"Vậy sau đó cậu ta có ngồi xe ông quay về không?"
"Không có!" Tài xế thực khẳng định nói, ngày đó người tài xế còn lại bị bệnh, xe tới Tùng Vận thôn chỉ có một mình ông chạy, tới năm giờ chiều ông lại đi một chuyến, đợi nửa tiếng không thấy ai tới thì quay về.
Nói vậy, chuyến cuối từ Tùng Vận thôn về trấn trên là lúc năm giờ chiều, ông cũng sớm báo cho du khách phải ra vào lúc này, bằng không sẽ không có xe. Ông nghĩ là Lâm Trịnh Lập quên mất, vì mấy chục đồng, ông còn cố ý đợi thêm nửa tiếng, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Tin tức nhận được thực sự là càng lúc càng không xong!
"Ôi chao, bác tài, vậy hôm qua với hôm nay ông có gặp cậu ta không?"
Tài xế lắc đầu: "Không có, hai hôm nay không có khách nên nửa ngày tụi tôi mới chạy một lần, không thấy cậu ta."
Tâm Dương Lâm Tây lạnh hơn phân nửa.
Tống Triết mím môi, lấy hình Lữ Hưng Vĩ cho tài xế xem, hỏi ông từng gặp qua chưa?
Trí nhớ tài xế rất tốt, gật đầu nói: "Cậu nhóc này cùng vài người lên xe tôi, mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có đám bọn họ là biểu tình ngưng trọng, còn không ngừng an ủi cậu nhóc này là sẽ tìm được thôi. Tôi hỏi một chút mới biết, hóa ra bạn gái của cậu nhóc này không thấy đâu. Bọn họ cho rằng cô gái đã tới Tùng Vận thôn trước, còn đưa hình cô gái kia cho tôi xem, bất quá cô gái đó không đi xe tôi, có thể đã đi xe tài xế khác."
"Vậy sau đó cậu ta có ngồi xe ông trở về không?"
"Hình như là không, tôi nhớ lúc xế chiều tôi đã chở một nhóm khách quay về, đồng bạn của cậu nhóc đó cũng có mặt, chỉ là không có cậu ta. Tôi lắm mồm hỏi thì có một cậu trai nói cậu nhóc đó không chịu về, nói nhất quyết phải tìm được bạn gái của mình mới thôi. Tùng Vận thôn không thu lưu ngoại nhân, bọn họ không có cách nào chỉ đành bỏ cậu nhóc đó lại về trước. Sau đó thế nào thì tôi không biết."
Tống Triết hỏi: "Không thu lưu người ngoài, vậy lỡ như có du khách bỏ lỡ thời gian thì phải làm sao?"
"Bên ngoài Tùng Vận thôn có một căn nhà chuyên cung cấp cho du khách nghỉ ngơi, nếu quên thời gian thì có thể tới đó ở tạm một đêm."
Đoạn đường này gió nhè nhẹ, trời trong xanh, cây xanh xanh, ngay cả không khí cũng đặc biệt mát mẻ.
Dương Lâm Tây đẩy cửa sổ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy luồng uất khí trong lòng tiêu tan không ít: "Bác tài, cảnh sắc ở đây thật sự không tệ a! Không khí đặc biệt trong lành, không giống thành phố lớn a."
Tài xế cười tươi rói: "Đương nhiên rồi, chỗ tụi tôi mặc dù nghèo, mặc dù hơi vắng vẻ nhưng đẹp lắm! Không khí trong thành phố lớn thật sự không khen nổi." Hết khói xe tới bụi đất, làm gì trong lành thanh khiết như ở đây.
Theo mục tiêu ngày càng tới gần, quang cảnh núi rừng xinh đẹp chỉ có trong mắt người khác, trong mắt Tống Triết là hắc khí lượn lờ, sát khí nồng đậm vô cùng đáng sợ.
Tài xế nói đã tới nơi, ba người xuống xe.
Ngoài cổng Tùng Vận thôn có một tấm bia đá rất lớn viết ba chữ Tùng Vận Thôn, kiểu chữ khắc rất sâu, hắc khí bao trùm lượn lờ.
Tống Triết đứng ở cổng thôn, biểu tình ngưng trọng, liếc mắt nhìn một vòng thì toàn thôn giống như bị sát khí bao phủ đen xì xì một đoàn, cậu nghe thấy tiếng oán hồn dữ tợn kêu la thảm thiết, âm thanh thê lương đáng sợ như từ âm tào địa phủ vọng lên.
Tài xế nói tình huống đại khái cho bọn họ biết, còn dặn năm giờ chờ ở cổng rồi rời đi.
Dương Lâm Tây tiến vào căn nhà nghỉ ngơi dành cho du khách, chỉ có một phòng, một giường, còn có vài băng ghế, trên giường có chăn nệm bị vén một góc, tựa hồ có người ở đây ngủ một giấc.
Tống Triết đi theo, trong phòng không có sát khí chứng minh nơi này không có người chết.
