Ngoại trừ Trần Bái Thiên ra, ánh mắt Một đám Cương vực chủ nhìn về phía Diêm Xuyên đều có vẻ đề phòng.
- Diêm đế, không biết người gọi chúng ta đến đây để làm gì?
Một Cương vực chủ nói.
Trương Nghi tiến lên một bước nói:
- Các vị, U Minh Hải đã rút quân, trong chiến dịch liên minh của chúng ta lần này gần như đã thắng lợi! Trừ U Minh Hải ra, nên quyết định xem mười hai cương vực này sẽ rơi vào nhà nào!
Ánh mắt mọi người nhất thời cứng lại. Một người trong số bọn họ nói:
- Diêm đế muốn phân chia thế nào?
Trong khoảng thời gian này Đại Trăn đã có biểu hiện cường thế, khiến một đám Cương vực chủ kiêng kỵ một cách sâu sắc. Cho nên bọn họ cũng sợ Đại Trăn vắt chanh bỏ vỏ.
Trương Nghi khẽ mỉm cười nói:
- Những điều Đại Trăn hứa hẹn, tất nhiên sẽ thực hiện. Ở đây, ta chỉ thuật lại suy nghĩ của Thánh Vương cung cấp ý kiến cho các vị tham khảo!
Mọi người nhìn về phía Trương Nghi.
- Mười hai cương vực U Minh Hải, Đại Trăn tấn công bốn cương vực. Tất cả bốn cương vực này đều là của Đại Trăn. Ba cương vực các vị đánh chiếm hai cương vực của U Minh Hải. Các vị đánh chiếm bao nhiêu, thì giữ lấy bấy nhiêu!
Trương Nghi nói.
Mọi người gật đầu một cái. Mặc dù Đại Trăn nhận được nhiều cương vực như vậy, bọn họ khá đố kị, nhưng đây là do người ta tự mình lấy được, cũng không có lý do gì mà phân cho mình.
- Tiếp theo, có ba Cương vực chủ cấu kết với U Minh Hải bao vây tấn công Đại Trăn ta đã bị giết giết, đã bị bắt giam. Đại Trăn nhân nghĩa chỉ lấy hai cương vực U Minh Hải trong đó. Ba cương vực phản bội liên minh giao cho các vị chia đều!
Trương Nghi lại nói.
- Ồ?
Ánh mắt mọi người đột nhiên sáng lên.
Ban đầu mọi người cho rằng Đại Trăn nhờ vào đó nắm lấy năm cương vực kia. Dù sao, bất kỳ ai cũng không có lý do gì để ngăn cản Đại Trăn. Nhưng hôm nay, Đại Trăn lại để lại cho mọi người một bậc thang?
- Trước tiên, sau khi các vị nắm lấy các cương vực, tiếp tục cùng Đại Trăn đánh chiếm U Minh Hải. Đại Trăn yêu cầu không cao. Quỷ Như Lai, Kim Quang Như Lai, Man Ma Như Lai, những tuyệt cường giả U Minh Hải này sẽ do Đại Trăn đối phó. Các vị chỉ cần kiềm chế những Tổ tiên khác là được!
Trương Nghi lại nói.
- Đây là lẽ tất nhiên. U Minh Hải chưa trừ diệt, Quỷ Như Lai nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù. Nếu chỉ cần kiềm chế những Tổ tiên này, Trần Bái Thiên ta là người đầu tiên nguyện ý!
Trần Bái Thiên là người đầu tiên hét lên phụ họa.
Mọi người không rõ quan hệ giữa Trần Bái Thiên và Đại Trăn. Nhưng thấy Trần Bái Thiên nói như thế, bọn họ cũng cảm thấy có lý.
- Diêm đế yên tâm!
Mọi người lần lượt đáp ứng.
Diêm Xuyên gật đầu nói
- Như vậy, Đại Trăn thu lấy sáu cương vực. Các vị thu lấy một cương vực!
- Diêm đế công chính!
Mọi người thi nhau cười nói.
Tuy rằng kém xa so với Đại Trăn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không duyên cớ đạt được một cương vực, khiến bản đồ của mình mở rộng gấp đôi, trong lòng mọi người đều vui mừng.
- Tuy nhiên, từ trên bản đồ có thể thấy, cương vực của Đại Trăn và các vị thu lấy có chút giao nhau, không tiện để từng người thống lĩnh. Tâm ý của Thánh Vương chính là tiến hành trao đổi những cương vực sắp thu lấy, khiến các cương vực có thể liên kết với nhau!
Trương Nghi lại nói.
- Đây là điều tất nhiên!
Mọi người thi nhau đồng ý.
Trong chớp mắt, cương vực trên bản đồ được quy hoạch lại một lần nữa.
