Trong công trường thực yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua bốc lên một trận bụi đất làm xốn mắt Vương Hạo.
Vương Hạo dụi dụi mắt nắm chặt bùa nhìn Tiêu Thiên quẹo trái quẹo phải rồi đi vào trong cao ốc đang xây dựng, cũng chính là tâm điểm mà Tống Triết nói, Vương Hạo suýt chút nữa nhảy cẫng lên, anh trai ơi, nơi đó không tới được a, sao anh trai lại mang mạng mình ra đùa giỡn như vậy a!
Ngay lúc Vương Hạo nghĩ vậy thì xung quanh nổi lên một trận gió lớn, âm thanh nam nam nữ nữ quỷ dị truyền vào tai Vương Hạo, ông híp ánh mắt bị bụi bay vào, lá bùa trong tay đang nóng lên, trái tim Vương Hạo giật thót, biết là có vấn đề.
Tiêu Thiên ở trước mắt tựa hồ biến mất, sắc trời âm u mờ mịt như sụp tối, Vương Hạo nuốt nước miếng, sợ tới run lẩy bẩy, bắt đầu hối hận đã theo Tiêu Thiên tiến vào.
"Anh Vương, anh Vương---" Âm thanh quen thuộc một lần nữa vang lên bên tai, ở phía cuối cơn gió có một bóng người quen thuộc đang ngoắc ngoắc tay, Vương Hạo lạnh người, biết rõ là có vấn đề nhưng chân ông lại không thể khống chế tiến tới trước. Vương Hạo điên cuồng la hét, cứu mạng, cứu mạng a, thế nhưng không có âm thanh vào phát ra, miệng ông hé ra hợp lại nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Mắt thấy chân mình sắp bước tới cao ốc, Vương Hạo tuyệt vọng. Đột nhiên một cánh tay đưa tới cản ông lại, âm thanh có chút lạnh nhạt vang lên: "Ông làm sao vậy?"
Câu nói này giống như thần chú phá vỡ hết thảy, Vương Hạo lập tức tỉnh táo lại, ông trợn to mắt, xung quanh không hề có gió, mặt trời vẫn treo trên cao, mà Tiêu Thiên đứng trước mặt ông thì khẽ nhíu mày, gương mặt lãnh đạm có chút khó hiểu. Vương Hạo suýt chút nữa đã ôm đùi Tiêu Thiên khóc rống, ân nhân, ân nhân a, ông suýt chút nữa đã bị quỷ bắt đi rồi.
Mới đầu Tiêu Thiên không chú ý tới Vương Hạo có chút không đúng, thế nhưng sau đó Vương Hạo ngây ngốc đụng vào người anh một cái, bước chân cứng ngắc, sắc mặt hoảng hốt đi về phía cao ốc, cứ hệt như trúng tà vậy, lúc này Tiêu Thiên mới phát hiện có vấn đề mà đưa tay ngăn cản.
Ngay lúc Vương Hạo lả chả rơi nước mắt nói với Tiêu Thiên nơi này thật sự có quỷ, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây thì Tống Triết vội vàng mang theo đồ nghề quay lại, phát hiện không thấy Vương Hạo, lại thấy cổng mở ra thì Tống Triết quýnh lên, nguy rồi, không phải ông ta đã đi vào trong rồi đi?
Khi ấy trong túi Tống Triết chỉ còn có hai lá bùa, lỡ như bùa bị tiêu hao hết thì Vương Hạo tiến vào trong khác nào chết chắc? Tống Triết thầm mắng mình vài câu, cảm thấy quyết định trước đó không kỹ càng, chỉ là tình thế khi đó quá cấp bách, cậu sợ mình cùng Vương Hạo rời đi thì sẽ có người vô tội khác bị dụ tiến vào.
Tống Triết vội vàng chạy vào trong, liếc mắt liền thấy Vương Hạo nước mắt giàn dụa đang run lẩy bẩy, còn có một người nam mặc âu phục cả người đầy sát khí.
Tống Triết hơi khựng lại một chút, sát khí này rất quen thuộc, chẳng lẽ là người nam từng thấy ở trên đường? Người bình thường sẽ không có sát khí khủng bố như vậy. Hơn nữa lần này có thể cẩn thận quan sát, Tống Triết phát hiện sát khí trên người đối phương không phải vì làm chuyện xấu mà là trời sinh.
Vừa vặn, mấy hôm trước Tống Triết có đọc được tình huống này trong thư tịch nguyên thân lưu lại---- thiên sát cô tinh, trăm năm khó gặp.
Thiên sát cô tinh số phận phải chịu cô độc, khắc cha mẹ họ hàng. Thiên ất quý nhân có thể giải cứu, tu thân hành thiện có thể tích đức cứu vãn.
