- Meo, ngươi làm gì vậy?
Miêu Miêu nhất thời nhảy ra.
- Tội nhân Hóa Tôn Thiên, năm đó bị Liên Thần che đậy, khiến Thương Thiên lâm nạn, thiên hạ gặp phải đại kiếp nạn. Nay tội nhân cúi đầu, bái tội Thương Thiên! Không cầu xin Thương Thiên thứ tội, nhưng cầu giảm nhẹ sự hổ thẹn trong lòng ta!
Hóa Tôn Thiên có chút nức nở nói.
- Meo, ta không quen biết ngươi! Ta không quen ngươi!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Lão tổ tông! Đứng lên đi. Không phải lão tổ tông đã nhận sai người chứ?
- Lão tổ tông, tại sao người có thể...
- Sư tôn!
...
Một đám xung quanh vây lại khuyên can.
Nhưng Hóa Thê Lương phất phất tay đuổi đi. Cuối cùng bọn họ chỉ đành khe khẽ thở dài không tiếp tục khuyên bảo nữa.
- Hóa Tôn Thiên, ngươi đứng lên đi. Miêu Miêu đã không phải là Thương Thiên Huyền Diệu ngày xưa nữa.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Hóa Thê Lương lại lạy ba bái, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Nhưng mới rồi thánh nhân quỳ lạy lại khiến mọi người cảm thấy chấn động.
- Lão tổ tông, không bằng lão tổ tông ở lại Đại Trăn đi? Nếu như cảm thấy hổ thẹn, vậy lão tổ tông hãy bảo hộ cho sự an nguy của Huyền Diệu kiếp này? Lão tổ tông thấy thế nào.
Đúng lúc này, Hóa Thê Lương lại mở miệng nói.
Hóa Thê Lương vừa mở miệng, ánh mắt các thần xung quanh đột nhiên sáng ngời.
Trói buộc một thánh nhân tại Đại Trăn? Vậy thực lực của Đại Trăn không phải đã cao hơn một tầng sao?
Nhất thời mọi người nhìn về phía Hóa Thê Lương với ánh mắt kính nể.
Hóa Thê Lương đã cân nhắc nhiều tới mức nào. Một mặt có thể tăng cường thực lực Đại Trăn. Về mặt khác, thiên hạ không yên ổn, Hóa Tôn Thiên và Đại Trăn kết minh, hẳn sẽ càng an toàn hơn.
Diêm Xuyên không mở miệng nói gì.
Hóa Tôn Thiên lắc đầu nói:
- Không được. Trong thiên số mới, ta có sứ mệnh mới. Huống hồ ta còn có một việc quan trọng phải làm!
- Cái gì?
Hóa Thê Lương nghi ngờ nói.
- Thương Thiên, năm đó Liên Thần phá hoại, khiến ngài chết đi, cũng không phải là đơn giản như vậy. Ta phát hiện còn có một vài độc thủ phía sau. Ta phải bắt tất cả bọn họ phải trả giá đắt cho những gì đã làm năm đó!
Giọng điệu Hóa Tôn Thiên lạnh như băng nói.
- Meo? Cái gì mà độc thủ phía sau?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Năm đó ta chỉ vì chịu Liên Thần lừa gạt. Doãn gia bị kết tội oan là cấu kết Liên Thần. Nhưng còn có một vài ngừoi thật sự cấu kết với Liên Thần. Năm đó nếu như không phải là bọn họ, ta sẽ không chịu lừa gạt. Ta sẽ báo thù này! Cho nên ta không thể lưu lại!
Hóa Tôn Thiên lắc đầu một cái.
Mọi người chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối.
- Con cháu Hóa gia, còn có các đệ tử của ta nhớ rồi chứ. Hóa Thê Lương là gia chủ của các ngươi. Ta không ở đây. Lời hắn nói đại biểu cho tất cả, không. Cho dù ta trở về, hay như ta và Hóa Thê Lương có xuất hiện sự phân chia, các ngươi vẫn phải lấy lời nói của Hóa Thê Lương làm chuẩn!
Hóa Tôn Thiên lại nói.
- Cái gì?
Một đám con cháu Hóa gia đột nhiên cả kinh kêu lên.
Dường như muốn biểu thị uy vọng của Hóa Thê Lương, Hóa Tôn Thiên bỗng nhiên quay về phía Hóa Thê Lương cúi đầu.
- Đừng, lão tổ tông. Lão tổ tông làm vậy là muốn lấy mạng ta sao?
Hóa Thê Lương kêu lên sợ hãi, vội vàng né tránh.
- Hóa Tôn Thiên, bái kiến gia chủ!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
Một đám con cháu Hóa gia đứng xung quanh, đều cảm thấy cực kỳ mờ mịt. Lão tổ tông đã nhận gia chủ, mình còn có gì mà không phục chứ?
