Minh Thiên Hàn khẽ mỉm cười:
- Đây không phải là chuyện các ngươi có thể định đoạt được. Đi nhanh đi, bằng không thiên phạt xuống. Ha ha ha ha ha ha!
Ầm ầm ầm!
Mây đen càng ngày càng dày đặc. Bốn thánh nhân chỉ có thể bất đắc dĩ.
- Đi thôi!
Hóa Tôn Thiên nói.
Mọi người khe khẽ thở dài, đạp không nhanh chóng rời đi.
Đứng trong hư không, Minh Thiên Hàn và Ưởng trầm tư nhìn theo bóng dáng bốn thánh nhân rời đi.
...
Cõi âm, Đại Tần Thành. Trong thượng thư phòng.
Diêm Xuyên ngồi ở trước bàn đọc sách. Bên trong thư phòng có một đám trọng thần Đại Trăn đang đứng.
Dịch Phong ra khỏi hàng, đưa ra một phần tấu chương.
- Thánh Vương, đây là tư liệu thu thập trong mấy ngày nay. Sau khi tổng hợp tất cả mọi mặt về thánh nhân trong thiên hạ, đã đưa ra kết luận. Mười lăm thánh nhân đã xác định được mười ba người!
Dịch Phong trịnh trọng nói.
Diêm Xuyên tiếp nhận tấu chương.
- Chín thánh nhân dương gian, Đông Phương Bất Bại, Công Dương Tử, Tuyệt Cung Chủ, Viên Thiên Cương, Thiên Cơ Tử, Bách Ác Lão Ma, Ngô Thiên, Tây Môn, còn có một nữa không biết!
- Sáu thánh nhân cõi âm, Khổng Ma Vương, Tả Xuân Thu, Hóa Tôn Thiên, Mai Cao Quật, Ưởng, cũng còn có một nữa không biết!
Dịch Phong báo tên của từng người ra.
Thánh nhân? Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại.
- Không ngờ lại đều là người quen!
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia phức tạp.
- Thánh Vương, căn cứ vào tin tức từ khắp nơi truyền đến, những thánh nhân này có thực lực cực kỳ hung hãn. Uy lực của bọn họ còn gấp mười lần thánh nhân ngày xưa!
Dịch Phong lo lắng nói.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Không sai, trước đây Độc Cô Phá Thiên vừa mới chết không lâu, đám người Bạch Khởi đã tự mình chứng kiến. Độc Cô Phá Thiên tổ tiên cửu trọng thiên, nhưng sau khi trở thành thánh nhân, điều động thế lực lớn thiên địa, thực lực có thể ổn định tại Tổ tiên thập nhất trọng thiên, thậm chí tiếp cận vô hạn với thập nhị trọng.
- Đây chỉ là Tổ tiên cửu trọng thiên, nếu như Tổ tiên thập trọng thiên thành thánh nhân, thực lực không phải hoàn toàn tương đương với Tổ tiên thập nhị trọng thiên sao?
Sắc mặt Dịch Phong trầm xuống.
- Không sai!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Trong thư phòng, quần thần nhất thời bàn tán nghị luận. Vẻ mỗi người đều vô cùng lo lắng.
- Không cần lo lắng quá mức. Cứ giữ vững biên giới Đại Trăn là được. Trẫm điều động tư thế thiên hạ Đại Trăn, thánh nhân cũng không làm gì được trẫm!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
...
Dương gian.
Xe rồng kéo đang chở Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Triệu A Phòng nhanh chóng bay đi.
Giờ phút này bọn họ đang di chuyển trên không trung của một vùng biển rộng. Thời khắc xe rồng lướt đi giống như con thoi phía trên mặt biển mênh mông vô bờ, đột nhiên sương tuyết rơi xuống.
- Kèn kẹt kèn kẹt!
Tất cả biển rộng đều bị đông lại.
Không khí càng ngày càng lạnh, càng ngày càng buốt gia.
Dần dần, ngũ long dường như cảm giác bản thân mình cũng sắp bị đông cứng.
- Lạnh quá!
Thất Sát cả kinh kêu lên.
- Đúng vậy, làm sao bỗng nhiên lạnh như thế?
- A, long trảo của ta đông lạnh không còn tri giác!
- Ta, mặt ta đông cứng rồi!
...
Các long mỗi người đều sợ hãi kêu lên.
- Tỉnh lại!
Đột nhiên tiếng hét lớn của Diêm Xuyên truyền đến.
Ngũ long giật mình một cái, bọn họ chợt phát hiện, lạnh giá quanh thân lập tức tan đi. Trước mắt vẫn là biển rộng xanh ngắt.
Vừa nãy, đó là ảo cảnh sao? Tất cả đều là ảo giác sao?
Bộp bộp bộp.
- Hi hi. Ngũ Long ngu xuẩn, thật là ngu!
Một chuỗi tiếng cười giống như tiếng chuông bạc từ trên không trung phía xa truyền đến.
- Meo, chính là nàng theo?
Miêu Miêu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Diêm Xuyên cũng ngưng trọng nhìn lên không trung.
Ngũ Long là Tổ tiên, uy lực huyễn cảnh không phải là chuyện nhỏ!