Trước khi tiến vào thôn Tống Triết nói ra phát hiện của mình: "Thôn này rất đáng sợ, số lượng người chết có thể còn nhiều hơn chúng ta tưởng tượng, Dương Lâm Tây, Lâm Trịnh Lập cùng Lữ Hưng Vĩ rất có thể đã gặp bất trắc, anh chuẩn bị tốt tâm lý đi. Không quản xảy ra chuyện gì, nhất định không được lộ ra biểu tình khác thường. Hơn nữa cũng không thể tùy tiện hỏi thăm tin tức về Lữ Hưng Vĩ cùng Lâm Trịnh Lập như trên trấn, như vậy sẽ làm bọn họ cảnh giác."
"Anh cũng biết năng lực của tôi, vì thế sau khi tiến vào thôn, toàn bộ hành trình phải nghe theo sự chỉ huy của tôi. Hiểu không?"
Dương Lâm Tây siết chặt nắm tay, anh không phải người xung động, điều Tống Triết nói anh cũng hiểu: "Cậu yên tâm, tôi không ngốc. Sẽ không để bọn họ chú ý đâu."
Tống Triết gật đầu: "Vậy thì tốt! Hôm nay chúng ta phải xem mình là du khách thật sự, trước tiên tùy tiện dạo một vòng trong thôn, có thứ gì muốn mua thì cứ mua." Còn Tiêu Thiên, Tống Triết trước nay vẫn rất yên tâm.
"Ừm!" Tiêu Thiên gật đầu, căn bản chỉ cần Tống Triết nói gì anh sẽ làm theo.
Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, ba người đeo ba lô tiến vào thôn.
Vào trong thôn, hắc khí sát khí ùn ùn kéo tới làm Tống Triết cảm thấy hít thở không thông, nhịn không được nhíu mày. Dương Lâm Tây không nhìn thấy, không có cảm giác gì, chỉ thấy lồng ngực ngột ngạt, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Trên người Tiêu Thiên có sát khí, số sát khí kia không dám tới gần, rối rít tản ra xa xa, chỉ dám lởn vởn quanh Tống Triết cùng Dương Lâm Tây.
Tống Triết liếc mắt, bấm pháp quyết trừ đi sát khí trên người Dương Lâm Tây rồi tự hấp thu hắc khí quanh quẩn bên người mình. Vừa hấp thu một cái, hắc khí toàn thôn bắt đầu chen chúc dồn tới, Tống Triết muốn ngừng cũng không ngừng được.
Sắc mặt Tống Triết nhanh chóng trắng bệnh, gánh vác quá lớn làm kinh mạch toàn thân cậu trướng lên đau đớn, xảy ra chuyện gì? Tống Triết chưa từng gặp phải chuyện này.
Tiêu Thiên chú ý tới Tống Triết không đúng, lập tức đỡ cậu, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Sao mặt em tự dưng lại trắng như vậy?"
Dương Lâm Tây nghe thấy động tĩnh cũng sợ hoảng hồn, mới vừa nãy sắc mặt Tống Triết vẫn còn đỏ thắm, hiện giờ đã trắng như mặt quỷ, chân mày nhíu chặt, răng cắn chặt, tựa hồ đang chịu đựng cơn thống khổ cùng cực.
Tống Triết nắm lấy tay Tiêu Thiên, móng tay vô thức bấu sâu vào da thịt Tiêu Thiên, Tiêu Thiên không chút nhíu mày, trực tiếp bế bổng Tống Triết muốn đưa ra ngoài, Tống Triết kéo anh lại, sắc mặt yếu ớt lắc đầu: "Là em hấp thu quá nhiều hắc khí, nhất thời chịu không nổi. Hiện giờ là cơ hội tốt, cứ nói em đột nhiên khó chịu, hỏi xin bọn họ chút nước nóng cùng nơi nghỉ ngơi đi."
Tiêu Thiên đứng bất động, ngược lại Dương Lâm Tây nhanh chóng vọt vào thôn tìm người.
Tống Triết biết Tiêu Thiên lo cho mình, cậu mỉm cười: "Không có chuyện gì, chỉ là hắc khí quá nhiều thôi. Em luyện hóa một chút là ổn, đây là cơ hội tốt."
Tiêu Thiên ôm cậu từ từ tiến vào trong, mi mắt rũ thấp, âm thanh khàn khàn: "Em vẫn luôn như vậy, không chịu để ý tới an nguy của mình." Như vậy làm anh rất đau lòng.
Tống Triết nhắm mắt lại, chân mày hơi co rút, thân thể cao thấp đều đang đau đớn, số hắc khí kia du tẩu trong kinh mạch cậu, gắng gượng kéo căng kinh mạch, cảm giác này cậu từng trải qua một lần, thực không ngờ bây giờ lại phải trải qua một lần nữa.
Lúc Dương Lâm Tây chạy vào thôn, trong thôn có không ít người ngồi trước cửa nhà mình tán gẫu, có người điêu khắc hột đào, có người làm đồ chơi thổi đường, có người thắt kết Hoa quốc.
