Máy vi tính cùng di động cũng do tiểu sư đệ Vạn Hoa Lý học rồi dạy lại cho bọn họ. Vì thế tất cả tư liệu quan trọng đều do Vạn Hoa Lý bảo quản, hiện giờ máy vi tính bị hủy, đồng nghĩa số tư liệu kia cũng mất.
Trước đó bọn họ có thói quen ghi chép bằng sổ sách, thế nhưng từ khi Vạn Hoa Lý học được cách sử dụng máy vi tính thì toàn bộ tư liệu chuyển hết cho Vạn Hoa Lý quản lý.
Hà Vĩ Kỳ tức tới tim gan phèo phổi đều đau đớn, gã vội vàng gọi điện cho đại sư huynh Hứa Thắng Vinh, báo cho đối phương biết tin dữ này.
Hứa Thắng Vinh ở bên kia đầu dây quát như sấm: "Là ai? Là ai làm?"
Nhóm sư huynh đệ bọn họ đi theo sư phụ nhiều năm như vậy, từ hơn mười người chỉ còn ba người, trải qua rất nhiều chuyện, tình cảm cũng thân thuộc như tay chân. Vì thế tâm tình của Hứa Thắng Vinh cùng giống như Hà Vĩ Kỳ lúc này, chỉ hận không thể bằm thây hung thủ đã sát hại sư đệ mình.
Hà Vĩ Kỳ tức giận khó nhịn: "Bây giờ vẫn chưa rõ, âm hồn người nữ kia cũng không thấy đâu, âm khí trong phòng sư đệ cũng mất, ngay cả máy vi tính cũng bị hư. Em nghi là một vị đại sư nào đó đã làm. Có lẽ chuyện tự sát trước đó quá ầm ĩ nên bị một vài vị đại sư ở đế đô phát hiện không đúng. Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm tung tích chúng ta khắp nơi, lần này sư đệ nháo chuyện lớn như vậy, rất dễ bị đám đại sư kia chú ý."
Hứa Thắng Vinh thở hổn hển, phẫn nộ không thôi: "Đám lão bất tử đế đô kia, đã nhiều năm như vậy vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt. Chuyện này nhất định có phần lão Hoàng. Trước đó lão tìm kiếm bóng dáng chúng ta khắp cả nước, kết quả mấy tháng nay cứ ở lì ở đế đô, một bước cũng không chịu ra ngoài, hiển nhiên lão đã phát hiện không đúng nên ở trong hủ chờ bắt ba ba. Đúng là đáng giận mà!
Hai người cứ vậy chỉ định Hoàng đại sư là đầu sỏ, không ai ngờ tới Tống Triết. Nói ra thì cũng khá hiển nhiên, hai người này chưa từng giao thủ với Tống Triết, cậu chỉ là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi mà thôi, trước mặt đám tiền bối năm sáu chục tuổi như bọn họ căn bản không đủ tuổi.
Hơn nữa Hoàng đại sư có thù oán với bọn họ đã lâu, lần này Vạn Hoa Lý nháo chuyện lớn như vậy, rất có thể đã bị Hoàng đại sư nhìn ra vấn đề nên ra tay giải quyết. Vì thế kẻ sát hại sư đệ nhất định là Hoàng đại sư!
Hai người thương lượng một phen, sau đó báo cáo lại với Trương Viễn Trung. Da mặt Trương Viễn Trung co rút, ly trà trong tay bị bóp nát, âm ngoan nói: "Hoàng Ngọc Thiện, mày giỏi a Hoàng Ngọc Thiện, đời này Trương Viễn Trung tao thề không giết được mày thì không ngừng!"
Vô tội chịu oan, Hoàng đại sư hoàn toàn không hay biết gì, ông nhìn hình Tiêu Thiên đã chụp, mặc dù Vạn Hoa Lý không còn quá giống hai mươi năm trước nhưng đường nét cơ bản vẫn còn, cộng thêm đại sư nhìn khung xương chứ không phải nhìn tướng mạo, ông có thể khẳng định đây là tam đồ đệ Vạn Hoa Lý của Trương Viễn Trung.
"Dưới tay Trương Viễn Trung có ba đồ đệ chân truyền, đại đồ đệ Hứa Thắng Vinh, nhị đồ đệ Hà Vĩ Kỳ, tam đồ đệ chính là Vạn Hoa Lý đã chết này. Trương Viễn Trung còn có mười mấy đồ đệ, chẳng qua trong trận đại chiến hai mươi năm trước cũng tử thương rất nhiều. Cộng thêm mấy năm nay tụi tôi không ngừng lùng bắt nên gã chỉ có thể sử dụng ba đồ đệ này. Bây giờ chết một thì có thể nói là tổn thương nguyên khí nặng nề!"
Hoàng đại sư thực tán thưởng nhìn Tống Triết: "Con có thể đánh gãy một cánh tay của gã là kết quả rất tuyệt vời."