Trong chớp mắt cõi âm Đại Trăn đạt tới mười một cương vực. Tại Đông Ngoại Châu, Đại Trăn đã chiếm gần một phần ba ranh giới.
- Diêm đế nhân nghĩa! Diêm đế công chính!
Mọi người thi nhau tán thưởng.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Các cương vực đã không còn chống cự quá lớn. Trẫm cho các vị thời gian một năm. Sau một năm, từng người sắp xếp tốt cương vực của mình. Sau một năm rưỡi nữa sẽ gặp nhau tại U Minh Hải!
- Diêm đế yên tâm!
Mọi người đồng ý.
…
U Minh Hải, Đại hùng bảo điện!
Quỷ Như Lai ngồi bên trên đài sen, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà dường như có thể nhìn thấy biển mây công đức vậy, cảm giác thấy một vài công đức biến mất.
- Liên minh đánh chiếm các cương vực. Ngày xưa các cương vực này cung cấp vô số sinh linh, tử linh công đức cho ta. Tại thời điểm lợi ích bị tổn thất, không nhận được sự che chở của chúng ta, bỏ qua tín ngưỡng, còn dùng oán hận ngày xưa dành lấy công đức của chúng ta. Biển công đức càng ngày càng nhỏ!
Kim Quang Như Lai lo lắng nói.
- Trận quyết chiến sắp tới. Chỉ cần có lượng công đức này là đủ rồi!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Vâng, mặc dù tổn thất, nhưng sau lần này, U Minh Hải ta còn có năm mươi bốn người Tổ tiên. Đây là liên minh vĩnh viễn không gì sánh bằng!
Man Ma Như Lai khẳng định nói.
Trong đại điện, theo số cường giả tăng nhanh lên, vô số tu giả cũng không úy kỵ liên minh. Mỗi người đều giơ ma quyền sát chưởng chờ đợi trận quyết chiến báo thù.
…
Sau hai năm, tại U Minh Hải, Như Lai thành!
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, có thể thấy vô số tu giả đông nghìn nghịt, đứng tách rõ ràng làm hai bên.
Một bên là Quỷ Như Lai. Xung quanh hắn có hai Đại Như Lai Kim Quang, Man Ma. Đứng phía sau năm mươi bốn Tổ tiên, còn có vô số tu giả cường đại của U Minh Hải. Số lượng quá khổng lồ số nhìn không thấy đầu.
Đối diện bọn họ cũng có vô số tu giả đang đứng.
Một đám các Cương vực chủ đứng trên đỉnh núi.
Trên đỉnh một ngọn núi, Diêm Xuyên đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn về phía đối diện.
Miêu Miêu bị Mặc Vũ Hề ôm vào trong lòng, đứng ở một bên Diêm Xuyên. Bạch Khởi, Vương Tiễn và ánh mắt của quần thần phát ra hung lệ nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Giờ phút này, vô số tu giả của hai phe đều vô cùng lặng lẽ.
Quỷ Như Lai, cương thi Diêm Xuyên, hai đại cường giả đối mặt nhìn nhau.
Phía xa, trong một sơn cốc, Mộng Tam Sinh mang hồ lô lớn trên vai, đứng bên cạnh Mộng Hồng Anh.
- Gia gia, rốt cuộc Diêm Xuyên có tu vi thế nào?
Mộng Hồng Anh lo lắng nói.
- Tổ tiên ngũ trọng thiên!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Cái gì? Mới ngũ trọng thiên thôi sao?
Mộng Hồng Anh cả kinh kêu lên, đồng thời trong mắt nàng loé ra một sự lo lắng mãnh liệt.
- Đúng vậy, ngày xưa đối chiến với một đám Như Lai, ta chung quy có thể cảm giác được Diêm Xuyên còn có chút bảo lưu. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, hẳn là hắn sẽ lập tức công bố thôi!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
Nhìn Mộng Tam Sinh, Mộng Hồng Anh cắn cắn môi nói:
- Gia gia, người... người tìm đến Tử Tử, có phải có mục đích gì hay không?
Chân mày Mộng Tam Sinh nhíu lại, ánh mắt lạnh nhìn về phía Mộng Hồng Anh.
Mộng Hồng Anh quật cường không chịu cúi đầu.
Mộng Tam Sinh hít sâu một cái nói:
- Tất cả là vì Thần giới!
- Cái gì? Thật sự có mục đích sao?
Trên mặt Mộng Hồng Anh nhất thời lộ vẻ cay đắng.
Mộng Tam Sinh lại không để ý tới thái độ của nàng. Hắn tiếp tục nhìn về phía chiến trường của hai phe.
Đông Ngoại Châu có rung chuyển lớn, tất nhiên không thể che dấu được. Cường giả trong thiên hạ đều có thể nghe thấy. Ít nhất giờ phút này, vào thời khắc đại quyết chiến diễn ra đã có một vài cường giả không hẹn cùng đến đây.