Sắc mặt ba Đại Cương vực chủ trầm xuống. Ba Đại Cương vực chủ sợ hãi U Minh Hải, nhưng sau khi Đại Trăn triển khai thực lực, ba Đại Cương vực chủ đối với Đại Trăn cũng càng ngày càng kiêng kỵ.
Thời điểm bọn họ bị xúi giục, bọn họ còn chưa nghe thấy tin tức ba Đại Như Lai bị Diêm Xuyên giết chết. Nhưng Quỷ Như Lai tự mình tiếp kiến, khiến ba Đại Cương vực chủ đã không có cách nào để quay đầu lại. Chờ tới khi bọn họ tới cương vực Vẫn Thần, mới nghe nói Diêm Xuyên đã xông tới U Minh Hải.
Càng lúc ba Đại Cương vực chủ càng sợ hãi. Nhưng việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể tiếp tục.
Ánh mắt Man Ma Như Lai lạnh như băng.
- Các vị, Diêm Xuyên, Bạch Khởi, mèo, đám dũng tướng Đại Trăn kia không có ở đây. Hiện tại chỉ còn lại đám người kia. Đợi sau khi chúng ta san bằng Đại Tần Thành, Diêm Xuyên sẽ không còn đáng chú ý nữa. Cứ buông tay ra chân đi, giết!
Man Ma Như Lai trầm giọng nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Man Ma Như Lai đánh ra một chiêu về phía điện trung tâm cách đó không xa. Một đạo hắc quang ầm ầm chém ra, dường như muốn phá hủy tất cả điện trung tâm.
Thần sắc Mặc Vũ Hề không hề thay đổi.
Ngay thời điểm hắc quang chém tới, phía nam Đại Tần Thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
- Xé trời!
Một tiếng hét lớn.
Vù!
Một thiên đạo xuyên thẳng vào cửu tiêu. Thiên đạo tách ra, trong nháy mắt phân ra thành một thiên đạo hình lưỡi kiếm chém về phía Man Ma Như Lai.
Ầm!
Kèm theo lưỡi kiếm kia, khắp nơi còn phát ra trăm vạn kiếm khí vờn quanh, xông thẳng tới chỗ Man Ma Như Lai.
Ầm!
Lưỡi kiếm va chạm vào một chiêu của Man Ma Như Lai ngay giữa không trung, khiến hư không run rẩy.
Một đòn của Man Ma Như Lai đã bị họ đỡ được?
Vô số tu giả xung quanh nhất thời biến sắc.
Giờ phút này, bọn họ liền nhìn thấy phía nam Đại Tần Thành có mười lăm thân ảnh mặc áo bào đen đang đứng. Người dẫn đầu chính là một nam tử cầm một thanh trường kiếm màu trắng. Chính hắn đã ngăn cản một đòn của Man Ma Như Lai.
- Các ngươi là ai?
Man Ma Như Lai nhất thời biến sắc.
Nhưng mười lăm người mặc áo bào đen căn bản không để ý tới hắn.
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói:
- Ra tay đi, các vị!
- Vâng!
Đám người Bạch Đế Thiên lên tiếng trả lời.
Ầm!
Trong nháy mắt, mọi người đã xung phong liều chết rời đi.
Người dẫn đầu một đám người mặc áo bào đen này chính là Các chủ Bổ Thiên Các, Độc Cô Vô Địch, người nắm giữ binh chi thiên mạch.
Độc Cô Vô Địch đạp không, dẫn theo ba người mặc áo bào đen xông thẳng tới chỗ Man Ma Như Lai. Những người mặc áo bào đen khác đi theo nhóm người Bạch Đế Thiên đối chiến với hai mươi lăm Tổ tiên đang vô cùng hoảng sợ kia.
Ầm!
Bên ngoài Đại Tần Thành, cuộc chiến đấu diễn ra khắp nơi. Trong Đại Trăn chỉ liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.
Mặc Vũ Hề đứng ở phía trước điện trung tâm, lạnh lùng nhìn về phía chiến trường.
---------------------------
Trong tinh không, phía trên bầu trời U Minh Hải, Điệp Hậu nhìn U Minh Hải hỗn loạn không thể tả, khẽ nhíu mày.
- Diêm Xuyên lại thiện chiến hơn cả sự tưởng tượng của ta? Hắn không lưu lại một nhân thần, đã xông đến tận nơi đây?
Điệp Hậu tỏ ra cổ quái nhìn xuống chiến trường phía dưới.
Nghĩ một lát, Điệp Hậu bỗng nhiên lại nở nụ cười:
- Như Lai, lần này ngươi thật sự bị thua thiệt lớn rồi. Hi hi hi!
Cuộc đại chiến phía dưới đã diễn ra tám ngày. Có sự giúp đỡ của biển mây công đức, một đám Như Lai thật sự hung hãn hơn rất nhiều. Nhưng dù vậy, nhóm người Diêm Xuyên vẫn càng đánh càng hăng.
