Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến mức làm Viên Mỹ Nghĩa có chút sợ hãi, trước mắt là một mảnh tối đen, bên tai chỉ có tiếng hít thở của chính mình, sau khi nói câu đó người nam kia không lên tiếng nữa. Viên Mỹ Nghĩa chỉ loáng thoáng nghe thấy một ít tiếng vang.
Cô muốn tháo chụp mắt nhưng phát hiện tay mình không có cách nào nhấc lên, cô hoảng hốt không thôi, cho là mình lọt vào tổ chức bí ẩn nào đó, sao cục công an đế đô lại không đáng tin như vậy chứ? Chẳng lẽ cô tới nhầm nơi?
Ngay lúc Viên Mỹ Nghĩa thấp thỏm lo âu như ngồi trên đống lửa, đột nhiên cô cảm thấy đối diện truyền tới một cảm giác thực thoải mái, tựa hồ có thứ gì đó từ mặt tiến vào trong da và mạch máu, vui vẻ uốn lượn.
Ngay sau đó cô cảm thấy mặt mình không ngứa không đau nữa, thậm chí còn có chút thoải mái, tế bào toàn thân tựa hồ hấp thu đủ chất dinh dưỡng, mệt mỏi suốt mấy ngày liên tiếp tựa hồ giảm đi không ít.
Viên Mỹ Nghĩa vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ thật sự thành công?
Cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy có người đi tới bên cạnh đỡ cô lên: "Viên tiểu thư, đã xong rồi, xin mời đi theo tôi!"
Viên Mỹ Nghĩa khích động gật đầu, muốn tháo chụp mắt nhưng bị người nọ cản lại: "Viên tiểu thư, xin cô đừng lấy chụp mắt ra. Vì mặt của mình, cố chịu thêm chút nữa."
Viên Mỹ Nghĩa nghe vậy lập tức bất động, không sai, vì mặt, nhẫn nhịn thêm một chút có sao đâu?
Chờ đến khi ra cửa, người nọ nói cô có thể tháo chụp mắt.
Viên Mỹ Nghĩa nghe lời tháo xuống, ánh mặt trời có chút chói mắt, cô đưa tay che mắt, qua một hồi lâu mới mở mắt ra. Đây không phải nơi cô xếp hàng khi nãy mà là một gian đại sảnh, nơi này rất rộn ràng, tất cả đều là người xếp hàng trước cô.
Mà hiện giờ, tất cả bọn họ đều mừng tới chảy nước mắt nhìn mặt lẫn nhau, sờ mặt nhau, vừa khóc vừa cười, cứ hệt như bệnh viện tâm thần.
"Ôi chao, Viên tiểu thư, mặt của cô cũng tốt rồi!" Một giọng nữ hưng phấn vang lên ở bên cạnh, Viên Mỹ Nghĩa ngây ngốc nhìn sang, mới đầu cô cũng không nhận ra là ai, dù sao lúc xếp hàng người nào cũng đeo khẩu trang kín mít, mặt cũng hoàn toàn biến dạng, có ai dám tháo khẩu trang ra nói chuyện đâu chứ.
Thế nhưng Viên Mỹ Nghĩa nhớ quần áo của đối phương, chính là cô gái xếp hàng phía trước mình, trước đó bọn họ còn trò chuyện, cảm thấy lo lắng với phương thức trị liệu của cục cảnh sát.
"Mặt tôi, thật sự tốt rồi?" Viên Mỹ Nghĩa nhịn không được đưa tay sờ mặt mình, cảm giác thực bằng phẳng, không nhớp nhúa chảy mủ, thậm chí còn bóng loáng như trứng gà bóc, đó là xúc cảm mà cô chưa bao giờ cảm nhận được từ khi bị hủy dung tới nay.
"Thật, là thật, cô đừng không tin!" Tương tiểu thư cũng đỏ mắt, cô thật sự cao hứng, cô lấy di động ra mở chế độ chụp hình, chọn tự chụp.
"Cô xem nè, tôi không dùng filter, là chụp tự nhiên hoàn toàn a. Cô xem nè, có phải rất tốt không?"
Mới đầu nhìn thấy màn hình tự chụp Viên Mỹ Nghĩa liền theo bản năng quay mặt đi, cô thật sự rất sợ, bởi vì mỗi lần soi gương đều nhìn thấy gương mặt chảy mủ của mình, cô thật sự sắp điên mất rồi.
Thế nhưng lần này Tương tiểu thư bắt cô nhìn: "Cô đừng sợ, tốt thật mà! Mới vừa nãy tôi cũng giống cô, sợ mù mắt mình, thế nhưng bị tiểu thư kế bên kéo nhìn một cái, nháy mắt liền thấy mình ở trong thiên đường."