Tống Triết cảm thấy mình không nhận nổi lời khen này: "Thật ra thì con không lợi hại như vậy, nếu không phải Tiêu Thiên kịp thời chạy tới thì có lẽ con đã thua rồi."
"Cho nên a..." Hoàng đại sư cảm khái: "Mệnh cách của hai đứa chính là tuyệt phối trời sinh a!"
Tiêu Thiên thích lời này, anh là thiên sát cô tinh, Tống Tống là thái ất quý nhân, hai bọn họ trời sinh chính là phải ở bên nhau.
Lỗ tai Tống Triết đỏ ửng, meo meo liếc nhìn Tiêu Thiên, Tiêu Thiên cười tủm tỉm nhìn cậu, ánh mắt ấm áp.
"Đúng rồi đại sư, con còn phát hiện một ít tư liệu trong máy tính của Vạn Hoa Lý, hình như là danh sách cực âm chi nhân cần dùng cho tục mệnh thuật. Số lượng rất đông, cần nhờ đại sư hỗ trợ."
Hoàng đại sư cầm USB của Tống Triết, tâm tình vừa kích động lại vui sướng: "Bé ngoan, đúng là bé ngoan! Con yên tâm, nhóm huyền học đế đô sẽ bảo hộ bọn họ. Đúng rồi, Tống Triết, con có muốn tham gia hội huyền học không?"
Tống Triết chớp chớp mắt, cậu từng nghe Hoàng đại sư nói qua về hội huyền học, căn bản là bộ môn thần bí thuộc quyền quản lý của quốc gia, chuyên giải quyết các vụ án đặc biệt.
Tống Triết suy nghĩ rồi cự tuyệt: "Con cảm thấy tính tình của con khá lười, muốn con nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm một việc gì đó thật sự hơi khó, con sợ mình không làm được. Thế nhưng nếu Hoàng đại sư có vấn đề cần con, con rất vui lòng hỗ trợ."
Hoàng đại sư mặc dù tiếc nuối nhưng cũng hiểu được suy nghĩ của Tống Triết, vội vàng cầm thẻ USB rời đi.
Nghiêm Minh Nhân cũng nói tạm biệt, trái tim mong manh của cậu đến bây giờ vẫn còn run rẩy, phải mau mau quay về nhà ngủ bù.
Hai người đi rồi, chỉ còn lại Tống Triết cùng Tiêu Thiên.
Tống Triết ngồi phịch xuống sô pha xem tin tức V bác, phát hiện tin tức sạch sẽ không ít, số tin bát quái gạt người đã bị càn quét sạch sẽ.
Hôm trước cậu còn thấy một tin sét đánh chết người bị an ninh mạng túm đầu để giết gà dọa khỉ, hóa ra người ta đang bơi ở ngoài sông thì bị chết chìm, trùng hợp trời sấm sét, thế là bị ký giả viết thành sét đánh chết người.
Vị ký giả này bị bắt đi giáo dục tư tưởng một phen, có không ít dân mạng khen ngợi, cảm thấy an ninh mạng rốt cuộc cũng làm được việc tốt.
Ngoài ra còn có một vụ cha cầm gậy bạo hành con bị dân mạng bốc phốt. Dân mạng này là người vùng đó, chỗ bọn họ căn bản không có cặp cha con này, hoài nghi là có người cố ý dựng chuyện giật tít.
Sau khi bạn mạng này tố cáo, an ninh mạng đã nhanh chóng hành động, chỉ một ngày sau đã bắt được cặp cha chon này.
Mạng xã hội tiến hành thanh lọc, quần chúng cũng bắt đầu suy tư tỉ mỉ hơn, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt. Quốc gia rất lớn, quản lý rất khó, thế nhưng cứ dành nhiều thời gian một chút, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực thì chắc chắn sẽ có tiến bộ.
Tống Triết rất vui vẻ, lướt V bác cũng vui, kết quả giây tiếp theo đã bị Tiêu Thiên đoạt lấy di động.
Tống Triết ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện là gương mặt vô biểu cảm của Tiêu Thiên: "Hình như chúng ta còn chuyện chưa giải quyết xong."
Tống Triết theo bản năng nuốt nước miếng: "Gì? Chuyện gì chứ? Mọi chuyện không phải đã giải quyết tốt đẹp hết rồi sao?"
Tiêu Thiên giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt Tống Triết, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ánh mắt Tống Triết vô thức bị hấp dẫn. Cậu túm lấy nó, nghịch ngợm: "Bí hiểm gì vậy chứ?"
"Tới tới tới, em giải thích xem cái gì gọi là may mà anh tới kịp bằng không em đã thua rồi hả?" Tiêu Thiên khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh.
Tống Triết cười ngượng, sau đó bổ nhào tới nũng nịu: "Ai nha, còn không phải em đang tỏ ra khiêm tốn sao? Trước mặt Hoàng đại sư, em phải có tự giác của tiểu bối a." Lão đại muốn tính sổ sao? Anh anh anh!
