làm dễ nữ giới, mà nữ giới cũng hay gây khó dễ cho đồng loại của mình."
Nghiêm Minh Nhân suy nghĩ một chút, giễu cợt: "Chứ còn gì nữa, nữ giới khó dễ nữ giới còn đáng sợ hơn cả nam giới ấy chứ! Cũng không biết bọn họ nghĩ gì."
Tống Triết khẽ thở dài, xã hội này chính là như vậy!