Nguyên thân chưa từng thấy qua người mệnh này, Tống Triết tự nhiên cũng chưa từng thấy qua, chỉ biết trong sách ghi người mệnh này cuộc đời rất thê thảm. Bất quá, nhìn người nam đối diện, sát khí trên người đối phương tựa hồ đã được người thi pháp ức chế, chẳng qua hiện giờ chúng lại bắt đầu rục rịch như muốn ngóc đầu.
Thời điểm nhìn thấy Tống Triết, ánh mắt Vương Hạo sáng rực như thấy trân bảo quý giá, co cẳng chạy thẳng tới chỗ Tống Triết, đồng thời còn hô to: "Đại sư, đại sư, ngài tới rồi a đại sư!"
Tiêu Thiên nghe vậy thì nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên đứng cách đó không xa, tay cầm thứ gì đó rất quen mắt, những thứ này anh đã thấy qua ở chỗ Hoàng đại sư.
Ánh mắt Tiêu Thiên rơi vào gương mặt thanh niên, môi đỏ răng trắng ngũ quan tinh xảo xinh đẹp làm anh có chút sửng sốt, là cậu ta! Tiêu Thiên nhớ thanh niên này, không phải vì lần đầu tiên gặp mặt anh đã nghĩ cậu là kẻ lường gạt, hay sau đó cậu nhạy bén giải cứu cô bé không bị tấm bảng quảng cáo đập trúng, mà vì cậu đã giúp một nhà chị gái Tiêu Văn Đình của anh.
Hóa ra sau khi Tiêu Văn Đình được Tống Triết cứu mạng ở nhà hàng, cô đã kể lại chuyện này cho Tiêu Thiên, còn nói cậu phát hiện có người đứng sau muốn dựa vào huyền học để hại cô.
Bọn họ vẫn đang tìm kiếm kẻ đứng sau này, bởi vì Hoàng đại sư có việc không thể lập tức quay về thủ đô nên chuyện này tạm thời vẫn chưa có kết quả. Hơn nữa cộng thêm công trường bên này xảy ra chuyện càng làm Tiêu gia cảm thấy có người nhắm vào mình.
Tiêu Thiên đưa tay ra nói: "Xin chào, tôi là Tiêu Thiên, cám ơn cậu mấy hôm trước đã cứu cả nhà chị tôi ở nhà hàng. Chị tôi là Tiêu Văn Đình." Nói ra thì mới đầu Tiêu Thiên không thích Tống Triết lắm, chỉ cảm thấy người này có gương mặt dễ nhìn nhưng lại dùng để lừa đảo, thế nhưng sau khi phát sinh những chuyện này, Tiêu Thiên cảm thấy mình cần phải thay đổi suy nghĩ.
Nghe thấy câu đầu, Tống Triết có chút khó hiểu, đến khi nghe thấy tên Tiêu Văn Đình thì lập tức lộ ra biểu tình bừng tĩnh, lập tức bắt tay Tiêu Thiên: "Không cần khách khí, chỉ là việc nhỏ thôi." Với lại ngày hôm sau Tiêu Văn Đình đã gửi một số tiền lớn cho cậu để cám ơn, Tống Triết cầm mà ngại ngùng không thôi.
"Bất kể thế nào vẫn phải cám ơn cậu đã hỗ trợ." Tiêu Thiên nói: "Nghe Vương Hạo nói, là đại sư cậu nhìn ra nơi này có vấn đề?"
Nói tới chuyện công trường, Tống Triết lập tức nghiêm túc: "Đúng vậy, có người bày trận pháp ở đây, nếu trong tòa cao ốc này chết thêm một người nữa thì ngũ tinh đoạt mệnh trận sẽ hình thành, sau này cũng không biết phải chết biết bao nhiêu người nữa. Đúng rồi, anh là người phụ trách nơi này à?" Trước đó Tống Triết đã nghe Vương Hạo nói mảnh đất này là của tập đoàn Tiêu thị, mà người nam trước mắt giới thiệu mình là Tiêu Thiên, vậy không phải chính là người của Tiêu thị sao? Khó trách diện mạo tốt như vậy, chẳng qua vận mệnh thực sự quá kém, không phải một chút mà là quá kém. Nếu không phải có người giúp anh áp chế thì chỉ sợ sống đến tuổi này, không biết đã có biết bao nhiêu người thân qua đời.
Tống Triết thầm lắc đầu, thật đáng tiếc, cậu chỉ biết chỉ có thái ất quý nhân có thể giúp thiên sát cô tinh hóa giải, chẳng qua thái ất quý nhân còn hiếm thấy hơn cả thiên sát cô tinh, khả năng tìm được thật sự quá nhỏ bé. Với lại Tống Triết cũng không thấy phương pháp khác trong sách, bằng không cậu nhất định sẽ giúp đỡ.
