Diêm Xuyên giật mình kêu lên:
- Lúc đó Bách thụ héo tàn suy bại bởi vì cảm nhận Bách Hoàng đã chết, Bách thị tộc tiêu vong nên mới không muốn sống nữa, héo tài cầu chết? Không, tuyệt đối không có khả năng, bọn họ chỉ là ở đại thế giới, không thể liên hệ. Bách thụ, đây không phải là sự thật!
Bách thụ không truyền tin tức nữa, chậm rãi vang giọng của Bách Hoàng.
Bách Hoàng tiêu sái nói:
- Bách Ế, lão phu ắp không chống được nữa, ta hiểu là ngươi sẽ sống qua khỏi, chắc chắn ngươi sẽ không sao, trong Bách thị tộc, ngươi càng hùng lược hơn ta. Lúc còn sống có thể tháy ngươi trưởng thành là may mắn cho ta, cũng là may mắn cho Bách thị tộc. Tộc nhân gần như tử tuyệt, chỉ còn ta, chỉ còn một mình ta. Trong khoảnh khắc ta bỗng hiểu rõ rất nhiều, thậm chí, giải phong một ít thượng cổ ký ức, thì ra ta là kỷ đệ tam đến từ thế giới thứ nhất, sinh ra ở kỷ đệ tam. Bách Ế, ta sắp chết rồi, phút cuối để lại lời trăn trối cho ngươi. Ha ha ha ha ha ha!
Diêm Xuyên gào thét:
- Không thể nào! Bách Hoàng, sao ngươi chết được? Giờ phải đại thế giới là thoát sao? Không phải đã sinh ra Thoát giả sao? Hắn đâu? Hắn đâu? Ta nhường thiên hạ cho hắn, ta tự mình hy sinh trợ hắn Thoát, trợ hắn trường sinh bất tử, hắn đâu rồi? Hắn không thể che chở được Bách thị tộc của ta sao? Hắn không bảo vệ được Bách thị tộc của ta sao? Hắn đâu rồi?
Giờ phút này, nghe di ngôn của Bách Hoàng, trong giọng nói của Diêm Xuyên tràn ngập tuyệt vọng, vô hạn căm hận chất chứa trong lòng.
Diêm Xuyên gào rống:
- Thoát! Ngươi Thoát rồi, tại sao không che chở tộc nhân của ta? Grao, tại sao, grao!
Mặc dù Diêm Xuyên không muốn thừa nhận nhưng Bách Hoàng đã nói, đại thế giới, Bách thị tộc gặp tai họa ngập đầu.
Nhưng đại thế giới có Thoát giả, người kia, kiếp thứ nhất Diêm Xuyên một tay giúp gã thành tựu Thoát, nhưng cuối cùng gã không thể che chở tộc nhân của hắn? Tại sao? Bách Hoàng đã chết? Lão đầu tử chết rồi?
Chuyện xưa hiện ra trong đầu.
- Tiểu Bách Ế, lại đây, ai ăn hiếp ngươi, đến đây, gia gia mang ngươi đi đánh mông của nó!
- Tiểu Bách Ế, phụ mẫu của ngươi chết rồi, nhưng đây là số của Bách thị tộc ta, ta kiêu ngạo vì họ. Đừng khóc, sau này còn có gia gia cùng ngươi.
- Bách Ế, ai dà, đừng bứt râu của ta, đau, đau!
- Tiểu Bách Ế, biết sai chưa? Lần sau nhớ kỹ, còn đốt phòng ở nữa thì sẽ đánh tay. Rồi rồi, đừng khóc nữa. Ai, gia gia không chú ý không đánh nặng tay rồi. Thôi, thôi, đừng khóc, gia gia mang ngươi đi hái bàn đào ăn!
- Bách Ế, Bách thị tộc vì thiên địa mà làm thần, vì thương sinh làm thần, che chở thương sinh là trách nhiệm của chúng ta.
- Bách Ế, ngươi muốn mở Tịch Vân triều? Ngươi sẵn sàng chưa?
- Bách Ế, gia gia sẽ luôn theo dõi ngươi, hãy đi làm điều mình muốn!
............
.........
...
Từng ký ức nháy mắt lấp đầy đầu óc Diêm Xuyên, hắn gào rống như điên trong thế giới tinh nguyên. Bên ngoài, thân xác Diêm Xuyên rơi dòng lệ.
Miêu Miêu giật mình kêu lên:
- Meo! Diêm Xuyên khóc? Hắn khóc?
Triệu A Phòng, Bạch Khởi, Doãn Hận Thiên cũng kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên, không biết đã xảy ra chuyện gì. Giờ phút này, không ai dám quấy rầy.
Bởi vì mọi người đều hiểu quan hệ giữa Diêm Xuyên và thế giới thụ, hiểu rằng Bách thụ sẽ không hại hắn.
Diêm Xuyên thê lương hét trong thế giới tinh nguyên.
Diệt tộc? Ngay cả Bách Hoàng cũng không thể ngăn cản?
