Dương Lâm Tây nói: "Đúng vậy, tôi đi trước kiểm tra tình huống, chỉ có thời gian một tuần thôi, hơn nữa không thể bứt dây động rừng. Sau này cục sẽ an bài thêm người tới."
Tống Triết gật đầu biểu thị mình hiểu, mới đầu quả thực không nên dẫn theo quá nhiều người.
Sau khi lên máy bay, Tống Triết cùng Tiêu Thiên xem qua tư liệu mà Dương Lâm Tây cung cấp, là Dương Lâm Tây tự điều tra được, cũng có một số do Lâm Trịnh Lập điều tra.
Tin tức về Tùng Vận thôn có rất ít, chỉ nói đó là một sơn thôn hẻo lánh, dân số không nhiều nhưng lưu giữ được nhiều nghề thủ công từ xa xưa. Hàng năm du khách tới đây không nhiều cũng không ít nhưng tin tức trên mạng lại cực kỳ ít ỏi.
Chỉ có vài bức hình phong cảnh thoạt nhìn vừa đẹp lại yên tĩnh. Không có chụp toàn cảnh sơn thôn, chỉ có hình du khách tự chụp, người trong thôn vẽ đồ đằng kỳ quái trên mặc, quần áo cùng trang sức cũng chưa từng thấy qua, tựa hồ là dân tộc thiểu số.
Căn cứ theo tư liệu thì hàng năm có khoảng một ngàn người tới du lịch ở đây, số lượng đông nhất là vào mùa hè. So với những địa điểm du lịch khác, một ngàn lượt du khách của Tùng Vận thôn thực sự ít đến đáng thương. Thế nhưng số lượng mất tích ở gần thôn hoặc sau khi tới thôn rồi mất tích lại lên tới hơn trăm người, đây chỉ là số liệu mấy năm gần đây mà thôi.
Những số liệu này là Lâm Trịnh Lập căn cứ vào số người mất tích toàn quốc mà lọc ra.
Có người mất tích ở thị trấn phụ cận Tùng Vận thôn, có người trên đường từ Tùng Vận thôn quay về thì mất tích, tóm lại địa điểm mất tích khác nhau nhưng bọn họ đều có chung điểm đến là Tùng Vận thôn.
Bởi vì có rất nhiều người sau khi tham quan Tùng Vận thôn lại tới nơi khác, thậm chí là ba bốn ngày sau mới mất tích nên phần ghi chép điều tra của cục cảnh sát không hề đưa Tùng Vận thôn vào phạm vi cân nhắc.
Nhất là nơi này quá hẻo lánh, giao thông chưa phát triển, tín hiệu mạng không tốt, vì thế lại càng không có ai chú ý.
Tiêu Thiên xem xong thì có suy nghĩ: "Là nơi tốt để phạm tội."
Tống Triết gõ gõ tư liệu, nhướng mày: "Chứ còn gì nữa. Phương pháp của Tiễn Văn Thành tựa hồ là dịch chuyển không gian, người trong thôn này khẳng định cũng biết. Người mất tích không biến mất ở Tùng Vận thôn chứng minh người trong thôn có đầu óc, biết rõ nếu có quá nhiều người mất tích sẽ dẫn tới hoài nghi nên cố ý chờ bọn họ rời khỏi thôn rồi dùng dịch chuyển không gian bắt bọn họ. Như vậy vừa loại trừ được hoài nghi lại đạt được mục đích, bọn họ rất thông minh."
"Không sai, rất thông minh! Trong thôn có khoảng trăm hộ, căn cứ theo thống kê người mất tích hai năm gần đây thì có khoảng một trăm người, cộng thêm số mất tích ở những vùng xa xôi hơn thì không biết lên tới bao nhiêu nữa." Tiêu Thiên cảm thấy đó sẽ là một con số khủng hoảng.
Tống Triết chỉ một hàng chữ trong tư liệu: "Trong này có nói ở một thị trấn cách Tùng Vận Thôn không xa từng bắt được một kẻ buôn người. Người này khai là Tùng Vận thôn từng hỏi mua vài người nữ từ hắn. Thế nhưng lúc cảnh sát tới thôn điều tra thì không tìm thấy bọn họ. Con người không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất. Cảnh sát đoán là thôn nhận được tin báo nên đã giấu người đi, nơi này có nhiều núi rừng như vậy, tùy tiện giấu đi đâu cũng được."
"Vị cảnh sát điều tra đã mặc thường phục giả làm du khách nằm vùng rất lâu nhưng không phát hiện được gì, chỉ có thể không cam lòng từ bỏ. Sau đó tên buôn người kia xảy ra chuyện, lúc chuẩn bị xem xét lại vụ án thì hắn đã tự sát, vì thế vụ án của Tùng Vận thôn cũng không được giải quyết."
