Đã có mấy người nhận được. Quan tài trước mắt này chính là một trong chín cái. Đây cũng không phải là quan tài thi thể của Thương Thiên, mà là quan tài chôn cường giả tuyệt thế mà thôi. Tả gia coi đây là lý do để xuống Thiên Nhân Cung. Bọn họ chỉ muốn đánh lạc hướng của mọi người, vì bọn họ không thể cho ai biết mục đích của mình. Điều này, lúc ấy có người ở đó ta đã ngay tại chỗ vạch trần hắn!
Doãn Hận Thiên nói.
Nói xong, tu giả xung quanh lại nhìn Diêm Xuyên. Vẻ phẫn nộ trước kia bỗng nhiên nhạt đi rất nhiều.
Ít nhất, đây không phải là quan tài thi thể của Thương Thiên! Tội của Diêm Xuyên nhất thời nhỏ đi rất nhiều.
Trong mắt Tả Thanh âm tình bất định. Có định tội cho Diêm Xuyên thành công hay không không đáng kể. Quan trọng là Doãn Hận Thiên. Hắn có thể nói. Nhưng nãy giờ hắn vẫn chưa đưa ra được chứng cứ chứng minh sự trong sạch. Tu giả xung quanh sẽ không tiếp tục căm ghét hắn.
- Năm xưa, thiên hạ ảm đạm. Chín đại cường giả tuyệt thế chết đi, nhưng vẫn có ác ma, không ngừng từ lối vào Thiên Ngoại Thiên tiến vào thiên địa này của chúng ta. Nữ thần Chỉ Trần là người lương thiện. Nữ thần đã từ bỏ bản thân mình, lấy nguyên thần chính mình đắp lấy lối vào Thiên Ngoại Thiên, ngăn cách trong ngoài. Nữ thần Chỉ Trần lấy thân bổ trời vì muôn dân thiên hạ từ bỏ bản thân mình, ngăn cách Thiên Ngoại Thiên. Cho nên thiên hạ đều kính ngưỡng. Nhưng các ngươi có biết, Thiên Ngoại Thiên còn có rất nhiều anh hùng tứ cố vô thân, vì thiên địa ta vẫn không ngừng liều mình chịu chết?
Doãn Hận Thiên thở dài nói.
Xung quanh, vô số tu giả xiết chặt nắm đấm. Trong lúc nhất thời, Doãn Hận Thiên dường như đã là khách đoạt vị trí của chủ, khiến vô số tu giả xuất hiện ý niệm tưởng nhớ cường giả thời thượng cổ.
- Các vị, các ngươi nói Thánh Vương ta quật quan tài thi thể của Thương Thiên, nhưng, đây cũng không phải là quan tài thi thể của Thương Thiên. Ngược lại, mọi người đã bị lợi dụng. Các ngươi đang giúp ác làm ác!
Doãn Hận Thiên nói.
Nhất thời, xung quanh có vài tu giả cúi đầu, nhưng vẫn có nhiều người vẫn kiên trì ý niệm của mình.
- Có mấy người không tin. Ha ha, có mấy người đã quên. Dương gian, nếu có người đi tới dương gian, sẽ biết. Trước đây không lâu, dương gian có rất nhiều người đi phá hoại mộ huyệt của nữ thần Chỉ Trần, bên trong có thi thể của nữ thần Chỉ Trần. Là Thánh Vương, chính là Diêm lão ma trong miệng các ngươi, là hắn bảo vệ thi thể nữ thần Chỉ Trần, đưa thi thể của nữ thần mai táng một lần nữa! Cũng đã khiến thiên hạ tiếp tục tưởng nhớ nàng! Người như vậy, là lão ma trong miệng các ngươi sao? Ta cảm thấy, hắn so với những người khác, còn cao thượng hơn!
Doãn Hận Thiên kêu lên.
- Cái gì?
Xung quanh nhất thời nghị luận sôi nổi.
- Ta cũng làm chứng!
Hóa Thê Lương bỗng nhiên mở miệng nói.
Thánh nhân nhìn Hóa Thê Lương, cuối cùng cũng không phản bác.
Trong lúc nhất thời, vô số tu giả lại nhìn Diêm Xuyên. Ánh mắt đã không còn vẻ thù hận như lúc trước nữa.
- Nói nửa ngày như thế, chứng cứ của ngươi đâu? Năm đó 360 cường giả đỉnh phong bày trận, nhưng Doãn gia ngươi phản bội. Hiện giờ ngươi muốn vu oan bọn họ sao? Trăm vạn năm trước, ngươi Doãn gia đã không vu oan thành công. Hiện tại... hiện tại ngươi muốn vu oan nữa sao?
Tả Thanh lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói.
- Vu oan? Ha ha ha, nếu như Doãn gia ta không vì thiên hạ đại công vô tư, sao có thể được Thương Thiên trao quyền?
Doãn Hận Thiên trách cười nói.
Nói xong, Doãn Hận Thiên bỗng nhiên nhìn về phía thánh nhân.
- Thánh nhân, năm đó gia chủ bày trận, Doãn Chí Thành, thánh nhân còn nhớ chứ?
