Bên Ninh Nhiên, Tôn Trung Tân ném ghi chép trò chuyện của cô cùng Tiễn Văn Thành tới trước mặt cô, không biểu cảm nói: "Nhìn đi! Chứng cớ đầy đủ hết rồi!"
Ninh Nhiên cúi thấp đầu nhìn những cuộc trò chuyện bị in ra giấy, tay theo bản năng siết chặt lại, cô đã nói rõ với Tiễn Văn Thành, mỗi lần nói chuyện xong nhớ phải xóa sạch tin, tên ngu xuẩn này muốn hại chết cô sao?
Ninh Nhiên không biết, Tiễn Văn Thành quá yêu mình, yêu đến mức không nỡ xóa đi cuộc trò chuyện của bọn họ. Hơn nữa hắn cũng quá tự tin, cho rằng không ai biết được là do hắn làm.
"Tôi không có gì để nói, chờ luật sư của tôi tới đi."
Ninh Nhiên lộ ra nụ cười sợ sệt, cứ hệt như bị người ta uy hiếp.
Tôn Trung Tân chuyển bút: "Được, luật sư đúng không? Chờ đi!" Ninh gia có tiền, tìm luật sư đúng là không thành vấn đề, thế nhưng Ninh Nhiên có phải đã quên mất đối tượng mình tìm người đe dọa là đại tiểu thư Ninh gia không vậy? Cô ta cảm thấy Ninh gia sẽ có người giúp mình sao? À, dĩ nhiên, Ninh phu nhân chắc chắn phải giúp rồi. Chỉ là không biết Ninh tiên sinh hiện giờ đã tức tới hộc máu hay chưa?
Ninh phụ tức hộc máu chưa? Dĩ nhiên là rồi.
Ông lập tức đón chuyến bay sớm nhất trở về nước, mấy năm nay quan hệ của ông cùng Ninh Ưu ngày càng kém, đối với Ninh Nhiên thì ngày càng tốt. Thế nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều thịt, Ninh Ưu từ nhỏ đã là công chúa bé bỏng được ông nâng niu trưởng thành, đương nhiên ông rất thương Ninh Ưu. Chẳng qua Ninh Ưu càng lớn lại càng hay cãi ông, chọc ông tức giận, vì thế ông mới càng cưng Ninh Nhiên hơn.
Thế nhưng có ai ngờ được đứa con lớn hệt như con nhím nhà mình lại bị chính đứa con nhỏ ôn nhu ngoan hiền đe dọa? Hơn nữa còn dùng xác mèo bị lột da? Từ khi nào Ninh Nhiên trở nên đáng sợ như vậy?
Ninh phụ giận không kiềm được, thông qua điện thoại phẫn nộ mắng chửi quản gia, mắng ông vì sao không báo sớm?
Quản gia thực ủy khuất: "Ông chủ, tôi có gọi điện cho ông nhưng bà chủ nhận. Tôi cũng báo cho bà chủ biết, bà chủ nói sẽ nói lại với ông." Ý bóng gió là bà chủ không chịu thông báo cho Ninh phụ.
Ninh phụ nghiến răng ken két, ánh mắt bốc lên lửa giận, Ninh phu nhân nơm nớp lo sợ ngồi bên cạnh, nhìn ánh mắt Ninh phụ từ thất vọng chuyển thành phẫn nộ thì tâm bà lạnh hơn phân nửa.
Bị ông biết rồi, xong thật rồi!
Ninh phu nhân mặc dù lo sợ nhưng vẫn duy trì dáng vẻ lo lắng, lúc quản gia gọi qua là bà nhận, bà cũng biết chuyện Ninh Ưu bị đe dọa. Thế nhưng khó lắm mới cùng Ninh phụ ra ngoài một chuyến, dĩ nhiên không thể vì Ninh Ưu mà phá hỏng. Bà đi theo Ninh phụ mười mấy năm, mặc dù ngồi vững ở vị trí Ninh phu nhân nhưng dù sao cũng xuất thân lả tiểu tam, bà rất lo sợ có một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp hơn xuất hiện thay thế vị trí của mình, giống như người mẹ đã chết của Ninh Ưu vậy.
Ninh phụ không phải người hoa tâm, thế nhưng ông vẫn mắc căn bệnh chung của nam nhân có tiền, chính là trong nhà cờ đỏ không đổ, ngoài nhà cờ màu phấp phới. Cho dù đã có Ninh phu nhân thì hành động bao dưỡng tình nhân vẫn không ngừng nghỉ. Chẳng qua lần này ông học được bài học, không để Ninh phu nhân biết mà thôi.