Tiêu Thiên phân tích tiếp: "Trận pháp kỳ quái mà chúng ta nhìn thấy trong phòng Tiễn Văn Thành được tạo ra từ đầu người. Như vậy số người mất tích rất có thể cũng bị xử lý như vậy. Cảnh sát không tìm được những người nữ bị bán rất có thể vì bọn họ sớm đã chết rồi, thi thể cũng bị xử lý. Mà lời khai của tên buôn người có lẽ không phải là giả. Anh cảm thấy ngoại trừ tự dùng dịch chuyển không gian ra ngoài bắt người, thôn dân có thể mua người từ đám buôn người. Dù sao thì số lượng khách du lịch cũng không nhiều."
"Mà cái chết của tên buôn người kia, anh cảm thấy rất có thể là người của Tùng Vận thôn làm, bọn họ biết dịch chuyển không gian, có thể tới bất kỳ nơi này, muốn giết một người là chuyện vô cùng đơn giản."
Tống Triết tán thưởng nhìn Tiêu Thiên: "Không sai, em cũng nghĩ vậy. Chính là không biết cái giá để dịch chuyển không gian là gì." Tống Triết từng thấy Tiễn Văn Thành sử dụng nhưng cậu đã cắt ngang giữa chừng.
Tống Triết là người dùng pháp thuật, cũng từng bố trí trận pháp, hiển nhiên biết rõ muốn khởi động trận pháp không có khả năng không cần trả giá. Cậu dùng pháp chính đạo nên thứ phải tiêu hao là linh khí. Mà đám thôn dân này hiển nhiên dùng phương pháp oai môn tà đạo, cái giá chắc chắn rất đáng sợ.
Nhất là trận pháp dịch chuyển không gian vô cùng lợi hại này.
Từ một nơi biến mất rồi xuất hiện ở một nơi khác là hoàn toàn phá vỡ quy tắc thời gian cùng không gian, nếu mỗi khi sử dụng không cần bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn lao thì Tống Triết căn bản không tin.
Sơn thôn này rất hẻo lánh, máy bay không thể tới thẳng nơi được, hơn nữa cũng không phải cuối tuần hay kỳ nghỉ nên hành khách trên máy bay cũng không nhiều. Tống Triết cùng Tiêu Thiên ngồi ở hàng sau cùng, phía trước cùng bên trái bên phải đều không có người nên mới thảo luận thoải mái như vậy.
Dương Lâm Tây ngồi ở phía trước, một mình thực sự quá nhàm chán, thấy Tống Triết cùng Tiêu Thiên cầm tư liệu thảo luận thật vui vẻ, anh vò đầu bứt tai, thực sự muốn biết tình huống thảo luận của bọn họ. Thấy trên máy bay còn nhiều chỗ trống nên Dương Lâm Tây thực đường hoàng rời khỏi vị trí của mình, xách hành lý ngồi xuống vị trí bên phải Tống Triết.
"Sao rồi? Sao rồi? Thảo luận được gì rồi?"
Tống Triết nhìn Dương Lâm Tây một cái rồi nói: "Chỉ biết đại khái về Tùng Vận thôn thôi, người trong thôn có lẽ cũng biết dịch chuyển không gian như Tiễn Văn Thành, còn chuyện có bao nhiêu người biết thì không rõ. Hơn nữa trận pháp dịch chuyển không gian cần điều kiện gì, yếu tố gì cũng không rõ, trận pháp trong phòng Tiễn Văn Thành thì tiêu tốn không ít tâm đầu huyết, còn có cả vong hồn, phỏng chừng hắn đã hại chết không ít người."
"Ngoại ra trong phòng hắn còn có một trận pháp khác cần mười lăm chiếc đầu người. Nếu tính như vậy thì một người nếu biết cả hai loại trận pháp ít nhất phải giết hai ba chục mạng người. Tùng Vận thôn có trăm hộ dân, nếu nhà nhà đều biết thì người chết ít nhất cũng phải..." Tống Triết trầm mặc một chút rồi nói ra một con số: "Ít nhất cũng phải hai ba ngàn người."
Dương Lâm Tây siết chặt tay cầm, mắng một tiếng, đám súc sinh này.
"Nếu tìm kiếm thì trong Tùng Vận thôn chắc chắn sẽ có rất nhiều hài cốt. Chỉ cần chúng ta tìm được thì có thể một lưới bắt hết bọn họ rồi đúng không?" Dương Lâm Tây dò hỏi.
Tống Triết lắc đầu, cậu cảm thấy Dương Lâm Tây suy nghĩ quá đơn giản, liền hỏi ngược lại: "Tiễn Văn Thành sát hại nhiều người như vậy, anh có tìm được hài cốt của bọn họ không?"
