Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Thánh chỉ của Đại Chu thiên đình sao?
Mặc Vũ Hề nhẹ nhàng mở ra, đúng thật là thánh chỉ, bên trong có ấn ngự tỷ Đại Chu thiên đình.
Doãn Hận Thiên bất ngờ hỏi:
- Thánh chỉ trắng?
Mặc Vũ Hề chua xót nói:
- Đúng vậy. Khi mẫu đế đưa thánh chỉ trắng cho ta thì ta cũng rất khó hiểu. Mẫu đế nó để ta tùy cơ ứng biến, có thể tự viết lệnh lay động một cương vực. Tự viết? Ta luôn khó hiểu, bây giờ thì đoán được đại khái rồi.
Diêm Xuyên lạnh lùng cười:
- Công Dương Tiên trắng này là chuẩn bị cho ta.
Mặc Vũ Hề lộ vẻ hơi lo lắng nói:
- Ừm!
Mắt Diêm Xuyên lóe tia âm trầm nói:
- Không sao, cứ xem việc này là chặt đứt nhân quả giữa nàng và Đại Chu thiên đình đi. Lần này ta mang nàng về, có vài việc phải giả quyết sạch sẽ. Ta không hy vọng sau này lại có người dùng cái cớ nào đó phá hỏng chúng ta đoàn viên.
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
- Ừm!
Tây Ngoại Châu, trên biển rộng mênh mông.
Giờ phút này, trên hải đảo có mười tướng sĩ đang đứng, ai nấy vẻ mặt đầy sát khí, âm trầm.
Đằng trước nhất là Mông Nghị của Đại Trăn thánh đình, còn có Bạch Khởi.
Mông Nghị hỏi:
- Bạch đại nhân, thánh vương đã đến rồi sao?
Bạch Khởi trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Hãy để binh mã dũng quân đoàn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tiếp đến sẽ là trận khổ chiến.
Mông Nghị gật đầu, nói:
- Ừm!
Mông Nghị hét to:
- Toàn quân nghỉ ngơi!
Mười vạn tướng sĩ đồng thanh kêu lên:
- Grao!
Chỉ có Mông Nghị vẫn đứng bên Bạch Khởi.
Bạch Khởi trầm giọng nói:
- Thánh vương đã ở Ngô Thiên cương vực, lần này binh mã dũng quân đoàn từ Đông Ngoại Châu tiến đến không để ai biết được, bởi vậy cần phải xuất trường kiếm bất ý. Binh mã dũng quân đoàn là binh đoàn mạnh nhất của thánh vương, dù nhân số không nhiều nhưng quý ở tinh luyện. Lần này không thể có sai sót gì, dựa theo yêu cầu của thánh vương, ta cùng ngươi thống lĩnh binh mã dũng quân đoàn!
Mông Nghị lên tiếng
- Tốt, ta chia năm vạn binh mã dũng quân đoàn cho ngươi!
Bạch Khởi gật đầu, nói:
- Cũng được, trong thời gian tiếp theo vừa lúc cho ta ma hợp chút.
Ngô Thiên cương vực.
Trên một hải đảo bên ngoài Ngô Thiên cương vực, có thể mơ hồ thấy đông đúc đầu người các tướng sĩ.
Trên bãi biển.
Địch Nhân Kiệt mang theo vài tướng lĩnh của Đại Chu thiên đình nhìn Ngô Thiên cương vực ở phía xa.
Một tướng lĩnh nhíu mày nói:
- Đại nhân, Thiên Đế khiến người dẫn mười vạn Thiên Ngưu Vệ tiến đến rốt cuộc để làm gì? Đây chính là Ngô Thiên cương vực! Mặc dù Thiên Ngưu Vệ mạnh nhưng không thể lay động Ngô Thiên cương vực một chút nào!
Địch Nhân Kiệt lắc đầu, nói:
- Các ngươi không cần đoán tâm tư của Thiên Đế, mệnh lệnh của chúng ta là chờ thời cơ chín muồi rồi phối hợp với Diêm Xuyên là được.
- Tuân lệnh!
Ngô Thiên cương vực.
Phu phụ Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề nhiều năm không gặp, giờ như keo như sơn, nói chuyện trút tâm sự, đi chơi khắp nơi.
Trong một đại điện ở Ngô Thiên cương vực.
Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc sắc mặt âm trầm, trước mặt gã có mấy thuộc hạ đứng.
Một thuộc hạ nói:
- Nhị thái tử, mấy ngày nay hôm nào Mặc Vũ Hề cũng đi cùng Diêm Xuyên, không có hành động gì, hình như không hỏi thế sự.
- Đúng vậy. Nhị thái tử, người có thân phận tôn quý như vậy, cần gì cưới giày rách Mặc Vũ Hề?
- Đúng vậy. Nhị thái tử, chúng ta thấy không đáng giá thay người!
............
........
....
Đám thuộc hạ không ngừng mắng nhiếc.
Mắt Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc lóe tia sáng lạnh lùng nói:
- Tiện nhân!
- Nhị thái tử, ở Phượng Hoàng tộc có rất nhiều người ngưỡng mộ Nhị thái tử, cần gì treo cổ trên cây Mặc Vũ Hề? Muội muội của tại hạ cực kỳ tôn sùng Nhị thái tử.
- Nhị thái tử, tỷ tỷ của ta cũng rất mến mộ Nhị thái tử!
............
........
....
Đám thuộc hạ khuyên can.
Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc lắc đầu, nói:
- Đây là sắp xếp của phụ đế.
Phượng Đế?
Phượng Đế sắp đặt?
Trong phút chốc đám thuộc hạ không dám nói gì nữa.
Một thuộc hạ đề nghị:
- Nhưng thưa Nhị thái tử, Ngô Thiên thánh nhân dù gì cũng là ngoại công của người, nơi đây là lãnh địa của người, không cần để Diêm Xuyên làm càn như vậy, cứ bắt hắn đi!
Mắt Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc lóe tia sáng lạnh lùng nói:
- Ngoại công sắp bắt đầu giảng đạo, hiện tại không thể gây ra nhiều chuyện. Hơn nữa ta không chỉ muốn con người Mặc Vũ Hề mà còn có tim của nàng ta, chờ có được trái tim của Mặc Vũ Hề rồi ta sẽ nhục nhã nàng, báo mối sỉ nhục một nay. Hừ, chờ xem, rất mau. Nhưng ta sẽ trước tiên khiến Diêm Xuyên mất mặt mũi.
- Vâng!
Ngô Thiên cương vực, ven hồ nhỏ.
Diêm Xuyên nắm tay Mặc Vũ Hề đi dạo bên hồ nhỏ.
Mặc Vũ Hề nói:
- Chắc là Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc giám thị.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Giám thị? Cũng sẽ không được bao lâu.
Mặc Vũ Hề cười nói:
- Chàng thật là hăng hái, lúc này còn có tâm tư khiến Doãn Hận Thiên đi chiêu nạp nhân tài.
Diêm Xuyên cười trêu:
- Còn có nửa năm là bắt đầu Ngô Thiên thánh nhân giảng đạo, bây giờ không chiêu thì sau này không có cơ hội. Dù sao mua đứt nàng từ Đại Chu thiên đình giá không rẻ.
Mặc Vũ Hề nhéo lưng Diêm Xuyên:
- Chàng mới là mua đứt!
Diêm Xuyên cười nói:
- Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc ở trước mặt ta chỉ là thằng hề, không cần lo.
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- Còn Đông Phương Chính Phái, gã và Nhâm Thử thì chàng tính sao?
Diêm Xuyên nói:
- Bọn họ? Nếu họ đã kiếm chuyện như vậy thì chắc có dự mưu. Chờ nửa năm sau nếu không ra kết quả thì ta sẽ cứu bọn họ.
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
- Ừm!
- Meo!
Bỗng vang tiếng mèo kêu, Miêu Miêu nhảy lên vai Diêm Xuyên.
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Diêm Xuyên, có phải ngươi sắp đánh nau với Ngô Thiên thánh nhân không?
Diêm Xuyên quái dị hỏi:
- Ngươi nghe ai nói vậy?
Miêu Miêu vẻ mặt khinh thường nói:
- Còn cần nói sao? Bây giờ ngươi đi đâu cũng gây chuyện.
Mặc Vũ Hề xì cười.
Diêm Xuyên trợn mắt nói:
- Vật nhỏ này, không nên nói lung tung! Cái gì mà ta đi đâu cũng gây chuyện?
Miêu Miêu hưng phấn nói:
- Meo! Đánh đi, không sao, ta giúp ngươi cho, bây giờ ta rất lợi hại!
Diêm Xuyên:
- …
Ngô Thiên cương vực, trong một ngục giam Ngô Thiên giáo tràng.
- Các ngươi biết các ngươi đang làm gì sao? Ta chính là đại nho ngực ôm chính khí, đức có thể so với hiền ở cổ địa, các ngươi dám đối xử với ta thô lỗ như vậy?
- Các ngươi đang làm bẩn thế gian chính khí, các ngươi là thứ ngu dốt, uổng làm môn hạ của Thánh nhân!
- Đợi thánh nhân cảm nhận được ta bồi dưỡng đạo đức thì chắc chắn sẽ trừng phạt các ngươi thật nặng!
................
........
....
Trong đại lao, một tên mập liên tục chửi ngục tốt tệ bạc.
Hai ngục tốt nhìn nhau, cơ mặt co giật.
Một ngục tốt chịu không nổi hét lên:
- Câm miệng lại, còn nói nữa thì sẽ may miệng ngươi!
Tên mập cứng cỏi nói:
- May miệng ta nhưng ngươi không thể phong lại chính nghĩa. Các ngươi là đồ con sâu làm rầu nồi canh, tới đi, tới đi!
Hai ngục tốt mở cửa lao.
Két két két!
Tên mập thấy đối phương làm thật liền ngáp dài.