Doãn Hận Thiên trịnh trọng nói.
- Ta nhớ, trước đại kiếp nạn thượng cổ, ta cùng Doãn Chí Thành còn nhiều lần nâng cốc nói lời chúc mừng. Đáng tiếc...!
Thánh nhân khe khẽ thở dài.
- Đáng tiếc. Ha ha, gia tổ gặp đại nạn này, bị thiên hạ phỉ nhổ. Gia tổ ngày xưa có thể chưởng quản thiên hạ, thực lực tất nhiên vô cùng cường đại. Tuy không phải là thánh nhân, nhưng dưới thánh nhân, khó gặp phải địch thủ! Bị vạn tông truy sát, gia tổ lại chưa từng phản kích một lần! Thánh nhân có biết vì sao không?
Con mắt Doãn Hận Thiên ửng đỏ nói.
- Vì sao?
Thánh nhân nghi ngờ nói.
- Gia tổ Doãn Chí Thành, chí thành, lập chí thành trong thiên địa, thành khắp thiên hạ, đại công vô tư, chỉ vì thiên địa. Năm xưa người bị phỉ nhổ, lại không chịu tổn thương bất kỳ một tông nào, là vì muốn giữ lại mồi lửa cho thiên hạ. Gia tổ cuối cùng lại buồn bã mà chết. Tổ tiên buồn rầu mà chết. Nực cười tới mức nào!
Doãn Hận Thiên cất tiếng đau buồn nói.
Xung quanh, có vài người tin tưởng Doãn Hận Thiên, tâm tình cũng chịu sự cảm hoá.
Tổ tiên lại cũng có thể âu sầu mà chết. Người này đối với thiên địa đã ký thác hy vọng lớn tới mức nào, có tình cảm lớn tới mức nào, mới có thể đi đến một bước này?
- Ôi!
Thánh nhân khe khẽ thở dài, dường như đang tiếc hận cho Doãn Chí Thành.
- Hừ, Doãn Hận Thiên, ngươi không cần giả mù sa mưa. Doãn Chí Thành chết như thế nào, ta mặc kệ. Nhưng hắn cấu kết Liên Thần, bị thiên hạ phỉ nhổ, đó là hắn có tội thì phải chịu!
Tả Thanh trầm giọng nói.
- Có tội thì phải chịu? Tổ tiên Tả gia ngươi lúc trước chỉ là một đứa trẻ ăn mày được gia tổ nhặt được từ một bãi tha ma. Là gia tổ cho Tả gia ngươi hy vọng sống sót, cũng là gia tổ gây dựng Tả gia cho ngươi. Kết quả lại đổi lấy sự phản bội của các ngươi. Thậm chí bây giờ, ngươi còn dám nói gia tổ có tội thì phải chịu?
Mắt Doãn Hận Thiên lộ hận ý nói.
- Trở lại chuyện chính. Chứng cứ đâu?
Tả Thanh có chút buồn bực kêu lên.
Doãn Hận Thiên đưa tay vẫy một cái.
Két!
Một khối băng cực lớn bỗng nhiên rơi xuống quảng trường.
Không. Đó là một quan tài băng. Trong quan tài băng, lúc này chính là một thi thể mặc Thanh Y.
Khuôn mặt thi thể lộ vẻ chua xót. Hai tay mở ra, phong kín trong quan tài băng.
- Sao?
Thánh nhân hơi hít một hơi, dưới chân không tự chủ lui một bước.
Một bước này, phần lớn người không nhìn thấy. Bởi vì gần như ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào thi thể nam nhân trong quan tài băng. Chỉ có rất ít người mới thấy được một cảnh tượng nhỏ này.
Trong số đó có Diêm Xuyên vẫn ngồi. Diêm Xuyên nhìn thấy Hóa Tôn Thiên bỗng nhiên lùi lại một bước nhỏ, con ngươi đột nhiên thu nhỏ lại.
- Ai vậy?
Tả Thanh trầm giọng nói.
- Thánh nhân, vẫn xin ngài báo cho mọi người đang ngồi biết, thi thể nam nhân trong quan tài này này là ai?
Doãn Hận Thiên tiến lên một bước nói.
- Doãn Chí Thành? Thi thể Doãn Chí Thành? Gần trăm vạn năm lại vẫn bị người Doãn gia ngươi mang ở trên người?
hánh nhân trầm giọng nói.
- Doãn Chí Thành?
Nhất thời, xung quanh tất cả đều xôn xao bàn tán.
Đây chính là Doãn Chí Thành trong truyền thuyết, người đã cấu kết Liên Thần sao?
Vô số tu giả nhất thời trợn tròn hai mắt.
Lúc này vẻ mặt Tả Thanh cũng kinh ngạc.
Tả Thanh chưa từng thấy Doãn Chí Thành, nhưng đã nghe qua tên của hắn. Thế hệ kia, nhân vật hiệu lệnh toàn thiên hạ, ra lệnh một tiếng, vạn tông nghe điều lệnh! Thậm chí, thánh nhân, Thiên Đế đối với lời nói của Doãn Chí Thành cũng đều hưởng ứng.