Giọng Bách Hoàng lại vang lên:
- Bách Ế, đây chỉ là một đoạn nhắn nhủ ta để lại, ta không nghe thấy lời ngươi nói nhưng ta đoán được vẻ mặt hiện tại của ngươi. Đừng tức giận, xem như ta tự tìm đi, a, ta cũng không trách hắn. Không có người có thể cứu được ta, không người nào có thể. May là còn có ngươi, Bách thị tộc còn có ngươi. Hoặc nên nói Bách thị tộc ta còn có hy vọng! Trừ ngươi ra còn có Tử Tiêu cung, trên 'Địa cầu' hắn đã nói, vẫn có hậu nhân của Bách thị tộc ta!
Diêm Xuyên gào thét:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão đầu tử, đã xảy ra chuyện gì?
Giọng Bách Hoàng ngày càng nhỏ dần:
- Gia gia đi trước, tiểu Bách Ế, mặc kệ ngươi như thế nào, ở trong lòng ta thì ngươi vĩnh viễn không thay đổi. Nhớ kỹ, đừng Thoát, đừng dễ dàng Thoát, đừng Thoát, tiểu Bách Ế!
Âm cuối dứt rồi chìm trong thinh lặng, giọng của Bách Hoàng hoàn toàn ngừng bặt.
Diêm Xuyên khóc thét:
- Lão đầu tử, lão đầu tử, ngươi hãy nói gì với ta đi! Lão đầu tử, gia gia! Gia gia!!!!!
…
Trong không gian tinh thần, Diêm Xuyên không còn uy nghi của bậc đế vương, không còn khí thế hùng ngạo thiên hạ. Giờ phút này, Diêm Xuyên chỉ là một tôn nhi bi thương khóc, chìm trong đau thương mà gào thét.
Nhưng không còn vang giọng của Bách Hoàng.
Hình ảnh ngày xưa như mũi dao nhọn đâm vào lòng Diêm Xuyên, hắn bi thương vô cùng, gào thét trong không gian tinh thần.
Ở bên ngoài, người Diêm Xuyên run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.
Không khí bi thương ngày càng đậm.
Dường như Miêu Miêu cũng buồn theo Diêm Xuyên:
- Meo! Trông Diêm Xuyên thật tội nghiệp.
Biểu tình Triệu A Phòng lộ vẻ lo lắng.
Doãn Hận Thiên, Bạch Khởi sau lưng đi, mặc dù hai người rất tò mò muốn thấy Diêm Xuyên khóc nhưng hiện tại họ chọn tránh né.
Cùng lúc đó, ở phía xa, vô số cường giả chú ý bên này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Có người giật mình kêu lên:
- Diêm Xuyên khóc? Đùa giỡn đi, ta nhìn thấy cái gì?
Mắt Công Dương Tử âm trầm.
Công Dương Bôn Lôi nhíu mày nói:
- Gia chủ, có phải là thế giới thụ phản hồi tin tức gì cho Diêm Xuyên không?
Một nơi khác, Thiên Cơ Tử biểu tình cực kỳ khó xem.
Thiên Cơ Tử sắc mặt âm trầm nói:
- Diêm Xuyên này, Diêm Xuyên này!
Mai Cao Quật thánh nhân thản nhiên nói:
- Thiên Cơ Tử, mặc dù ngươi dùng hết thủ đoạn cũng không lấy được chút tin tức từ thế giới thụ. Bây giờ cảm xúc của Diêm Xuyên dao động lớn như vậy, chắc ngươi sẽ không cho rằng Diêm Xuyên không thu được tin tức sốt ruột quá nên khóc đi?
Mắt Thiên Cơ Tử lạnh băng:
- Diêm Xuyên!
Thiên Cơ Tử ra lệnh cho đám thuộc hạ đứng trước mặt mình:
- Đi, thông báo cho các tông chủ, các cường giả đỉnh núi, nói rằng thế giới thụ chính là vật của Trung Ương cương vực, là báu vật cộng đồng của thiên hạ thương sinh, nếu ai nhúng chàm tức là đối địch với thương sinh, không cho phép ai đụng vào!
- Tuân lệnh!
Mọi người mau chóng rời đi.
Bên dưới thế giới thụ.
Không biết từ khi nào Diêm Xuyên ngừng khóc, có lẽ lệ đã khô, không còn nước mắt rơi.
Trong ánh mắt lo lắng của Triệu A Phòng, Miêu Miêu, Diêm Xuyên chậm rãi mở mắt ra.
Miêu Miêu muốn hỏi:
- Meo!
Triệu A Phòng ngăn Miêu Miêu lại:
- Miêu Miêu, đừng hỏi!
Miêu Miêu khó hiểu, nhìn đôi mắt đầy tơ máu, tràn ngập thù hận của Diêm Xuyên, lại nhìn Triệu A Phòng dịu dàng, nó gật đầu.
- Ừm!
Giờ phút này, Diêm Xuyên đã không khóc lóc nữa, đầu hơi giật, trong mắt có cuồng ngạo, giận dữ.
Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn thế giới thụ cao ngất đâm mây.
Diêm Xuyên lui ra sau.
Diêm Xuyên chậm rãi lui ra khỏi phạm vi lá cây thế giới thụ che đậy, đứng ở bên ngoài thế giới thụ.
Xung quanh vô số tu giả lộ vẻ mờ mịt, không biết Diêm Xuyên định làm gì. Muốn rời đi sao? Nhưng ánh mát Diêm Xuyên nhìn thế giới thụ không chớp một chút nào.