"Có thật không?" Viên Mỹ Nghĩa nhìn gương mặt bóng loáng trắng nõn của Tương tiểu thư, lại nhìn những người khác, tuy trên mặt có chút mụn nhưng đối với hủy dung thì căn bản chả là gì.
Mỗi người có trình độ chuyển biến khác nhau, Viên Mỹ Nghĩa siết chặt nắm tay, cắn răng nhắm mắt, trong lòng thầm hạ quyết tâm, cứ liều đi, tất cả mọi người đều chuyển biến tốt, cô nhất định cũng vậy.
Viên Mỹ Nghĩa nghiêng đầu, mở mắt, nữ nhân mi thanh mục tú trong di động đang khẩn trương nhìn cô.
"Sao? Tôi không lừa cô đúng không?" Tương tiểu thư cười hì hì nói.
Viên Mỹ Nghĩa đoạt lấy di động, nhìn chính mình trong màn hình, da thịt trắng nõn, trên mặt còn chút tàn nhang lấm tấm, đó từng là thứ làm cô ghét nhất, nghĩ đủ cách để xóa nó đi, thế nhưng sau khi mặt bị hủy, có muốn thấy tàn nhang cũng không được.
Viên Mỹ Nghĩa ôm di động gào khóc, khóc vì khoảng thời gian đau đớn này, khóc vì đứa nhỏ đã chết, khóc vì gia đình bị hủy.
Người giống như Viên Mỹ Nghĩa quá nhiều nên đại sảnh mới khóc nháo thành một đoàn như vậy. Thế nhưng không ai khuyên khủ, bởi vì bọn họ biết, tất cả bọn họ đều đã quá khổ sở, quá mệt mỏi.
Sau khi khóc một trận, Viên Mỹ Nghĩa được Tương tiểu thư đỡ tới ngồi ở bên cạnh, mắt Viên Mỹ Nghĩa sưng đỏ: "Cám ơn!"
Tương tiểu thư hiền hòa mỉm cười: "Đừng khách khí, mọi người đều là đồng bệnh tương liên, giúp nhau là việc nên làm."
Viên Mỹ Nghĩa cũng cười, theo bản năng sờ bụng: "Nếu đứa nhỏ có thể trở lại thì tốt biết bao nhiêu!"
Tương tiểu thư cũng giống như Viên Mỹ Nghĩa, sau khi dùng mỹ phẩm Xu Lệ thì mất đi đứa nhỏ, mặt bị hủy, chồng cô đã sớm ly dị với cô.
Nghe thấy lời Viên Mỹ Nghĩa, cô cũng theo bản năng sờ bụng: "Đúng vậy, đứa nhỏ có thể trở lại thì tốt biết bao nhiêu." Thế nhưng không có chính là không có, bọn họ không biết người trong phòng làm sao chữa mặt mình, thế nhưng người đó không phải thần, đứa nhỏ mất đi làm sao có thể quay trở lại?
Dĩ nhiên, người có lý trí có tam quan đều thực cảm tạ sự giúp đỡ của Tống Triết, chỉ tiếc có vài người lòng dạ quá tham lam, cảm thấy nếu Tống Triết có thể trị hết mặt thì tất nhiên cũng có thể mang con bọn họ trở lại.
Vì thế liền ở trong cục cảnh sát tranh cãi, đối với những người này, cục trưởng ngay từ sớm đã nói trước tiên trấn an, nếu trấn an không được thì đưa đi. Bộ coi Tống Triết là thần thật sao, có thể cho bọn họ một đứa trẻ?
Dương Lâm Tây cũng biết sẽ có tình huống này phát sinh nên lúc bọn họ tranh cãi đã sớm thông báo tin tức, mặt có thể trị, đứa nhỏ không thể quay lại. Sư phụ trị liệu của chúng tôi không phải Đại La thần tiên, có thể trị mặt rồi còn mang đứa nhỏ về. Các cô cũng là người trưởng thành rồi, dĩ nhiên biết đứa nhỏ làm sao mà có. Nếu sư phụ chữa trị của chúng tôi thật sự cứu lại con các cô, các cô có dám muốn đứa nhỏ này nữa không? Chúng tôi biết các cô mất con nên rất đau buồn, thế nhưng phương diện này chúng tôi thật sự không thể ra sức. Hi vọng mọi người có thể thông cảm lẫn nhau!
Với tin tức Dương Lâm Tây phát ra, đại đa số người được trị liệu đều rối rít biểu thị mình hiểu, mặt có thể tốt đã là may mắn lắm rồi, đứa nhỏ căn bản không thể nhờ cậy cục cảnh sát.