Thấy có người lạ tiếng vào, biểu tình mỗi người có chút biến động, sau đó thu hồi tầm mắt, một cụ bà cách Dương Lâm Tây gần nhất đứng dậy, thoạt nhìn bà hơn sáu mươi, đồ đằng rực rỡ vẽ trên mặt một cụ già đầy nếp nhăn thoạt nhìn có chút quỷ dị. Thế nhưng trong thôn bất kể trai gái già trẻ đều như vậy, nhìn quen rồi sẽ không thấy kỳ quái nữa.
Dương Lâm Tây nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng xung quanh, bà cụ trước mắt tựa hồ là người có tuổi tác lớn nhất ở đây.
"Cậu nhóc, sao vậy?"
Dương Lâm Tây có chút kinh hoảng nói: "Tụi cháu tới đây du lịch, bạn cháu vừa mới tới cổng thôn thì đột nhiên khó chịu, cháu muốn hỏi xem có thể vào trong nhà nghỉ ngơi một chút với xin chút nước nóng được không ạ? Còn có, trong thôn có bác sĩ không ạ? Xin giúp bạn cháu xem qua một chút, xem có phải đột nhiên phát bệnh gì hay không?"
Lúc đang nói chuyện, Tiêu Thiên ôm Tống Triết chạy tới, sắc mặt Tống Triết lúc này lại càng nhợt nhạt hơn, ngay cả môi cũng đã tái nhợt không còn chút huyết sắc, lông mi mềm mại rũ xuống, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt. Tay cậu bấu chặt quần áo Tiêu Thiên, chân mày nhíu chặt, mày mặt nhăn nhó thành một đoàn như đang cố chịu đựng thống khổ. Mồ hôi từng hạt từng hạt từ trán lăn xuống, làm người ta vừa nhìn đã biết đang bị ốm đau hành hạ.
Lúc này có không ít thôn dân vây tới: "Các cậu không biết quy củ của thôn chúng tôi à? Không lưu người!"
Dương Lâm Tây lo lắng nói: "Tụi cháu không muốn lưu lại, chỉ là bạn cháu đột nhiên bị bệnh, xin mọi người thương xót tìm bác sĩ tới giúp! Di động của cháu khi tới đây thì mất sóng, bác tài xế nói năm giờ chiều mới quay lại đón, cháu không thể trơ mắt nhìn bạn cháu xảy ra chuyện được a!"
Bà cụ nhìn người vừa nói chuyện một cái, sau đó cười nói: "Tới nhà bà đi, nhà bà gần đây thôi. Xuân Sinh, tới tìm Vương thầy thuốc tới xem bệnh cho cậu nhóc này."
Cậu trai bị gọi là Xuân Sinh liếc nhìn ba người Tống Triết một cái, đáp một tiếng rồi chạy đi.
Tiêu Thiên ôm Tống Triết tiến vào nhà bà cụ, nơi này nhà cửa đều được làm bằng gỗ, bà cụ tựa hồ ở một mình, trong phòng chỉ có một chiếc giường.
"Nếu các cháu không chê thì cứ để cậu ấy nằm trên giường của ta đi!"
Dương Lâm Tây vội nói: "Làm gì có chuyện đó chứ! Cám ơn bà, cám ơn bà!"
Bà cụ cười, sau đó ra khỏi nhà lấy chậu nước mang vào cho Tiêu Thiên giúp Tống Triết lau mồ hôi.
Bà hỏi: "Mấy đứa từ đâu tới?"
Dương Lâm Tây ngồi xuống ghế gỗ cạnh bàn, im lặng đánh giá căn nhà rồi nói: "Cả ba đều từ đế đô tới, nghe nói thôn này rất đặc biệt nên kết nhóm tới chơi. Đúng rồi bà, đồ đằng vẽ trên mặt mọi người là truyền thống trong thôn ạ?"
Bà cụ sờ mặt, mỉm cười thân thiện: "Đúng vậy, đây là truyền thống trong thôn, suốt mấy ngàn năm không đổi."
"Là từ nhỏ đã vẽ lên ạ?"
"Đúng vậy! Ngay từ khi đứa nhỏ chào đời đã được vẽ lên."
Dương Lâm Tây giả vờ kinh ngạc: "Vậy phải cả đời sẽ vẽ bao nhiêu lần ạ? Bao lâu thì bạc màu hả bà?"
"Sẽ không bạc màu, thuốc màu do chúng ta tự làm, sẽ không bạc màu."
Tiêu Thiên nghe hai người nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tống Triết, Tống Triết đổ mồ hôi đầy đầu, đau tới mức muốn lăn lộn trên giường, trong lòng đau đớn như bị kim châm vậy. Tiêu Thiên hé mở miệng Tống Triết rồi đưa tay mình vào, để mặc cậu cắn.
Lúc này biểu tình Tống Triết có chút hoảng hốt, đau đớn làm người ta quên hết mọi thứ, lúc cắn môi cậu không để ý cắn tay Tiêu Thiên, vì quá dùng sức mà tay Tiêu Thiên lập tức chảy máu.
...*...