- Bách thụ Thiên Kinh? Không đúng, Thiên Kinh chính là do đại thế giới thiên địa thai nghén ra. Rời khỏi thiên địa, rời khỏi đại thế giới, Thiên Kinh phải vô dụng mới đúng. Nhưng...
Thông Thiên lộ ra một tia kinh ngạc.
Vèo!
Trong nháy mắt Thông Thiên đã xuất hiện ở trước mặt Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cũng chậm rãi đứng dậy.
Diêm Xuyên đứng dậy, Thông Thiên nhìn thấy, cây đại thụ Thương Thiên phía sau Diêm Xuyên bỗng nhiên biến mất không thấy nữa.
Thông Thiên nhìn về phía Diêm Xuyên, thần sắc bỗng nhiên biến thành phức tạp.
- Nhiều năm không gặp, phong thái Thông Thiên càng sâu hơn năm đó, thật đáng mừng!
Diêm Xuyên cười nói.
- Bách Ế. Không, Diêm Xuyên còn có Quỷ Cốc Tử nữa. Thật sự nhiều năm không gặp!
Thông Thiên gật đầu một cái.
- Nơi này chung quy không phải là chỗ để nói chuyện. Vào trong điện đi!
Diêm Xuyên cười nói!
Thông Thiên giáo chủ gật đầu một cái.
Diêm Xuyên vung tay lên, vô số ngôi sao trong lòng bàn tay bỗng nhiên rời khỏi bàn tay, bay lượn giữa không trung của trường thi.
- Thông Thiên giáo chủ, mời tới bên này!
Quỷ Cốc Tử cười nói.
Thông Thiên gật đầu một cái, đi theo Quỷ Cốc Tử tiến về phía một cung điện bên cạnh.
Xung quanh, trong số các thí sinh Đại Trăn, rất nhiều người đều tỏ ra mờ mịt nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ.
Một kiếm vừa nãy của Thông Thiên thật sự kinh thế, nhưng khiến tất cả mọi người đều nảy sinh hoảng sợ. Nhân vật tuyệt thế như vậy hình như lại có giao hảo rất tốt với Thánh Vương.
Bạn tốt sao? Vậy còn lo lắng cái gì nữa?
Đám kiêu hùng bên ngoài kia sao? Không nhìn thấy đám kiêu hùng kia ở trước mặt Thông Thiên giáo chủ, liền cái rắm cũng không dám thả sao?
Nhất thời, nỗi sợ hãi trước kia đã biến mất không còn sót lại chút gì. Mỗi người đều hưng phấn nhìn về phía bài thi.
Hóa Thê Lương nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ đang đi tới đại điện lại hít sâu một cái. Trong mắt hắn loé ra một tia kinh ngạc.
Một kiếm kia của Thông Thiên giáo chủ làm quá khủng bố. Lão tổ tông cũng có thể làm được như vậy sao? Không, nhất định có thể. Lão tổ tông chính là thánh nhân. Lão tổ tông chính là một trong những người mạnh nhất thiên hạ.
Nhưng khi Hóa Thê Lương nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an.
Lúc này kiêu hùng khắp nơi tất nhiên sẽ không có người nào dám xông vào Hàm Dương.
Lúc trước Tru Tiên Kiếm Trận bày ra, còn có người dám mạo hiểm. Nhưng bây giờ, bọn họ xông vào căn bản không phải là mạo hiểm, mà là muốn chết. Tuy rằng các kiêu hùng đều làm mưa làm gió trong cương vực của mình, nhưng ở trước mặt Thông Thiên giáo chủ, bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp.
Đại Trăn? Diêm Xuyên và Thông Thiên giáo chủ có quen biết sao?
Nhân vật như Thông Thiên giáo chủ vậy, người có thể có quen biết tương giao với hắn, sao có thể là nhân vật tùy ý cho người khác nhào nặn được?
- Khốn kiếp, tên thám tử nào thu thập tư liệu Đại Trăn? Đại Trăn chỉ là một quốc gia yếu ớt sao? Khốn kiếp!
Khắp nơi vang lên những tiếng chửi mắng của các kiêu hùng.
Long Hoàng nhìn Thông Thiên giáo chủ phía xa, sắc mặt cũng cực kỳ phức tạp.
