Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 25: Có lẽ chỉ là đơn thuần (Hạ)



Thời điểm Lê Hạo hồng hộc chạy tới, Hôi Hôi lập tức nháo nhào nói: "Hạo Hạo, Hạo Hạo, nhanh lại đây, người này hỏng rồi, hắn muốn cưỡng ép Hạ Thiên giao phối cùng hắn, hắn hắn hắn, còn muốn đánh Hôi Hôi, người này khẳng định là hỏng rồi, chắc chắn hỏng rồi."

Lê Hạo ôm trọn vật nhỏ liền mắng: "Đứa nhỏ hôi sữa này lại còn biết cái gì gọi là cưỡng ép giao phối?"

Lê Hạo kỳ thực rất khổ tâm, mới rời tay chưa được nửa ngày a, hắn liền nhận được điện thoại của Hôi Hôi nhà hắn quấy rối người ta, Lê Hạo vốn là phi thường tức giận, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dù sao người bị quấy rối không phải cậu là được!

Hôi Hôi trợn tròn hai mắt mím mím môi nhỏ, nói: "Em đương nhiên biết, chính là cưỡиɠ ɦϊếp!"

Lê Hạo muốn ngất, mắng to: "Mau ngậm miệng lại cho anh, đó là anh trai của cậu ta."

"..." Hôi Hôi nổi nóng, giương cổ hét: "Nha nha nha nha, ngươi cái người này thật không biết lẽ phải nha, ngày cả em trai mình cũng muốn giao phối, càng tệ hơn a, càng tệ hơn a."

Duẫn Tuấn hết chỗ nói, liếc mắt nhìn Hạ Thiên: "Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?"

Lê Hạo ôm Hôi Hôi hướng về phía Duẫn Tuấn nói xin lỗi: "Xin lỗi a, đứa nhỏ này chỉ là hiểu lầm."

Duẫn Tuấn nghe thấy Lê Hạo nói như vậy, cũng không tiện phàn nàn thêm nữa, vừa định nói vài ba câu khách sáo, lại nghe vật nhỏ bắt đầu ồn ào: "Hiểu lầm gì chứ, em không có hiểu lầm, hắn rõ ràng là người xấu."

Một bên kêu to, một bên lại muốn vùng ra khỏi ngực Lê Hạo muốn nhào đến người Duẫn Tuấn, Lê Hạo vội giữa chặt lấy cậu: "Em ngoan ngoãn một chút, về nhà mới nói tiếp có được hay không."

Vật nhỏ bướng bỉnh lạ thường, không đồng ý, liên tục ồn ào: "Nói cái gì a, có gì để nói chứ, hắn thật sự hỏng rồi, Hạ Thiên không muốn đi cùng hắn, hắn còn dùng sức lôi kéo Hạ Thiên."

Lê Hạo đầu đầy hắc tuyến, nhỏ giọng nói: "Chỉ vậy liền có thể gọi là cưỡиɠ ɦϊếp?"

Hôi Hôi hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Không có gì." Lê Hạo như cũ giữ chặt Hôi Hôi, quay về phía Duẫn Tuấn nói: "Bảo bảo, nói lời xin lỗi, dù thế nào em cũng không được quấy rối người khác, hơn nữa đây cũng là anh của Hạ Thiên, có phải không, Hạ Thiên mau nói một câu."

Duẫn Hạ Thiên vốn dĩ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, nhưng là không có tìm ra, liền có chút lúng túng đối Lê Hạo nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cậu ấy chỉ là hơi bướng bỉnh một chút, mau dẫn Hôi Hôi về đi."

"E hèm." Lê Hạo ho khan một tiếng, nghiêm mặt dạy bảo Hôi Hôi: "Sau này không được phép quấy rối người khác, có nghe không, mau đến xin lỗi, anh đã dạy em thế nào."

Hôi Hôi căn môi, thở phì phò nhìn Lê Hạo, nhất thời nắm móng vuốt thành quả đấm nhỏ, miệng còn lải nhải: "Đại gia anh chứ mà ở đó bắt người ta xin lỗi, hắn bắt nạt Hạ Thiên, hắn mới phải xin lỗi Hạ Thiên."

"A a a" Lê Hạo nắm lấy quả đấm của vật nhỏ, trừng mắt chất vấn: "Đứa nhỏ hôi sữa này, con mẹ nó học những lời như vậy từ ai?"

"Con mẹ nó, học từ anh." Hôi Hôi tay bị giữ chặt, liền dùng chân đạp: "Buông ra, anh tới cũng không giúp em, em muốn đánh người xấu kia."

"Hôi Hôi" Lê Hạo lạnh lùng quát một tiếng, sừng sộ: "Đừng có mà chọc tức anh."

Hôi Hôi bị dọa đến sợ hãi, trợn to hai mắt, đột nhiên bĩu môi, oa lên một tiếng khóc rống, Lê Hạo vô lực vội kéo người vào trong ngực: "Đừng khóc, đừng khóc a, Hôi Hôi ngoan, đừng có khóc, Hạo Hạo không tức giận với em, chỉ là đùa với em một chút, ngoan a, không khóc nữa, nếu khóc cổ họng lại đau."