Theo hướng Miêu Miêu nhìn tới, Diêm Xuyên lại nhìn thấy, trên đám mây giữa không trung, có một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành đang đứng.
Nữ tử tóc mây được vấn lên, lộ ra gáy trắng xinh đẹp tuyệt trần. Toàn thân nàng mặc một bộ y phục bằng lụa màu xanh lam, tôn lên vóc dáng cực kỳ đầy đặn thon dài hoàn mỹ. Khuôn mặt nàng ôn nhu. Phía sau lưng là đôi cánh điệp lớn màu xanh lam đang chớp động.
- Điệp Hậu?
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại. Hắn lập tức nhận ra nữ tử này là ai.
Ngày xưa tại cõi âm, Thiên Nhân Cung, nữ tử bị Thương Thiên Huyền Diệu phong ấn. Sau đó Điệp Hậu đã được Doãn Hận Thiên giải phong.
- Meo!
Miêu Miêu dựng thẳng bộ lông lên, có phần đề phòng nhìn trên không Điệp Hậu.
Giờ phút này ánh mắt Điệp Hậu lại nhìn chằm chằm vào Miêu Miêu.
- Huyền Diệu, quả nhiên ngươi không chết. Ngươi đã phong ấn ta lâu như vậy, hiện tại chúng ta cũng nên tính sổ thôi! Bây giờ, ngươi lại biến thành con mèo nhỏ như vậy sao? Hi hi! Thật buồn cười!
Trong mắt Điệp Hậu loé ra một sự khoái trá, cười trên nỗi đau khổ của người khác.
- Miêu Miêu đứng ở trên bả vai Diêm Xuyên, phẫn nộ lông trên toàn thân đều dựng đứng lên.
- Ta không quen ngươi. Meo, ngươi mới đáng cười! Mèo nhỏ thì thế nào. Mèo nhỏ cũng có thể đánh hồ điệp!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Mèo nhỏ đánh hồ điệp? Miêu Miêu Diêm Xuyên cảm thấy sửng sốt. Bọn họ đang đấu võ mồm sao?
- Hi hi hi, quên ta cũng không có tác dụng. Dù sao đi nữa cái thù này đã kết. Nếu không phải ta nhìn thấy Khổng Hoàng Thiên xuất thế, ta còn không biết ngươi vẫn sống? Chà chà!
Điệp Hậu nói với vẻ khôi hài.
- Hừ, dù sao đi nữa ta cũng không quen ngươi!
Miêu Miêu khó chịu nói.
Diêm Xuyên lại hít sâu một cái nói:
- Điệp Hậu, ta biết ngươi bị phong ấn nhiều năm, tâm có oán khí. Nhưng năm đó Huyền Diệu cũng đã chết rồi. Ân oán ngày xưa hẳn cũng nên kết thúc đi!
Điệp Hậu bỗng nhiên hiếu kỳ nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên? Ta đã nghe qua đại danh của ngươi! Những năm này ngươi đã làm không ít chuyện!
Thần sắc Điệp Hậu ngạc nhiên nói. Nói xong, trong mắt nàng chợt loé lên một tia lam quang.
- Khế ước cộng sinh? Huyền Diệu, ngươi và Diêm Xuyên lại thành lập khế ước cộng sinh? Đồng sinh cộng tử?
Điệp Hậu chân mày nhíu lại.
- Meo, ai cần ngươi quản!
Miêu Miêu tự nhiên không cho mặt mũi.
Giờ phút này ngũ long ở phía trước xe rồng lại không nói được lời nào.
- Ngày hôm nay, ta nhất định phải quản rồi!
Sắc mặt Điệp Hậu lạnh lẽo nói.
- Điệp Hậu, ngươi muốn làm gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Tâm tính Điệp Hậu biến hóa quá nhanh. Vừa nãy Diêm Xuyên còn không cảm thấy sát khí. Nhưng chỉ trong chớp mắt, trên người Điệp Hậu lại tản phát một tia sát khí.
- Meo, đại hồ điệp này nhất định là muốn đánh nhau. Diêm Xuyên, chúng ta liều mạng với nàng!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Ngươi không phải đối thủ của nàng!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Cái gì? Không thể nào, meo!
Miêu Miêu lập tức kêu lên.
- Khế ước cộng sinh. Hừ, muốn chết cùng chết đúng không? Không đúng...
Trong mắt Điệp Hậu đột nhiên lại lóe lên lam quang.
Quanh thân Điệp Hậu đột nhiên tản mát ra một sát khí ngập trời.
- Lại có thể là ký cộng sinh bên trong khế ước cộng sinh. Nói cách khác, Diêm Xuyên chết, ngươi cũng chết. Nếu như ngươi chết, Diêm Xuyên lại không chắc sẽ chết? Hừ, Huyền Diệu, ngươi tốt xấu gì cũng đã từng phong ấn ta. Bây giờ ngươi lại tự sỉ nhục mình như vậy, hạ khế ước này? Như vậy không phải ta còn thấp hơn Diêm Xuyên một cấp sao? Ngươi.. ngươi.. ngươi để ta ở chỗ nào?
Tâm tình Điệp Hậu bỗng nhiên trở nên phẫn nộ.