Tuy nhiên, con Kim Long Khí Vận mười chín trảo màu nhìn qua có vẻ khá suy yếu. Dường như nó đã trải qua một trận đại chiến có một không hai vậy. Hiện tại nó đang nằm phục trên biển mây khí vận để nghỉ ngơi.
Phía dưới Lăng Tiêu Thiên Đình, vô số cung điện không được hoàn thiện. Đường phố rộng rãi không có một bóng người. Tất cả đều lặng.
Trung tâm Lăng Tiêu Thiên Đình là một hoàng cung. Bên ngoài hoàng cung có vô số thủ vệ. Tuy nhiên, dường như trên người mỗi người bọn họ đều đầy thương tích.
Giữa hoàng cung, đại điện thượng triều có đề 'Trường Sinh điện'.
Bên trong Trường Sinh điện, mấy trăm quan viên đứng thành hai hàng. Văn thần võ tướng đều có khí độ bất phàm. Tuy rằng quần áo ngăn nắp, nhưng khó giấu được những vết thương vừa mới xuất hiện trên mặt.
Mọi người cung kính đứng chờ không nói lời nào. Tất cả đều nhìn về phía bên trên chiếc ghế Cửu Long Thiên ở phía chính bắc.
Bên trên chiếc ghế Cửu Long Thiên, một người nam tử trung niên mặc long bào kim sắc, dáng vẻ uy vũ, đầu đội bình thiên quan kim sắc, hai tay đặt lên bên trên long ỷ, đang nhắm mắt.
Bỗng nhiên, hai mắt nam tử này mở ra! Trong mắt phun ra hai đạo hào quang chói mắt.
- Thiên trụ Mặc Long Bàn? Doanh, rốt cuộc ngươi đã thức tỉnh! Ta đã chờ cuộc chiến giữa ngươi và ta quá lâu rồi!
Trong mắt nam tử kia ánh lên sự vui mừng nói.
Rào!
Trong đại điện, bất luận là văn thần hay võ tướng đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
-----------------------
Thế giới thứ nhất, cõi âm, Đông Ngoại Châu, U Minh Hải!
Nam tử áo bào vàng xuất hiện bên cạnh Điệp Hậu, vừa chỉ tay đã khiến Quỷ Như Lai sống lại.
- Meo, không ngờ hắn vẫn còn sống!
Miêu Miêu cả kinh kêu lên.
- Giáo chủ vạn an!
Vô số đệ tử U Minh Hải hô to t.
Quỷ Như Lai bái lạy Miêu Như Lai xong, đột nhiên nhìn về phía Diêm Xuyên đang đứng.
Sắc mặt Diêm Xuyên trắng xám, dường như đã sắp suy sụp. Nhưng Diêm Xuyên lại không hề có chút sợ hãi nào. Hắn vẫn lạnh lùng nhìn Quỷ Như Lai.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên, bản tôn thật sự đã khinh thường ngươi. Đại đạo? Đại đạo Hắc Long được lắm! Tuy nhiên, ngươi còn có khí lực sao?
Quỷ Như Lai chợt cười to nói. Trong mắt hắn phát ra sát khí.
Trên tinh không, Điệp Hậu nhíu mày nhìn xuống phía dưới nói: Miêu Như Lai, ngươi làm vậy là để Diêm Xuyên và Quỷ Như Lai chiến đấu sao?
Miêu Như Lai lại rót một chén rượu nói:
- Nàng có vẻ rất quan tâm tới hắn. Ha ha, yên tâm, tên Diêm Xuyên này chưa chết được. Không biết tên Diêm Xuyên này xuất hiện từ đâu. Ta chỉ muốn xem thử, rốt cuộc hắn còn có hậu chiêu gì nữa thôi!
- Ồ?
Điệp Hậu cảm thấy bất ngờ nói.
- Nàng không thấy tuy rằng giờ phút này tên Diêm Xuyên kia suy yếu, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lộ vẻ hờ hững sao? Đây là một điểm khác thường!
Miêu Như Lai uống rượu ngon nói.
Điệp Hậu nhìn xuống phía dưới, thần sắc có chút cổ quái.
Trong lúc đó những thánh nhân xung quanh lại nhìn chằm chằm vào hai người trên không trung.
- Điệp Hậu? Còn hắn nữa?
Hóa Tôn Thiên ngưng trọng nói.
Hóa Tôn Thiên còn nhớ rõ lúc trước khi đối chiến Độc Cô Phá Thiên, quấy nhiễu người này, kết quả bị người này đánh một chiêu trọng thương. Hiện tại hắn lại càng thêm hung hãn. Hắn chỉ tay đã có thể cứu sống Quỷ Như Lai? Hắn là ai vậy?
Tả Xuân Thu đạp không, trong nháy mắt bay về phía Điệp Hậu, Miêu Như Lai.
Nhìn thấy Tả Xuân Thu bay lên, nhất thời Khổng Ma Vương, Bàn Sinh từ trong chỗ tối cũng đạp không bay lên trời.
Hóa Tôn Thiên cũng bay qua theo.