Sau tám ngày trôi qua, đã có một Như Lai chết đi.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Như Lai thứ hai đã bị cự trảo của Diêm Xuyên bóp nát đầu.
- Meo, thật lao lực. Diêm Xuyên, ta cũng sắp không còn khí lực nữa. Những gia hoả này có công đức giúp đỡ, thật sự quá phiền toái rồi!
Miêu Miêu lo lắng nói.
Hai Như Lai chết đi, bảy Tổ tiên kia cũng đang bị đánh lén, giết chết. Hiện tại bọn họ chỉ còn lại hai người.
Trong số các Như Lai chỉ còn lại một mình Kim Quang Như Lai. Giờ phút này hắn kinh hãi không thể giải thích. Công Đức Pháp Tướng từ lâu đã tới người hắn, những toàn thân hắn vẫn bị thương, sợ hãi nhìn một nhóm người này.
Trên người mỗi người Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ, Cái U Vương đều đã bị thương. Rõ ràng Như Lai chiến đấu tại sân nhà, đối với bọn họ cực kỳ bất lợi.
Miêu Miêu cũng không còn khí lực. Chỉ có Diêm Xuyên không nhìn ra vẻ uể oải.
Nhưng Diêm Xuyên cũng chính là người đáng sợ nhất. Bao nhiêu Như Lai chết trong tay hắn.
- Chỉ còn một người cuối cùng. Làm sao bây giờ? Giáo chủ, tại sao đến giờ người vẫn chưa trở lại vậy?
Kim Quang Như Lai sợ hãi nói.
Nhìn khủng cảnh đổ nát kia một chút, Diêm Xuyên hít sâu một cái nói:
Được rồi, đi thôi!
- Meo!
Miêu Miêu gật đầu một cái. Giờ phút này nó đã kiệt sức, cũng không muốn nghĩ tới chuyện tiếp tục đánh nữa.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Một nhóm người quay đầu lại, nhanh chóng bắn về một hướng..
- Như Lai, có.. có nên đuổi theo hay không?
Không biết người nào đó ngu ngốc kêu lên một tiếng.
Những tu giả còn sống sót đứng xung quanh đó đều yên lặng một hồi lâu.
Lực chiến đấu của nhóm người Diêm Xuyên thực sự quá mức hung mãnh. Đuổi theo sao? Cho dù không sợ chết, cũng không có ngu như vậy!
Diêm Xuyên đi.
Như Lai Thành chỉ còn lại một đống phế tích, hoặc là chỉ còn lại một hai phần mười. Vẻ mặt vô số tu giả đầy cay đắng.
Bỗng nhiên một khí tức khổng lồ xông thẳng đến.
Ầm!
Lực xé gió, khiến phế tích xung quanh bị gió bão cuốn lên trong nháy mắt.
Mọi người sợ hãi nhìn lại. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy Quỷ Như Lai toàn thân mặc áo bào đen dừng ở giữa không trung. Mái tóc dài của hắn bay trong gió, trong mắt ánh lên ngọn lửa tức giận.
- Giáo chủ, rốt cuộc người đã trở lại!
- Giáo chủ!
- Giáo chủ!
Tất cả mọi người xung quanh đều mừng rõ như điên cất tiếng gọi.
Vô số quỷ tu đều có cảm giác kích động muốn khóc. Trong khoảng thời gian này, Diêm Xuyên giết chóc quá mức dọa người. Cuộc chém giết diễn ra nhiều ngày lại nghiêng về đồ sát một bên.
Sự tự tin, kiêu ngạo vô biên ngày xưa, chỉ trong mấy ngày này đã bị hoàn toàn biến mất không còn lại chút nào. Bọn họ kêu trời không được, gọi địa không linh. Giáo chủ không ở đó, vô số tu giả gần như tuyệt vọng.
Quỷ Như Lai đứng ở trên không, nhìn một đống phế tích với vô số xương khô, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
- Diêm Xuyên, Diêm Xuyên!
Quỷ Như Lai phẫn nộ rống to một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Tất cả biển mây công đức đều dâng lên cuồn cuộn.
Kim Quang Như Lai dẫn theo một đám người cay đắng bay tới.
- Giáo chủ! Thuộc hạ không có năng lực!
Kim Quang Như Lai khổ sở nói.
Cố kìm chế lửa giận đang ngùn ngụt bốc cháy trong lòng, lúc này Quỷ Như Lai mới nhìn về phía Kim Quang Như Lai.
- Diêm Xuyên đâu?
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Hắn đã đi rồi. Hắn rời đi nửa ngày trước. Hình như hắn đoán được giáo chủ sắp về!
Kim Quang Như Lai khổ sở nói.
…
Nhóm người Diêm Xuyên rời khỏi U Minh Hải.
Đồng thời, cuộc chiến bên ngoài Đại Tần Thành đã phân thắng bại.