Dù sao thì ông đã có hai cô con gái, nếu xảy ra chuyện nữa thì đúng là chẳng ra sao. Đứa con gái lớn vì chuyện kia mà nảy sinh khoảng cách với ông, ông không muốn đứa con thứ hai cũng như vậy.
"Cô nói đi, quản gia đã báo chuyện Ưu Ưu bị đe dọa với bà, vì sao cô không chịu báo cho tôi biết mà giấu diếm như vậy? Nếu không phải Ninh Nhiên xảy ra chuyện bị bắt vào cục cảnh sát thì đến bây giờ tôi vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì." Ninh phụ vô cùng tức giận, cũng thực thất vọng về Ninh phu nhân, nữ nhân này căn bản không hề ôn nhu hiền lành như vẻ ngoài. Thậm chí còn ác ý nhắm vào Ưu Ưu của ông.
Ninh phụ không phải người ngu, Ninh phu nhân ở bên gối thổi gió, Ninh Nhiên ở bên cạnh quấn quít, bọn họ càng ôn nhu càng hiểu chuyện thì Ninh Ưu lại càng cứng đầu không chịu nghe chịu.
Mỗi lần mắng Ninh Ưu xong, sau khi tỉnh táo lại, còn chưa kịp suy nghĩ vì sao phát sinh mâu thuẫn thì Ninh phu nhân hoặc Ninh Nhiên đã tiến tới khuyên can, nói Ưu Ưu/ chị không phải cố ý. Bọn họ càng nói giúp Ninh Ưu thì lửa giận của Ninh phụ lại càng lớn, cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao bọn họ tranh cãi.
Tới lúc này mà Ninh phụ còn chưa hiểu ra thì đúng là uổng phí số cơm ăn nhiều năm như vậy.
Ông quản lý một công ty lớn như vậy, cấp dưới có tâm tư gì liếc mắt một cái là biết ngay, mà hôm nay ông lại bị hai nữ nhân xoay mòng mòng như một kẻ ngu.
Đối mặt với ánh mắt ngày càng lạnh băng của Ninh phụ, Ninh phu nhân kinh hồn bạt vía, mí mắt giật giật không ngừng, bà khổ sở nói: "Chồng, chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng đi du lịch nước ngoài. Anh cũng biết quan hệ của em và Ưu Ưu không tốt, mỗi lần chúng ta hẹn ra ngoài là con bé luôn tìm lý do kéo anh đi. Lần này em cũng nghĩ là con bé cố ý bịa chuyện để anh quay về. Chồng, em thực sự không phải cố ý, em chỉ quá yêu anh thôi!"
Lý do của Ninh phu nhân không thể làm Ninh phụ hài lòng, Ninh phu nhân đã gần bốn mươi nhưng nhờ bảo dưỡng tốt nên vẫn rất trẻ trung, nói chuyện nhỏ nhẹ, đi đường yểu điệu, đứa con gái nhỏ Ninh Nhiên hoàn toàn được di truyền từ bà.
Ninh phụ nhìn Ninh phu nhân thật sâu, sau đó hỏi một câu: "Vậy cô nói đi, tại sao Ninh Nhiên lại đối xử với Ưu Ưu như vậy?"
Cách gọi Ninh Nhiên đã biểu lộ Ninh phụ thực sự rất thất vọng về Ninh Nhiên, trước kia ông vẫn luôn gọi là Nhiên Nhiên.
Ninh phu nhân thực sự hận hết đứa con gái thành sự thì ít bại sự thì có thừa của mình, cư nhiên kéo chân sau bà như vậy: "Chồng, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Nhiên Nhiên cùng Ưu Ưu là chị em, sao có thể làm ra chuyện như vậy được chứ? Chồng, có phải Ưu Ưu hiểm lầm gì không? Dù sao thì quan hệ của hai đứa cũng..."
Vẫn là kiểu nói nói một nửa lưu lại một nửa như trước, trước kia Ninh phụ sẽ chuyển hướng theo ý Ninh phu nhân muốn, đổ hết sai lầm cho Ninh Ưu. Thế nhưng lần này Ninh phu nhân phải thất vọng, Ninh phụ chẳng những không cảm thấy là lỗi của Ninh Ưu, ngược lại cảm thấy hai mẹ con bà liên kết li gián cảm tình của ông và Ninh Ưu.
Nói ra thì Ninh Ưu là đứa con gái đầu tiên của Ninh phụ, lúc Ninh Ưu chào đời, Ninh phụ thực sự rất yêu thương đứa con này, có thể nói là nâng trong tay thì sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, thương tới khắc vào tim. Ông không trọng nam khinh nữ, thậm chí nhiều năm như vậy mà Ninh phu nhân không sinh được con trai ông cũng không e ngại, thậm chí còn có ý định để công ty lại cho Ninh Ưu. Không phải ông không thương Ninh Nhiên, chỉ là với tính cách nhu nhược của Ninh Nhiên, con bé sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề này, vì thế Ninh phụ quyết định sẽ chia tài sản cùng cổ phần một chi nhánh công ty cho Ninh Nhiên, số tiền huê hồng hàng năm cũng đủ để con bé an nhàn cả đời.
Thế nhưng hiển nhiên hai mẹ con Ninh Nhiên không thích quyết định của ông a!
Ninh phụ nhắm mắt lại, không nhìn Ninh phu nhân, ông dựa vào ghế, biểu tình lộ rõ mệt mỏi, ông cũng lớn tuổi rồi, không chịu nổi sóng to gió lớn.
Ninh phu nhân nhìn Ninh phụ muốn nói lại thôi, trong lòng nóng như lửa đốt, nếu không phải hiện giờ đang ở trên máy bay nên không có mạng, bà chỉ hận không thể gọi điện về hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Con bé ngốc Ninh Nhiên kia trước khi làm sao không nói bà biết.
Nói thật lúc quản gia gọi điện tới, Ninh phu nhân thực sự không nghĩ chuyện là con gái mình làm. Bà còn tưởng Ninh Ưu miệng tiện đã chọc phải kẻ nào đó bên ngoài, tốt nhất là chờ bọn họ du lịch quay về, Ninh Ưu đã bị chỉnh một trận để thu liễm tính tình lại, đừng có cả ngày lẫn đêm đối nghịch với bà nữa.
Không ngờ kẻ ăn trộm gà không thành lại mất luôn nắm gạo chính là con gái bà.
Ninh phu nhân cảm thấy mình sắp bị bệnh tim mất rồi, bà phải nghĩ cách, không thể để con gái bà ngồi tù được, nhị tiểu thư Ninh gia ngồi tù thì bà làm sao ngồi ổn ở vị trí Ninh phu nhân được chứ? Đi ra ngoài không phải sẽ làm trò cười cho đám thượng lưu sao?
Sau khi xuống máy bay, Ninh phu nhân cố gắng giải thích với Ninh phụ nhưng đều bị ông ngoảnh mặt làm ngơ, đây là tín hiệu không tốt.
Bình thường chỉ cần ủy khuất nói vài câu, rơi vài giọt nước mắt thì Ninh phụ sẽ đau lòng, sao bây giờ tâm địa đột nhiên sắt đá như vậy?
Ninh phu nhân rất lo sợ, nếu Ninh phụ thực sự phát uy thì bà nên làm gì đây?
Lúc về tới nhà thì đã là nửa đêm.
Ninh phụ mệt nhọc tiến vào cửa, Ninh Ưu ngồi trong phòng khách, vẫn chưa ngủ.
"Ưu Ưu..." Ninh phụ kích động tiến tới, nhìn con gái từ trên xuống dưới: "Đừng sợ, đừng sợ, ba về rồi."
Ninh Ưu mặt không biến sắc nhìn ông: "Về đúng lúc thật a!"
Ninh phụ đau lòng không thôi: "Ba nhận được điện thoại của quản gia mới biết xảy ra chuyện như vậy, con yên tâm, ba sẽ không để con chịu ủy khuất."
Ninh phu nhân đi phía sau giật thót, có ý gì? Không để Ninh Ưu chịu ủy khuất tức là muốn từ bỏ Ninh Nhiên sao?
Ninh Ưu nghe vậy thì hiểu ra, liếc nhìn Ninh phu nhân, quả nhiên là nữ nhân này giở trò quỷ! Khó trách trước đó cô bảo quản gia gọi điện báo nhưng ba ba không có phản ứng gì cả.
"Ưu Ưu..." Ninh phu nhân do dự tiến tới: "Nhiên Nhiên hiền như vậy sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý như vậy đâu con, có phải có hiểu lầm gì không?"
Ninh Ưu cười nhạt: "Hiểu lầm? Hiểu lầm gì? Đồng lõa của nó cũng bị bắt ở cục cảnh sát kìa, chứng cớ vô cùng rõ ràng. Còn có thể hiểu lầm gì?" Nói xong, cô nhìn Ninh phụ: "Ninh Nhiên ở cục cảnh sát nói muốn mời luật sư, ba thấy sao?"