"Nói thật, tôi chỉ tới thử xem sao mà thôi, không ngờ mặt thật sự tốt. Khoảnh khắc bước ra ngoài, tôi cảm thấy chính mình như được sống lại. Thật tốt!"
"Lần này thật sự cám ơn cảnh sát đế đô, nếu không có bọn họ, hôm nay tôi đã tự sát rồi. Thế nhưng bây giờ mặc dù mặt vẫn còn chút mụn nhưng so với tình huống không biết mắt mũi miệng nằm ở nơi nào thì đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi."
"Tôi sợ tốt quá nhanh thì mặt sẽ xuất hiện vấn đề khác nên tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói rằng thật thần kỳ, mặt tôi đã chuyển biến tốt, chỉ cần phối hợp thêm thuốc thì căn bản không có vấn đề gì lớn. Thậm chí tôi còn kiểm tra thân thể, bác sĩ nói cơ năng cũng đã tốt hơn nhiều. Đoạn trước phỏng đoán tôi thoái hóa như bà lão sáu mươi tuổi, hiện giờ đã khôi phục về trạng thái người trẻ tuổi rồi. Hiện giờ tôi kích động kêu gào ở cổng bệnh viện như một kẻ ngu vậy, thế nhưng tôi thật sự cao hứng!"
...
Tình huống như vậy có không ít, thậm chí còn có người còn up hình tự chụp, biểu thị đã quá lâu rồi mình không dám chụp.
Người không từng trải rối rít biểu thị, đám người này lạc vào tà giáo sao? Sao vừa chạy ra ngoài liền khen cục cảnh sát không ngớt mồm như vậy.
Thậm chí còn có người nói, khỏe lại nhanh như vậy là dùng thứ gì, thật sự không có hại cho thân thể sao?
Dưới bình luận này rối rít có bình luận vả mặt nói mình đã tới bệnh viện kiểm tra, ngoại trừ mặt, thân thể cũng chuyển biến tốt.
V bác của cục cảnh sát đế đô đặc biệt trả lời, bọn họ đã mời sư phụ trị liệu ẩn cư trên núi hỗ trợ. Nếu không phải chuyện mỹ phẩm Xu Lệ huyên náo quá lớn, vị sư phụ này cũng không đích thân xuống núi.
Vì thế bên dưới có rất nhiều bình luận suy đoán lai lịch của vị sư phụ này, có người nói là sư phụ trung y, có người nói là cao tăng đắc đạo, còn có người nói thành thần tiên.
Tóm lại là đủ cách nói rối ren.
Độ hài hòa của bình luận trên V bác cục cảnh sát đế đô thực sự làm người ta khó tin, cứ như tiến vào hiện trường tà giáo, có người dám chất vấn dám giễu cợt thì sẽ lập tức có người ái mộ oán giận tới hoài nghi nhân sinh.
Nhưng nếu có người muốn hỏi phương pháp chữa trị thì người ái mộ mặc dù biết rõ nhưng không có cách nào nói ra, chỉ nói nhắm mắt lại một hồi là xong, có thể đối phương thật sự là thần tiên cũng không biết chừng.
Mọi người đều khịt mũi coi thường câu trả lời này, thế nhưng liên tục không ngừng có người được chữa lành mặt, đó là sự thật không thể chối cãi.
Những người đó thực cao hứng, nhưng nhóm người đã ném mất mỹ phẩm Xu Lệ thì tuyệt vọng, bọn họ nên làm gì đây?
Căn cứ theo chỉ thị của Tống Triết trước đó, Dương Lâm Tây đặc biệt thông báo bọn họ chờ thêm vài ngày, chờ chữa trị cho người có mỹ phẩm xong, sư phụ sẽ nghĩ phương pháp trị liệu, bọn họ đừng gấp, cứ kiên nhẫn chờ đợi.
Đã thấy người có mỹ phẩm được chữa trị tốt thế nào, số người đã ném mỹ phẩm không khỏi kích động, may mắn cảnh sát không từ bỏ bọn họ, bọn họ vẫn còn hi vọng được cứu.
Nhiều nhà truyền thông ngửi được mùi gió, muốn đưa tin nhưng đều không thành công, một là bên cục trưởng có lệnh, hai là bên Tiêu Thiên sớm đã có chuẩn bị, không có tòa soạn nào muốn sập tiệm nên không ai dám liều mạng.
Một ngày ngắn ngủi, Tống Triết trị liệu cho khoảng trăm người, mệt lả. Chờ tới lúc Tiêu Thiên tới đón, Tống Triết liền trực tiếp mềm nhũn ngã vào lòng anh, toàn thân thả lỏng, bắt đầu cuồn cuộn không ngừng hấp thu sát khí trên người anh.
Sát khí hút càng nhiều thì tinh thần cậu lại càng khôi phục tốt hơn.
.o.