Dương Lâm Tây sửng sốt, Tiễn Văn Thành khai rằng số thi thể đó đã bị hắn phanh thây nấu chín, một số ném cho chó hoang, một số ném vào thùng rác, chỉ có phần đầu được giữ lại bày trong trận pháp.
"Tiễn Văn Thành từ cô nhi viện tới Tùng Vận thôn chỉ mới mười tuổi, cái gì cũng không biết, hết thảy đều được học từ Tùng Vận thôn. Thế nên tôi cảm thấy khả năng rất lớn là người trong thôn cũng xử lý thi thể như vậy, hoàn toàn không lưu lại gì. Vì thế khả năng tìm được hài cốt rất nhỏ."
Dương Lâm Tây nghe mà nổi da gà: "Người thôn này thực sự là người sao? Nói bọn họ là súc sinh là đang khen ngợi bọn họ rồi ấy!" Anh chưa từng thấy qua chuyện nào đáng sợ như vậy.
"Cho nên không thể bứt dây động rừng, nếu bọn họ đều có khả năng dịch chuyển không gian thì một khi trốn được sẽ không thể bắt được nữa."
Dương Lâm Tây nghiêm nghị gật đầu: "Tôi hiểu. Vì thế tôi mới xin phép một mình đi điều tra, không để cục trưởng báo lên trên."
Tống Triết nhìn tấm hình kẹp trong tư liệu, núi xanh thăm thẳm, mây trời xanh trắng, phong cảnh xinh đẹp làm tâm tình người ta sảng khoái. Thế nhưng không ai ngờ được phong cảnh tuyệt vời này lại ẩn giấu vô số xương trắng, vô số oán hận.
Lúc bọn họ xuống máy bay thì đã là buổi tối, cần phải chuyển qua đi xe. Thế nhưng các chuyến xe đã ngừng chạy, Tiêu Thiên gọi điện thoại, sau đó có một chiếc xe riêng chạy tới.
Ba người lên xe, nghe tài xế gọi Tiêu Thiên là Tiêu tổng, Tống Triết liền đoán đối phương là người Tiêu thị.
Thực sự không sai, xí nghiệp của Tiêu gia trải rộng khắp cả nước, ngay cả những ngóc ngách hẻo lánh cũng có chi nhánh công ty.
Người nọ chở ba người tới khách sạn rồi cung kính nói với Tiêu Thiên, từ đây muốn tới Tùng Vận thôn cần năm giờ lái xe, ngày mai ông sẽ tới đón bọn họ.
Lúc này Dương Lâm Tây thật sự xúc động khi Tiêu Thiên có mặt trong chuyến đi này, bằng không chặn đường này không biết sẽ khó khăn thế nào.
Bọn họ ngồi máy bay ba tiếng, ngồi xe thêm hai tiếng, hiện giờ thực sự rất mệt mỏi, mọi người liền về phòng nghỉ ngơi.
Lúc thấy Tống Triết cùng Tiêu Thiên ở cùng một phòng thì Dương Lâm Tây nghĩ rằng khách sạn không còn phòng. Thế nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, với thân phận của Tiêu Thiên thì lúc sắp xếp phòng người kia nhất định phải đặt Tiêu Thiên lên hàng đầu, không lý nào anh có một phòng riêng mà Tiêu Thiên cùng Tống Triết phải chen chúc với nhau a!
Bất quá, Dương Lâm Tây chỉ nghĩ vậy rồi thôi, mí mắt đã nặng tới mở không lên, anh nghĩ rằng chắc Tiêu Thiên cùng Tống Triết còn chuyện muốn nói, hoặc là Tiêu Thiên quá tôn quý nên cần Tống triết bảo vệ.
Ngủ một giấc thẳng đến sáu giờ sáng hôm sau, lúc bị báo thức đánh thức, Dương Lâm Tây mơ mơ màng màng mở mắt rồi mệt mỏi lếch đi rửa mặt. Chờ rửa mặt xong thì anh lại là thanh niên tài giỏi đẹp trai thần thái sáng láng.
Lúc ra cửa, Tống Triết cùng Tiêu Thiên cũng đi ra, ba người chào hỏi nhau rồi cùng xuống lầu ăn sáng. Dương Lâm Tây vô tình nhìn thấy trên cổ Tống Triết có vệt đỏ liền khó hiểu, phòng khách sạn có muỗi sao?
Anh ngủ sâu quá, thế nhưng hình như không bị cắn a! Chắc tại Tống Triết da non thịt mềm nên lũ muỗi cũng chích hăng hái hơn.
...^_^...