Lúc này trong lòng Ninh phụ chỉ có đứa con gái lớn chịu ủy khuất, Ninh Nhiên ở trong lòng ông cũng chẳng khác gì Ninh phu nhân, nói không đau lòng là gạt người, dù sao cũng cưng chìu nhiều năm như vậy, thế nhưng không có ai trong hai người có địa vị cao bằng Ninh Ưu.
"Ninh gia chúng ta chỉ có một đứa con gái là con thôi." Những lời này là cam kết, cũng là giao phó mà Ninh phụ dành cho cô.
Ninh Ưu mỉm cười, đáy mắt vẫn còn vụn băng, Ninh phụ trong lòng cô hiện giờ là một người không hề có uy tín, cô sớm đã không còn tin ông nữa. Thế nhưng Ninh Ưu biết, ông dám nói vậy thì nhất định sẽ làm.
Cô vẫn là đứa con gái ba yêu nhất, lúc nhỏ cô đã biết rồi, chỉ là dần dần đã quên mất.
"Chồng, anh nói vậy là có ý gì?" Ninh phu nhân kinh hoảng, Ninh gia chỉ có một đứa con gái là Ninh Ưu có ý gì? Ninh phụ muốn từ bỏ Ninh Nhiên sao?
"Chồng, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Nhiên Nhiên nhút nhát như vậy, sao nó dám làm chuyện như vậy chứ?" Ninh phu nhân lả chả rơi lệ, khóc thảm thiết.
Ninh Ưu ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng nhìn bà diễn trò, giống hệt như nữ vương, khí thế hừng hực: "Ba, ba có thể gọi điện tới cục cảnh sát tìm hiểu tình huống, xem thử xem có phải con nghĩ sai hay không?"
Ninh phụ ân cần nhìn Ninh Ưu: "Ưu Ưu, ba ba tin tưởng con, con yên tâm, bắt đầu từ bây giờ không ai có thể khi dễ con được nữa. Khuya rồi, con về phòng ngủ đi! Hết thảy đã có ba ba!"
Đã rất lâu rồi Ninh Ưu không hòa bình nói chuyện với Ninh phụ như vậy, cũng rất lâu rồi không nghe Ninh phụ ôn nhu nói hết thảy đã có ông lo. Lúc còn bé, cô vốn là bảo bối trong lòng bàn tay Ninh phụ, thế nhưng từ khi Ninh Nhiên tới, cô cảm giác được Ninh phụ thay đổi.
Mà bây giờ, Ninh Ưu tựa hồ lại nhìn thấy người ba ba cưng chìu yêu thương mình ngày xưa!
Hốc mắt Ninh Ưu đỏ ửng, thế nhưng rất nhanh đã chỉnh lại tâm tình, giả vờ như không phát sinh chuyện gì: "Vậy con lên lầu đây, hi vọng lần này ba ba không làm con thất vọng."
"Sẽ không, ba ba sẽ không vậy nữa!"
Ông ngu xuẩn nhiều năm như vậy rồi, đã đến lúc phải tỉnh táo.
Sau khi Ninh Ưu lên lầu, Ninh phụ liền thay đổi sắc mặt, liếc nhìn Ninh phu nhân khóc lóc thảm thiết nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, lớp trang điểm không hề nhòe đi, chẳng qua là mắt hơi đỏ một chút mà thôi.
"Quản gia, gọi luật sư soạn hồ sơ ly dị cho tôi."
Quản gia có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền gật đầu rời đi.
Ninh phu nhân trợn to mắt, lúc này thật sự không thể giữ được tỉnh táo cùng ưu nhã mình dưỡng thành nhiều năm qua: "Chồng, chồng, đừng a chồng. Này nhất định là hiểu nhầm, Nhiên Nhiên cũng là con gái anh, em là vợ anh, anh không thể đối xử như vậy với em a chồng!"
Ninh phụ từ trên cao nhìn xuống người nữ nhân đang nắm ống quần mình, biểu tình đối phương kinh hoảng thất thố cứ như trời sập. Ninh phụ nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ, đối phương ôn nhu thướt tha ngượng ngùng như cô gái vùng Giang Nam. Là loại hình hoàn toàn bất đồng với mẹ Ninh Ưu.
Chỉ là hiền lành, ôn nhu mà đối phương dành cho ông đều là giả.