Tiêu Tiên giải thích đơn giản mình là tổng tài Tiêu thị, hôm nay cố ý tới công trường xem qua một chút, xem xem rốt cuộc là vấn đề gì. Chuyện Vương Hạo mê mê hoặc hoặc suýt chút nữa đã đi vào cao ốc cũng kể lại.
Vương Hạo ở bên cạnh không ngừng gật gù, thân hình một mét tám cao lớn hoảng sợ co quắp thành một đoàn: "Đại sư, thật sự quá sợ, vừa nãy thứ kia cứ không ngừng gọi tôi. Tôi biết rõ là quỷ nhưng hai chân lại không chịu nghe lời mà tự đi tới trước. Nếu không nhờ Tiêu tổng kéo lại thì phỏng chừng tôi đã là người thứ năm xúi quẩy rồi."
Tiêu Thiên kéo Vương Hạo? Tống Triết liếc mắt, người bình thường làm sao có thể kéo một người bị quỷ mê hoặc quay trở lại? Hơn nữa còn là trong tay ác quỷ. Tiêu Thiên không bị ác quỷ lôi theo đã là may mắn lắm rồi.
Tống Triết đảo quanh người Tiêu Thiên vài vòng, có chút suy tư quan sát, đến khi nhìn thấy đám sát khí không thể áp chế mà giương nanh múa vuốt trên người anh thì hiểu ra, đúng rồi, sát khí trên người Tiêu Thiên quá nặng, ngay cả quỷ quái cũng không dám trêu chọc, bằng không rất dễ bị sát khí của anh tổn thương. Cũng là lí do thiên sát cô tinh mạng cứng, ai muốn hại anh ta đều bị sát khí cắn trả. Người bên cạnh cũng vì không chịu nổi sát khí mà không gặp xúi quẩy cũng vong mệnh, bản thân anh thì vẫn sống tốt.
Chỉ là cho dù sống tốt thế nào, nhìn người thân của mình từng người từng người xảy ra chuyện thì trong lòng cũng không tốt đẹp nổi.
Sau khi biết nguyên do Tiêu Thiên có thể cứu Vương Hạo, Tống Triết bình tĩnh nói: "Người đứng sau hẳn là không nhịn được. Vương Hạo, ông phải theo sát bên cạnh Tiêu Thiên, tôi sẽ vào trong giải quyết mấy thứ kia."
"Vâng vâng vâng!" Vương Hạo lau mồ hôi lạnh, nhích tới gần Tiêu Thiên hơn một chút.
Nhìn Tống Triết xách túi đồ đi tới chỗ bốn người kia đã chết, Tiêu Thiên theo bản năng muốn đi theo, Vương Hạo thấy vậy thì nhỏ giọng nói: "Tiêu tổng, đại sư muốn làm pháp, chúng ta không cần đi theo đi? Bằng không tìm chỗ nào đó tránh một chút đi?"
Tiêu Thiên nhàn nhạt nhìn Vương Hạo, anh không biết sát khí của mình có tác dụng gì, thế nhưng anh biết chỉ cần có anh ở, những kẻ muốn gây sự vĩnh viễn không được như ý.
Vương Hạo bị nhìn tới run rẩy, không dám nói thêm gì nữa, lặng lẽ bám theo.
Sau khi tới nơi, Vương Hạo trố mắt nghẹn họng, trước mặt Tống Triết là một cơn gió lốc mini, bụi cát bay tán loạn, ông thậm chí còn có thể thấy hắc khí cuồn cuộn, bên tai là tiếng hét chói tai của đám quỷ. Vương Hạo hoảng sợ nhìn Tống Triết niệm thần chú, tay không ngừng hoạt động, từng lá từng lá bùa lơ lửng trên không trung theo sự điều khiển của Tống Triết dính chặt vào hư không, phơi bày thành hình dáng một người.
Tiêu Thiên nhíu mày, sát khí trên người rục rịch.
Không bao lâu sau gió lại nổi lên, ngày càng lớn, Tiêu Thiên nhìn thấy Tống Triết dùng ngày càng nhiều bùa hơn, cẩn thận đếm thì có bốn người.
Vương Hạo run rẩy: "Chẳng lẽ là bốn người đã chết? Sắc mặt đại sư trắng bệch, có khi nào xảy ra chuyện không?"
Tống Triết quả thực rất mệt, linh khí trên người không ngừng tiêu hao, đã sắp cạn kiệt, cậu giải quyết một người thì có ba người khác liên thủ công kích. Vết thương trên người Tống Triết không ngừng gia tăng, càng miễn bàn là người đứng sau chuyện này cũng không ngừng thi pháp.
Tống Triết cười khổ, xem ra cậu đã quá xem thường, cứ tưởng quỷ quái trên đời rất hiền lành, không có sức chiến đấu. Những lần trước quá thuận buồm xuôi gió, lần này thì bị đánh mặt bốp bốp bốp vang dội.
...*...