"Phải không?" Tiêu Thiên ngoài cười nhưng tâm không cười, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tống Triết, lưu lại một vệt ửng hồng trên làn da trắng nõn: "Vậy trước mặt bạn trai em, em có tự giác không làm anh lo lắng không?"
Tống Triết ngao ô một tiếng nhào tới: "Có có có, có mà, em tự giác lắm!" Cậu bẹp một cái hôn lên môi Tiêu Thiên, sau đó liếm nhẹ một chút, đầu lưỡi tiến vào thật sâu, thật nghiêm túc hôn anh.
Thân thể cứng ngắc của Tiêu Thiên dần dần thả lỏng, anh giang tay hưởng thụ Tống Triết phục vụ.
Nụ hôn kết thúc, Tống Triết buông lỏng môi di dời vị trí bẹp bẹp liên tù tì vài cái lên mặt anh: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận mà, sau này mỗi lần quyết chiến em đều gọi anh đi cùng được không? Mỗi khi cảm thấy đánh không lại sẽ lập tức gọi điện gọi anh tới. Được không?
Tống Triết trợn to mắt, tròng mắt long lanh nhìn Tiêu Thiên, cảnh môi phấn hồng hơi dẩu dẩu hệt như con mèo nhỏ đáng thương đang giả vờ tội nghiệp cầu tha thứ. Tiêu Thiên nhìn mà bại trận.
Anh nghiêm mặt, khẽ ho khan vài tiếng: "Em phải đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xung động như vậy nữa. Quan trọng nhất là không cho phép Nghiêm Minh Nhân biết chuyện sớm hơn anh."
Tống Triết nhịn cười, Tiêu Thiên đủ rồi a, cư nhiên lại tranh đấu với Nghiêm Minh Nhân, có ngây thơ quá không vậy? Bất quá Tống Triết vẫn tỏ ra nghiêm túc giơ tay thề: "Em đảm bảo, anh vĩnh viễn là người biết chuyện trước."
Tiêu Thiên hài lòng: "Vậy thì tạm được!"
Thấy Tiêu Thiên không giận nữa, Tống Triết nhào vào lòng anh, vừa nũng nịu vừa lăn lộn, còn bảo anh đấm bóp giúp mình, than gần nhất bận bịu làm từ thiện cùng chuyện Minh Giai Nghiên làm cậu mệt muốn chết.
Tiêu Thiên đau lòng gõ gõ trán Tống Triết: "Chuyện từ thiện cứ giao cho đoàn đội của anh là được rồi, em không cần cực khổ như vậy."
Tống Triết lắc đầu: "Không được, mới đầu phải tự mình lên kế hoạch hoàn mỹ, tự sắp xếp mọi việc ổn thỏa, đâu thể nào mặc kệ được."
"Rồi rồi rồi, em cứ làm đi, chỉ là đừng quá cực khổ!" Tiêu Thiên cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán Tống Triết, sau đó lướt xuống hàng mi dày, ôn nhu lưu luyến cùng tràn đầy yêu thương, giống như lông chim nhẹ nhàng lượn lờ, ngứa ngứa, nhưng cũng rất thoải mái.
Tống Triết nhắm mắt lại, ngẩng đầu hôn anh một chút, hôn vào cằm anh, mang theo khí tức ngọt ngào.
"Tiêu Thiên, em muốn nuôi chó!"
Tống Triết vùi trong lòng anh nghịch ngợm vui đùa với ngón tay anh.
Tiêu Thiên khẽ đáp: "Ừm, em muốn loại nào? Anh mua cho em!"
Tống Triết lắc đầu: "Không cần mua, em nhìn trúng chó con mới sinh nhà dì Vương kế bên, chó mẹ nhà dì ấy sinh năm con, quá nhiều, dì Vương đang tìm người để cho, em thấy liền muốn nuôi. Bất quá sợ anh không thích chó nên muốn hỏi một chút."
Mấy ngày nay cậu bận bịu chuyện từ thiện, hiếm có lần ra ngoài mua cơm tối thì thấy dì Vương đang mang chó con cho người ta, cậu đứng đó nhìn một hồi, đám chó con mũm mĩm thực sự là đáng yêu không chịu nổi, thế là cậu chủ động hỏi một chút.
Dì vương thấy Tống Triết thích liền muốn tặng. Căn hộ của bà khá nhỏ, nuôi một con chó đã rất cố sức rồi, chó mẹ sinh liền năm bé, hiển nhiên nuôi không nổi, không còn cách nào khác là phải cho người ta.
Tống Triết ở ngay kế bên, nếu chó mẹ nhớ con thì có thể qua thăm, thực sự không thể nào tốt hơn.
Hiện giờ thấy Tiêu Thiên cũng thích chó con, không có cảm giác chán ghét, Tống Triết chỉ hận không thể lập tức phóng qua cách vách hít chó, chó con mềm nhũn béo béo tròn tròn thật sự đáng yêu chết đi được.
...*...