Duẫn Hạ Thiên cũng luống cuống tay chân, tiến lên nói: "Ngoan a ngoan a, mau lại đây, chúng ta không thèm để ý tới Lê Hạo, mau lại đây, Hạ Thiên dẫn Hôi Hôi đến đánh người xấu, có được hay không?"

Nói rồi, lôi kéo bàn tay nhỏ, nhìn về phía Duẫn Tuấn, Duẫn Tuấn lại nhìn nhìn tứ phía, cứng ngắc lui về sau một bước, nói: "Nếu như cậu đánh anh vài cái, anh liền coi như là cậu làm nũng, thế nhưng vật nhỏ này thì không được."

"E hèm." Duẫn Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Thiếu tướng, thành thật xin lỗi."

Nói xong nhắm thẳng trên thân Duẫn Tuấn mà đấm đá, dùng lực như thể muốn lấy mạng, Hôi Hôi nhìn xem đến choáng váng, quên cả khóc, vội trốn vào trong ngực Lê Hạo, nhỏ giọng nói: "Nhất định là rất đau."

Kỳ thực nhìn dáng vóc Duẫn Tuấn chỉ cần một cước liền có thể đem Hạ Thiên đá đến xuất huyết, thế nhưng hắn không có, hắn ôm đầu nhẫn nhịn, hắn làm nhục em trai của mình, lσạи ɭυâи lại còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, hắn biết đứa nhỏ này chính là kìm nén rất lâu, không đả thương được hắn chắc chắn sẽ không cam tâm.

Lê Hạo có chút không nhìn thêm được, ở tại thời điểm Duẫn Tuấn bị chà đạp đến tàn nhẫn, rốt cuộc tiến lên, kéo Hạ Thiên ra: "Được rồi, đủ rồi, đánh đến hắn gần sắp hỏng rồi, cậu nếu không nể tình hắn là anh trai cậu, cũng nên nể tình hắn là con em quân đội a."

Duẫn Hạ Thiên thở hồng hộc ngừng tay, đột nhiên bật khóc.

"Ai, chết tiệt." Duẫn Tuấn có chút khó khăn ngồi dậy, nhìn thấy em trai mình khóc, liền vội vàng nói: "Nhãi con, nhìn kỹ một chút, người bị đánh là anh, cậu khóc cái gì a?!"

Duẫn Tuấn bắt đầu ồn ào.

Hôi Hôi ngước đầu nhìn Lê Hạo, phi thường khó hiểu nói: "Chẳng phải người bị đánh mới nên khóc hay sao?"

"Em không hiểu đâu."

"Em hiểu mà."

Lê Hạo nhìn Hôi Hôi ra dáng chững chạc nói, nở nụ cười hỏi: "Em thì hiểu cái gì? Đứa nhỏ còn hôi sữa như em chỉ biết ăn rồi gây rắc rối."

Hôi Hôi học bộ dáng vẻ tranh cãi của Thẩm Thế Vân, sau đó móng vuốt bám lên người Lê Hạo, nằm bò bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Người xấu kia là thích Hạ Thiên."

"Này còn cần em nói sao?" Lê Hạo giữ lấy mông Hôi Hôi, lại cảm thấy có người ngoài thật không được tốt lắm, liền muốn thả cậu xuống, nhưng là Hôi Hôi dùng sức câu cổ hắn, hắn vội nói: "Em muốn mưu sát chồng a, bị em siết đến sắp ngạt thở chết rồi."

Hôi Hôi lại chậc một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn Lê Hạo có chút xem thường nói: "Người xấu kia thích Hạ Thiên, kỳ thật Hạ Thiên cũng rất thích hắn."

"Hả?" Lê Hạo kinh ngạc, dùng ánh mắt khác lạ nhìn cậu: "Xem ra Hôi Hôi nhà chúng ta cũng không phải rất ngốc. Em làm sao nhìn ra được?"

Hôi Hôi cao hứng, vỗ vỗ ngực nhỏ: "Em đương nhiên nhìn ra."

Lê Hạo buồn cười, vừa định thơm thơm vài cái, kết quả đột nhiên nhớ đến cái gì, thả Hôi Hôi xuống, dựng thẳng thân thể nhỏ bé, hỏi: "Anh còn chưa hỏi em, ai nói cho em biết cái gì là cưỡng ép giao phối, còn có cái gọi là cưỡиɠ ɦϊếp học được từ ai?"

Hôi Hôi một mặt dửng dưng như không, nói: "Thời điểm còn là mèo trước kia a, trong công viên đều có rất nhiều mèo yêu cầu mèo khác cùng nhau giao phối a, những con mèo có sức lực một chút liền cưỡng ép giao phối, tựa như cái người xấu kia là giống nhau."

"Vậy..." Lê Hạo cảm thấy có phần không tiện, nhưng vẫn là hỏi: "Vậy...Em có từng nhận qua yêu cầu hoặc là...Là đưa ra yêu cầu không?"

Hôi Hôi thổi thổi tóc mái có chút dài trước mắt, lắc đầu một cái nói: "Các cô nàng chán ghét Hôi Hôi dung mạo khó coi."

Lê Hạo vừa thấy cậu lắc đầu lập tức cao hứng, lại hơitức giận, mắng: "Bọn chúng mới là thật khó coi."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv