- Cực hạn này chính là tuyệt đối băng hàn, mà nhiệt độ Thiên Nhất Chân Thủy chính là rất gần với tuyệt đối băng hàn.
Miêu Miêu kinh kêu:
- Meo? Vậy thì chắc bên dưới hải nhãn kia rất lạnh?
Quỷ Cốc Tử hơi biến sắc mặt nói:
- Phong ấn của tổ long? Ta hiểu rồi, đó không phải lọc sinh linh mà là dùng để ngưng tụ Thiên Nhất Chân Thủy, thủ nước bốn biển ngưng tụ Thiên Nhất Chân Thủy đã có bốn giọt rồi.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Meo? Nước tứ hải chỉ ngưng tụ bốn giọt? Vậy phải ngưng tụ bao lâu?
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông quái dị nói:
- Ít nhất phải mấy trăm vạn năm, hoặc có lẽ càng lâu.
Miêu Miêu trợn to mắt:
- Meo! Chỉ có bốn giọt đã vậy?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Có lẽ còn có nguyên nhân khác, chờ Thành Tổ phá phong ấn rồi nhìn đi.
Miêu Miêu gật đầu, nói:
- Ừm!
- Thiên Nhất Chân Thủy?
Phía xa Công Dương Tiên biến sắc mặt, sau đó lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Địch Nhân Kiệt cũng hơi biến sắc mặt.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ đứng ở hải nhãn, mắt lóe kinh ngạc:
- Ha ha ha, Thiên Nhất Chân Thủy? Phong ấn của tổ long sao? Phá cho ta!
- Grao!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ rống to, há mồm hút phong ấn của tổ long.
Long khí phong ấn của tổ long cuồn cuộn hướng miệng của Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ.
Ầm ầm!
Hình như Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ rất hưởng thụ.
Quá trình nuốt này kéo dài khoảng một canh giờ.
Két!
Phong ấn của tổ long bỗng có khe nứt.
Miêu Miêu kích động nói:
- Sắp phá rồi!
Khe hở xuất hiện, bỗng có khí lạnh toát ra.
Ầm ầm!
Trên đại hải khí lạnh phất qua đông ra trăm tòa băng sơn.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông sắc mặt âm trầm:
- Khí lạnh thật mạnh, mới một lũ đã như vậy?
Két két két két!
Trên phong ấn của tổ long xuất hiện ngày càng nhiều khe nứt, càng nhiều khí lạnh toát ra.
Ầm ầm!
Trong phút chốc trên Đông Hải ngày càng nhiều núi băng, sinh linh dưới đáy biển có nhiều con bị đông chết.
Phong ấn của tổ long nổ tung.
Ầm ầm!
Trong hải nhãn bỗng tuôn ra khí lạnh cuồn cuộn, như bão tố nhanh chóng tàn phá bốn phương.
- A!
Cửa hải nhãn, dù là Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ cũng bị đông thành khối băng, như bị nhốt trong một tòa băng sơn.
Khí lạnh quét bốn phương, nước biển xung quanh trong khoảnh khắc đều đóng băng hết.
Đải hải trong vòng ức vạn dặm trong khoảnh khắc đóng băng.
Rào rào rào!
Bầu trời đổ tuyết lớn như lông ngỗng.
Vô tận khí lạnh khiến nắng cháy thành đất băng giá.
Vô số Long tộc đánh rùng mình:
- Lạnh quá.
Phong ấn của tổ long bị mở, khí lạnh lao ra thổi quét toàn Đông Hải.
Bốn giọt Thiên Nhất Chân Thủy bềnh bồng ở cửa hải nhãn. Trong khoảnh khắc bên trong hải nhãn như có lực lượng tùng kích bài xích bốn giọt Thiên Nhất Chân Thủy ra, bốn giọt Thiên Nhất Chân Thủy bay lên trời.
Mỗi giọt to cỡ dưa lâu, đi qua đâu là hư không bị đông lại, vặn vẹo.
Nhìn thấy bốn giọt Thiên Nhất Chân Thủy, cường giả bốn phương cùng ra tay.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ ở trong băng sơn rống to:
- Grao!
Ầm ầm!
Băng sơn nổ tung.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ hét to:
- Là của ta!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ vọt hướng Thiên Nhất Chân Thủy.
Diêm Xuyên bước ra một bước, xuất hiện phía trước một giọt Thiên Nhất Chân Thủy.
Địch Nhân Kiệt, Công Dương Tiên tự lấy ra pháp bảo xông hướng một giọt Thiên Nhất Chân Thủy.
Địch Nhân Kiệt, Công Dương Tiên cùng đồng thanh kêu lên:
- Thu!
Hình như Thiên Nhất Chân Thủy rất nặng, cái bình của hai người phát ra sức hút lại khiến Thiên Nhất Chân Thủy di chuyển rất chậm. Hai người bất đắc dĩ, đành cầm cái binh xông hướng Thiên Nhất Chân Thủy.
Không gian xung quanh cực kỳ lạnh lẽo.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ xông hướng một giọt, há mồm nuốt vào.
Két két két két!