Hóa Tôn Thiên cũng không làm những chuyện khác người. Hắn hít sâu một cái nói:
- Tôn Thiên không phục quản giáo, lập tức rời đi. Hy vọng Hóa gia hưng thịnh vạn thế!
Hóa Thê Lương cười khổ một hồi nói:
- Lão tổ tông, người làm như vậy, ta chịu không nổi!
- Ngươi không cần phải ngại. Một ngày nào đó ngươi sẽ rõ. Ngươi cứ nhận lấy là được!
Hóa Tôn Thiên lắc đầu nói.
Trong lời nói của Hóa Tôn Thiên rõ ràng có chuyện còn giấu kín. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
- Lão tổ tông, không biết người có hiểu biết gì về tình huống của Quỷ Như Lai hay không?
Hóa Thê Lương hiếu kỳ nói.
Nghe thấy Hóa Thê Lương nói chuyện như vậy, có mấy người không rõ vì sao, nhưng có mấy người trong nháy mắt đã kịp phản ứng.
Hóa Tôn Thiên chính là người có phản ứng đầu tiên. Hóa Tôn Thiên bỗng nhiên nhìn về phía Diêm Xuyên, Diêm Xuyên cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- A!
Hóa Tôn Thiên thoáng cười khổ một hồi!
- Diêm đế, U Minh Hải, Quỷ Như Lai này đúng là nhân vật không tầm thường. Năm đó, tuy rằng ta tọa trấn Đông Ngoại Châu, nhưng người thật sự mạnh nhất Đông Ngoại Châu cõi âm lại là Quỷ Như Lai. Tuy rằng hắn gần như không xuất thế, nhưng uy vọng của hắn tại Đông Ngoại Châu lại không có người nào có thể sánh bằng!
Hóa Tôn Thiên ngưng trọng nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Quỷ Như Lai, có người tương truyền Ma Phật nói quỷ cùng nhau bái lạy chúc mừng, từng tiếng từng câu Quỷ Như Lai. Tại U Minh Hải, đạo trường của hắn công đức đầy trời. Công đức của hắn lại không giống với những người khác. Công đức của hắn là màu xanh lam, cực kỳ âm u. Bên dưới Quỷ Như Lai còn có tám Đại Như Lai, mỗi người có thực lực xông thiên. Ha ha, nói như vậy, theo lời đồn trước đây không lâu ngài đã đi qua Nam Ngoại Châu, gặp gỡ U Hải lão tổ sao?
Hóa Tôn Thiên nói.
- Không sai. U Hải lão tổ, Tổ tiên thập trọng thiên! Quả thật bất phàm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Phía dưới Quỷ Như Lai có tám Đại Như Lai. Mỗi người bọn họ đều thực lực tương tự!
Hóa Tôn Thiên trầm giọng nói.
- Cái gì?
Một đám thần tử kinh ngạc nói.
Tám thuộc hạ là các Tổ tiên thập trọng thiên sao?
- Tám Như Lai, hai tu phật, hai tu ma, hai tu đạo, hai tu quỷ đều vô cùng quỷ dị khác thường! Quỷ Như Lai thực sự sâu không lường được. Không ai biết hắn rốt cuộc thực lực ra sao! Mặc dù là ta hôm nay cũng không muốn đi tới đó dò xét!
Hóa Tôn Thiên nói.
Quần thần ngưng trọng.
Diêm Xuyên cũng có chút ngưng trọng.
- Đông Ngoại Châu cõi âm, ba mươi sáu cương vực, nói đến, trong đó có mười ba cương vực là thuộc về thế lực của Quỷ Như Lai. Tuy rằng Quỷ Như Lai không ngang nhiên tuyên truyền thần phục, nhưng các cương Vực chủ đều là đệ tử của Quỷ Như Lai, căn bản không cần đoán!
Hóa Tôn Thiên cười khổ nói.
- Sở hữu mười ba cương vực, cường giả vô số. Thuộc hạ mạnh nhất là tám Đại Như Lai?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Vâng, vẫn xin Diêm đế thận trọng!
Hóa Tôn Thiên gật đầu một cái.
- Ta sẽ làm vậy!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đã như vậy, ta cũng phải đi rồi!
Hóa Tôn Thiên hít sâu một cái nói.
- Ừm!
- Thương Thiên, ngươi hãy chờ tin tức của ta!
Cuối cùng, Hóa Tôn Thiên nhìn về phía Miêu Miêu lạy một cái.
Vung tay áo lớn lên, Hóa Tôn Thiên bay vút lên trời. Trong chớp mắt đã không còn hình dáng.
Con cháu Hóa gia nhìn theo lão tổ tông rời đi, mỗi người đều há hốc miệng. Rốt cuộc bọn họ chỉ có thể cảm thấy bất đắc dĩ.
Chờ các thần tản đi, Hóa Thê Lương cũng phân phó cho người của Hóa gia rời đi.
Tại quảng trường phía trước điện trung ương chỉ còn lại có mấy trọng thần đang đứng.