Dương Lâm Tây rất lo lắng, dù sao thì Tống Triết cũng đã nói thôn này rất cổ quái, bản lĩnh đáng sợ của Tiễn Văn Thành rất có thể đã học được từ trong thôn, hiện giờ Lâm Trịnh Lập không hề chuẩn bị chạy tới đó, bảo anh không lo là không có khả năng.
Dương Lâm Tây vội vàng chạy đi tìm cục trưởng nói rõ tình huống, ngoài ra còn muốn xem manh mối mà Lâm Trịnh Lập điều tra được.
Vụ án của Tiễn Văn Thành có thể nói là làm cả xã hội khiếp sợ, nhóm nhân vật lớn cũng không ngừng tạo áp lực, cuộc sống của cục trưởng mấy ngày nay cũng không tốt đẹp gì cho cam. Nhất là sau khi biết tin trong một sơn thôn nho nhỏ xa xôi rất có thể tồn tại nhiều kẻ như Tiễn Văn Thành thì cơ tim cơ hồ bị bóp nghẹt.
"Cục trưởng, tôi xin phép tới Tùng Vận thôn một chuyến, một mình Lâm Trịnh Lập tới đó thực sự quá nguy hiểm." Dương Lâm Tây nghiêm túc nói.
"Nếu quả thực giống như lời cậu nói, trong thôn kia có rất nhiều người kỳ kỳ quái quái như vậy thì cậu tới đó làm được gì? Không phải cũng bị bọn họ giải quyết sao? Tôi phải báo việc này lên lãnh đạo."
Đám người đặc thù thì cần phải dùng chiến đội đặc thù giải quyết!
"Không, cục trưởng, không phải một mình, tôi định tìm đại sư."
Cục trưởng có chút do dự: "Đại sư?"
"Vâng!" Ánh mắt Dương Lâm Tây sáng long lanh: "Chính là Tống Triết đại sư, có thể bắt được Tiễn Văn Thành cũng nhờ công lao của cậu ấy. Tình huống trong Tùng Vận thôn thế nào chúng ta không rõ, cho dù đưa chiến đội vũ trang đầy đủ tới chỉ sợ cũng không có kết quả tốt, ngược lại còn bứt dây động rừng. Chuyện phi nhân loại thì nên giao cho đại sư xử lý."
Cục trưởng suy tư, Tống Triết này ông biết, Tiêu Thiên của Tiêu thị còn đặc biệt gọi điện cho ông để Tống Triết có thể thuận tiện ra vào cục cảnh sát.
"Cậu chắc chắn mình có thể mời được Tống Triết?"
"Đương nhiên rồi, quan hệ của tôi với đại sư không tệ. Cậu ấy rất chính trực, tâm địa hiền lành, còn đặc biệt dặn dò tôi nếu muốn tới Tùng Vận thôn thì nhất định phải báo cho cậu ấy biết một tiếng. Tôi tin tưởng nếu tôi thỉnh cầu thì đại sư sẽ đồng ý."
Cục trưởng trầm ngâm: "Được, tôi đồng ý để cậu đi, thế nhưng tôi chỉ cho cậu một tuần mà thôi, nếu trong vòng một tuần mà cậu không có cách nào giải quyết thì tôi cần phải báo lại cho lãnh đạo."
Thôn làng này thực sự quá đáng sợ, ông thực sự rất tin tưởng năng lực của Dương Lâm Tây mới cho một tuần.
Âm thanh Dương Lâm Tây vang dội: "Cục trưởng yên tâm, tôi sẽ không để ngài thất vọng."
Sau khi được phê chuẩn, Dương Lâm Tây lập tức đi tìm tập hồ sơ của Lâm Trịnh Lập, cẩn thận xem qua một lượt thì phát hiện hóa ra năm trước cũng có rất nhiều người mất tích, trước khi mất tích bọn họ đều tới cùng một địa điểm chính là Tùng Vận thôn.
Có thể thấy Lâm Trịnh Lập đã hao tổn không ít công sức xem xét hồ sơ, sau đó đã phát hiện ra vấn đề này.
Tùng Vận thôn này quả nhiên có cổ quái.
Nghĩ tới mười mấy chiếc hũ trong phòng Tiễn Văn Thành, kết hợp với số người đã mất tích, Dương Lâm Tây cảm thấy lạnh sống lưng, trời không rét mà vẫn run, người trong cái thôn kia có phải cũng giống như Tiễn Văn Thành không? Thích lấy mạng người ra làm trò đùa?!
Mà bên kia, Ninh Ưu khóc thảm một hồi thì về phòng rửa mặt.
Ninh Ưu nhìn chính mình trong gương, mắt sưng đỏ, dáng vẻ tiều tụy, tựa như hết thảy sức sống đều biến mất.
Người bạn tốt nhất của cô bởi vì cô mà bị Ninh Nhiên sát hại. Chuyện này vẫn luôn giày vò cô, giày vò đến mức cô suy sụp muốn chết.