Trong khoảnh khắc, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ lại bị đóng băng.
Bắc Hải Long Hoàng, Miên Nhu giật mình kêu lên:
- Phu quân!
- Ụa!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ rùng mình, phun ra, không nuốt được, quá lạnh.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ há mồm phun ra một cái bình để chứa Thiên Nhất Chân Thủy.
Diêm Xuyên vươn tay đánh ra Chưởng Trung Vũ Trụ, bắt lấy giọt Thiên Nhất Chân Thủy cuối cùng.
Két két két két!
Bên trong Chưởng Trung Vũ Trụ, vô số tinh thần nhanh chóng bị đóng băng.
Diêm Xuyên bay trở về long liễn.
Diêm Xuyên vừa thúc đẩy Chưởng Trung Vũ Trụ vừa há mồm, Thiên Nhất Chân Thủy miễn cưỡng bị Chưởng Trung Vũ Trụ phân giải. Từng đợt năng lượng màu lam nhanh chóng bay vào miệng Diêm Xuyên.
Vù vù!
Xung quanh Diêm Xuyên, khí lạnh bắn ra bốn phía, tóc hắn chậm rãi biến đỏ, xung quanh bao bọc biển máu. Huyết hải hừng hực nóng cháy không ngừng triệt tiêu khí lạnh.
Phía xa, Công Dương Tiên, Địch Nhân Kiệt, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ tự thu lấy một giọt Thiên Nhất Chân Thủy. Nhưng Thiên Nhất Chân Thủy là đỉnh cấp thiên tài địa bảo, pháp bảo bình thường chứa không được. Ba người chỉ có thể liên tục đánh ra cấm chế phong ấn Thiên Nhất Chân Thủy.
Chỉ có Diêm Xuyên dựa vào Chưởng Trung Vũ Trụ nhanh chóng luyện hóa Thiên Nhất Chân Thủy.
Cứ thế Thiên Nhất Chân Thủy liên tục bị luyện hóa, Chưởng Trung Vũ Trụ sẽ có uy lực càng lúc càng lớn.
Khí lạnh cuồn cuộn bị Diêm Xuyên nuốt vào bụng.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Đợi khi Thiên Nhất Chân Thủy bị Diêm Xuyên nuốt hết thì người hắn phát ra từng tiếng nổ vang.
Vù vù!
Lấy Diêm Xuyên làm trung tâm, bốn phía nổi lên bão tố to lớn.
Miêu Miêu kinh ngạc hỏi:
- Meo! Diêm Xuyên, ngươi đột phá?
Tóc Diêm Xuyên kết băng, mắt hắn lóe tia hưng phấn, Tổ Tiên nhị trọng thiên, giống như thể cương thi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Không tệ, bảo bối tốt.
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói:
- Thánh vương, hải nhãn này không đúng, lại bức khí lạnh ra
- A?
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nhìn lỗ hổng hải nhãn.
Đúng vậy, trừ bốn giọt Thiên Nhất Chân Thủy ra trong hải nhãn vẫn đang dâng lên khí lạnh.
Quỷ Cốc Tử sắc mặt âm trầm:
- Quy Khư nên là hết thảy quy nhập hư vô, tại sao vẫn phun khí lạnh ra ngoài? Mặc kệ là cái gì cũng không thể phun mới đúng. Bởi vì lẽ ra bên trong không có gì, nhưng tại sao có thể tồn trữ khí lạnh? Hoặc nên nói lúc đó chúng ta đã nghĩ sai rồi?
Trong khi Quỷ Cốc Tử cực kỳ kinh ngạc.
Cửa hải nhãn lại phun ra một vật, một lôi vân to lớn.
Bên trong băng sơn dường như phong ấn một thứ.
- Đó là?
Mọi người bất ngờ nhìn băng sơn bay ra khỏi hải nhãn.
Két két két két!
Băng sơn đáp xuống mặt biển đóng băng, nhanh chóng nứt vỡ.
Ầm ầm!
Băng sơn nổ tung, lộ ra quái vật to lớn cỡ trăm trượng.
Miêu Miêu buồn nôn nói:
- A, buồn nôn thật!
Chỉ thấy quái vật giống như con sên to lớn, toàn thân tỏa sáng rực rỡ, quanh thân nhanh chóng bức ra khí lạnh trong người, sau đó quái vật mềm rũ giống cục thịt không có xương, rất buồn nôn. Mắt quái vật lõm sâu vào thịt, khiến người nhìn rùng mình.
Quái vật mở mắt ra, bỗng há mồm gầm gừ, trong miệng có tám hàm răng nhanh, khiến người nhìn da đầu tên rần.
Miêu Miêu vẻ mặt buồn nôn nói:
- Xấu quá, ghê tởm quá!
Phía xa, quái vật trăm trượng mấp máy người trên mặt bắn, nhìn tu giả xung quanh. Các tu giả cũng mờ mịt.
Quỷ Cốc Tử biến sắc mặt nói:
- Sâu trong hải nhãn căn bản không phải liên hướng hư vô, nếu không làm sao có thể xuất hiện quái vật này?