Trong chớp mắt ba đại thánh nhân đã bay đến gần.
- Tả Xuân Thu ra mắt Điệp Hậu. Không biết vị này là?
Tả Xuân Thu lập tức tò mò nói.
- Khổng gia, Khổng Ma Vương, ra mắt Điệp Hậu. Không biết vị này là?
- Hóa Tôn Thiên, xin ra mắt tiền bối!
Hóa Tôn Thiên cũng trịnh trọng nói.
Tất cả đều tỏ ra cực kỳ hiếu kỳ đối với người nam tử áo bào vàng mới xuất hiện này.
- Chờ một chút!
Miêu Như Lai thản nhiên nói.
Ba đại thánh nhân có chút ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu một cái đứng sang một bên.
Mà phía dưới, khí thế của Quỷ Như Lai lại ép về phía Diêm Xuyên.
- Meo! Quỷ Như Lai, ngươi đáng chết. Thật không biết xấu hổ!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Đám người Bạch Khởi, Mặc Vũ Hề thi nhau bay vút lên trời.
Quần hùng Đại Trăn xông lên, cường giả U Minh Hải cũng bỗng nhiên xông lên.
Các cường giả xông lên trời, dường như càng khiến cho cuộc đại chiến sắp bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Phía dưới sơn cốc, Mộng Hồng Anh lo lắng nói:
- Gia gia, làm sao bây giờ? Người.. người ra tay đi!
Hai mắt Mộng Tam Sinh híp lại nhìn chằm chằm vào Quỷ Như Lai nói:
- Tạo hóa thuật của Miêu gia quả nhiên bất phàm. Ta vẫn thắc mắc tại sao mệnh cách của Quỷ Như Lai kì lạ như vậy. Hóa ra hắn chỉ là sinh linh do Miêu gia sáng tạo ra? Phần tạo hóa này rất hữu dụng đối với Thần giới ta!
Trong lúc đang nói chuyện, Mộng Tam Sinh đưa tay gỡ hồ lô lớn xuống trên lưng.
Tiếp đó hắn mở nắp hồ lô ném lên trời.
- Mời bảo bối, thu!
Mộng Tam Sinh đột ngột quát to một tiếng.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng quát lớn này đột ngột vang lên, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.
Vèo!
Dường như có một dải cầu vồng màu tím xông thẳng tới chỗ Quỷ Như Lai. Tốc độ di chuyển của cầu vồng màu tím này quá nhanh chóng, khiến Quỷ Như Lai căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị bao phủ bên trong.
Ầm ầm ầm!
Một lực hút khủng bố điên cuồng lôi kéo Quỷ Như Lai.
- Cái gì? Không!
Quỷ Như Lai đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Nhưng trước lực hút này, Quỷ Như Lai căn bản không có khả năng chống đối. Thân hình của hắn nhanh chóng bị hút đi.
- Bất động Như Lai, phù văn vạn thiên!
Quỷ Như Lai kêu lên sợ hãi.
Vù!
Quanh thân hắn chợt xuất hiện một chữ Vạn kim sắc lớn trăm trượng. Hư không đột nhiên đông cứng. Nhưng hư không chỉ mới đông cứng được một chút, lực đạo của hồ lô Hồng Mông đột nhiên lại tăng vọt.
Ầm!
Chữ vạn kia đã ầm ầm nổ nát.
- Giáo chủ!
Kim Quang Như Lai, Man Ma Như Lai đưa tay chụp lấy Quỷ Như Lai.
Nhưng lực đạo của hồ lô Hồng Mông thực sự quá lớn.
Vèo!
Ba Đại Như Lai đồng thời hút vào trong hồ lô Hồng Mông.
Đùng!
Mộng Tam Sinh đậy nắp hồ lô lại.
- Mời bảo bối tạm thời bắt giữ!
Mộng Tam Sinh quay về phía hồ lô Hồng Mông cúi đầu.
Thỉnh cầu pháp bảo, không cần luyện hóa sao?
Thỉnh cầu?
Vô số tu giả xung quanh nhất thời có chút bối rối.
Quỷ Như Lai, còn có Kim Quang Như Lai, Man Ma Như Lai trong chớp mắt đã bị hút vào hồ lô?
Trên bầu trời, Miêu Như Lai cầm chiếc chén trong tay đang giơ lên đột nhiên dừng lại. Trong mắt loé ra một ngưng quang, nhìn về phía Mộng Tam Sinh.
Mộng Tam Sinh lại mang hồ lô Hồng Môn trên lưng, ngẩng đầu nhìn lên tinh không.
Xung quanh, vô số tu giả vẫn đang chấn động.
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại nhìn Mộng Tam Sinh, nhưng lại nói:
- Vũ Hề, luyện hóa thiên mệnh luân hồi!
- Vâng!
Thân hình Mặc Vũ Hề loáng một cái đã lao về phía luân hồi cách đó không xa.
- Minh!
Mặc Vũ Hề kêu dài một tiếng, lập tức hóa thành một con Minh Phượng khổng lồ, trong nháy mắt chui vào trong thiên mệnh luân hồi.