Mắt thấy nước mắt lại vô thức chảy xuống má, Ninh Ưu cảm thấy mình lúc này giống như một con quỷ.
Cô úp mặt vào bồn rửa mặt, nước tràn vào miệng mũi, cảm giác hít thở không thông làm lồng ngực cô khó chịu, đau đớn. Trong đầu lóe nhanh những hình ảnh vui vẻ khi ở cùng Lâm Hiểu, khi đó vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ Ninh Ưu lại thống khổ bấy nhiêu.
Đến khi ngực đau tới chịu không nỗi Ninh Ưu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chua xót khó chịu tràn đầy tơ máu, nhìn có chút đáng sợ.
Cô lau bọt nước trên mặt, lạnh lùng nhìn chính mình trong gương. Giọt nước đọng lại trên hàng mi chịu không nổi sức nặng chảy xuống, nhìn giống như nước mắt từ hốc mắt trào ra.
Ninh Ưu đi ra phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm bôi từng tầng dưỡng da, từng tầng trang điểm, làn da tái nhợt yếu ớt dần dần bị che đi, trở thành lớp trang điểm tỉ mỉ sắc xảo chói mắt.
Đôi môi đỏ mọng rực lửa, đuôi mắt xếch lên, lúc nhìn người ánh mắt giống như mang theo lưỡi câu, cực kỳ chói mắt.
Cô cầm túi xách đi ra khỏi phòng thì gặp Ninh phụ từ công ty mới về, thấy dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng như ngày xưa của con gái, ông tưởng cô đã hồi phục lại tinh thần.
"Ưu Ưu, con tới tìm Lâm Hiểu chơi à?" Ninh phụ cũng đang bận rộn chuyện ly dị nên căn bản không biết Lâm Hiểu đã xảy ra chuyện.
Ninh Ưu nghe vậy thì nước mắt suýt chút nữa đã nhịn không được mà rơi xuống, cô hít sâu một hơi cố nén nước mắt quay ngược vào trong, lạnh lùng nói: "Ba ba vẫn chưa biết à? Đứa con gái ngoan kia của ba ba giật dây người khác giết Lâm Hiểu vì muốn làm con khổ sở. Ba rỗi rãnh đứng đây như vậy không bằng nghĩ xem sau khi cha mẹ Lâm Hiểu hồi phục tinh thần thì sẽ trả thù Ninh gia chúng ta như thế nào đi."
Lâm Hiểu là con gái một của vợ chồng Lâm thị, Lâm Hiểu mất rồi, vợ chồng Lâm thị tuyệt đối không có khả năng bỏ qua Ninh Nhiên, cũng không bỏ qua Ninh gia.
Ninh phụ hít sâu một hơi, ông căn bản không biết Lâm Hiểu xảy ra chuyện, từ hôm qua đến giờ ông bận ngập đầu, thậm chí ngay cả cục cảnh sát cũng không tới.
Ông bảo bên cảnh sát nên xử thế nào cứ xử thế ấy vì muốn bồi thường Ninh Ưu. Ông không tới thăm Ninh Nhiên, trừ bỏ sợ mình mềm lòng thì còn một lý do là cảm thấy quá mất mặt.
Thế nhưng ông không ngờ Ninh Nhiên lại lớn gan như vậy, cư nhiên hận Ninh Ưu tới mức phải giết Lâm Hiểu.
Cái này... Ninh phụ vịn tường, cảm thấy có chút choáng váng, nó bảo người giết Lâm Hiểu, vợ chồng Lâm thị sẽ bỏ qua cho nó sao? Sẽ để yên cho Ninh gia sao?!
Đứa nghiệt nữ này! Sớm biết vậy ban đầu ông đã không đón hai mẹ con nó về Ninh gia khi mẹ Ninh Ưu mất.
Vì quan hệ của Ninh Ưu cùng Lâm Hiểu mà quan hệ của Lâm gia và Ninh gia vẫn luôn không tệ, thế nhưng hôm nay vì hành động của Ninh Nhiên, hai nhà bọn họ nhất định sẽ hoàn toàn trở mặt.
Ninh Ưu không quản tâm tình sụp đổ của Ninh phụ lúc này, cô lạnh mặt xuống cầu thang đi ra cửa, lái xe tới cục cảnh sát.
Lúc nghe có người tới thăm, Ninh Nhiên cực kỳ cao hứng, cô nghĩ là mẹ mình tới, từ khi bị nhốt vào đây tới giờ cô chưa từng có ngày nào tốt đẹp, nhóm nữ tù luôn bắt nạt cô, hành hạ cô, vết thương trên người cô cũng do bọn họ gây ra.
Nhóm nữ tù kia đều phạm trọng tội, bị nhốt trong tù nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy dê non da mềm thịt mỏng, dĩ nhiên phải phát tiết một phen.
"Chị, chị, em thực sự vui lắm, em, em không ngờ chị lại tới thăm em." Ninh Nhiên thực sự cao hứng, chính là loại cao hứng xuất phát từ nội tâm, cô ngượng ngùng pha lẫn xấu hổ cầm điện thoại, cách lớp cửa kính nhìn gương mặt cao ngạo hệt như nữ vương của Ninh Ưu, tâm tình cực kỳ vui sướng.
Ninh Ưu mới đầu cho là Ninh Nhiên nói ngược, thế nhưng cẩn thận quan sát thì Ninh Nhiên thật sự cao hứng, ánh mắt long lanh như con nít nhận được quà. Ninh Ưu cười, Ninh Nhiên bị ngu sao? Cư nhiên vui như vậy khi thấy cô tới?
Chẳng lẽ Ninh Nhiên đã quên mình đã đối xử thế nào với cô sao? Dùng mèo bị lột da đe dọa cô, bảo người giết Lâm Hiểu để cô thống khổ!
Lâm Hiểu của cô bị Tiễn Văn Thành cắt đầu bỏ vào trong hủ, phần thân bị chặt ra thành mảnh nhỏ, còn bị vứt xác ngoài hoang dã, trở thành thức ăn cho lũ chó.
Ngay cả chết rồi cũng không được toàn thây!
Mà Ninh Nhiên, hiện giờ còn mở miệng nói cô tới thăm nó?
"Ninh Nhiên a Ninh Nhiên, mày nói coi làm sao mày có thể độc ác đến như vậy? Tao chưa bao giờ hận mày đến mức muốn giết chết mày như lúc này!"
Lời lẽ sắc bén từ đôi môi đỏ mọng của Ninh Ưu phun ra, Ninh Nhiên có chút mờ mịt, sau đó hiểu ra thì khổ sở vô cùng: "Chị, vì sao chứ? Em ngoan như vậy, sao chị lại không thích em?"
"Đừng có kêu tao là chị! Nghe thực buồn nôn!" Ninh Ưu gầm nhẹ, bàn tay nắm điện thoại cũng căng cứng: "Lâm Hiểu tốt như vậy, sao mày nỡ xuống tay?"
Ánh mắt Ninh Nhiên thay đổi: "Lâm Hiểu, Lâm Hiểu, trong mắt chị chỉ có Lâm Hiểu thôi! Em là em gái chị, vì sao chị không thể đối xử với em như Lâm Hiểu chứ?"
Ninh Ưu cười căm phẫn: "Mày là em gái tao khi nào? Mày bất quá chỉ là con gái của tiêu tam mà thôi! Sự tồn tại của mày là nỗi nhục lớn nhất đối với tao."
"Em không phải, em không phải, em là em gái chị, em không phải nỗi nhục của chị." Ở trong tù bị bắt nạt như vậy Ninh Nhiên vẫn không khóc, thế nhưng chỉ một câu nói của Ninh Ưu đã làm cô rơi lệ đầy mặt.
Ninh Ưu lạnh lùng nhìn Ninh Nhiên Khóc, cô cảm thấy Ninh Nhiên đang làm bộ làm tịch: "Tao hỏi mày, vì sao mày giết Lâm Hiểu? Mày hận tao thì giết tao là được, vì sao lại giết Lâm Hiểu?"
Ninh Nhiên vừa khóc vừa lắc đầu: "Em không hận chị, em không hận chị, em hận nó vẫn luôn bám theo chị, chiếm cứ ánh mắt chị."
Ninh Ưu hoàn toàn không tin câu trả lời này: "Đến bây giờ mà mày vẫn còn làm bộ làm tịch? Thú vị lắm à? Ba sẽ không vào thăm mày đâu, mày không cần diễn."
Ninh Nhiên khóc thảm nhìn Ninh Ưu, ánh mắt bi thương: "Em không có diễn trò, chị, em muốn chị nhìn em, em không muốn người khác chiếm được sự chú ý của chị."
Ninh Ưu cảm thấy buồn cười: "Mày đang nói đùa à?"
Ninh Nhiên đỏ hốc mắt, hít hít mũi: "Chị, em thật sự rất thích chị, vì sao chị lại không tin chứ?" Ánh mắt Ninh Nhiên rất si ngốc, tựa hồ còn mang theo ưu tư khác.
Ninh Ưu bị nhìn tới nổi da gà, nội tâm hiện lên một ưu tư cổ quái.
"Em ở cạnh chị nhưng chị luôn bị mấy người kia thu hút sự chú ý, nhất là Lâm Hiểu, em khó khăn lắm mới được về nhà một chuyến nhưng nó cứ bám lấy chị. Thật đáng ghét!"
Ninh Ưu không dám tin nhìn Ninh Ưu, tựa hồ đang nhìn một con quái vật.
Ninh Nhiên nghiêng đầu cười hì hì: "Có phải chị không tin không? Một đứa con gái của tiểu tam sao lại có thể thích con vợ cả chứ? Nói ra thì bản thân em cũng không tin được."
Thế nhưng, thích chính là thích a!
...*...