- Thánh đình Đại Trăn? Rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Long Hoàng cảm giác không rõ nói.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn khắp nơi, sau đó lại nhìn một sơn cốc phía xa.
- Bạch Khởi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Thần có mặt!
Bạch Khởi nhất thời bay tới.
Cách đó không xa, Tống Thiên Tông nhíu mày chờ đợi. Hắn xiết chặt nắm đấm. Bởi vì Bạch Khởi mới vừa nói, đệ đệ mình còn có thể cứu được? Chờ. Chờ thêm một chút nữa. Nhất định phải kiên nhẫn chờ.
Mắt Diêm Xuyên nhìn Thánh vương Man Long phía xa, sau đó nói với Bạch Khởi:
- Thánh vương Man Long dẫn người xâm phạm Hàm Dương ta, bắt!
- Vâng!
Bạch Khởi theo tiếng quát lên.
Phía xa, Thánh vương Man Long trừng mắt một cái. Phái một thần tử tới bắt ta sao? Tên Diêm Xuyên này căn bản không để ta vào mắt sao?
- Khốn kiếp!
Thánh vương Man Long tức giận nói.
- Người dám cản trở, giết!
Diêm Xuyên lạnh giọng quát lên.
- Vâng!
Bạch Khởi lên tiếng trả lời.
Bạch Khởi đạp không bay vút lên trời. Trong tay hắn cầm một thanh trường đao, kéo lê trên không trung tạo thành từng vệt dài. Trường đao biến thành một mảnh huyết hồng. Từng đóa hoa sen đỏ như màu máu từ bên trong trường đao bắn ra, nghiệt khí trùng thiên.
- Chàng làm vậy là muốn giết gà dọa khỉ sao?
Tử Tử ở bên cạnh nghi ngờ nói.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Không sai. Vào lúc này, đương nhiên sẽ không có người nào dám giúp Thánh vương Man Long. Hắn là người đầu tiên xông lên muốn tiêu diệt người của Hàm Dương. Hắn dám bước ra vậy phải có giác ngộ sẽ bị bắt. Bạch Khởi ra tay, hắn tất nhiên trốn không thoát!
- Bắt? Không phải giết sao? Chàng muốn xử trí hắn như thế nào?
Tử Tử hiếu kỳ nói.
- Muốn quần hùng kinh sợ, giết không hẳn là phương thức xử lý tốt nhất. Giống như lần trước vậy, nàng dùng Sinh Tử Bộ, chuyển hắn làm súc sinh. Man Long sao? Nếu đã gọi là Thánh vương Man Long, vậy tác thành cho hắn, chuyển hắn thành thân rồng kéo xe cho ta đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Phì!
Tử Tử bỗng nhiên nở nụ cười.
- Sao vậy?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Không có gì. Thiếp chỉ buồn cười Thánh vương Man Long kia. Nếu như sớm biết mình đường đường là một Thánh Vương, sẽ bị bắt kéo xe, hắn còn dám xông Hàm Dương nữa hay không?
Tử Tử cười nói.
- Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên cũng cười to một tiếng.
Sau khi căn dặn Tử Tử một hồi, Diêm Xuyên liền rời khỏi trường thi, theo Quỷ Cốc Tử, Thông Thiên giáo chủ, bước vào một toà cung điện cách đó không xa. Tôn Ngộ Không lộ vẻ ngưng trọng nhìn khắp nơi, cuối cùng chờ đợi ở ngoài điện.
Bên trong đại điện, cửa lớn đã đóng chặt.
Diêm Xuyên, Thông Thiên giáo chủ, Quỷ Cốc Tử ngồi xuống bên cạnh một bàn ngọc.
Quỷ Cốc Tử rót ba chén nước trà.
Thông Thiên giáo chủ thoáng hiếu kỳ nhìn Quỷ Cốc Tử, lại nhìn Diêm Xuyên.
- Đại thế giới, xem ra đã phát sinh rất nhiều chuyện!
Thông Thiên thoáng phiền muộn nói.
Thương hải tang điền, cảnh còn người mất. Năm đó Quỷ Cốc Tử và Diêm Xuyên vẫn đứng ngang hàng, bây giờ đã thành một quân một thần.
- Đúng vậy. Chung quy, đại thế giới có thể được bình an, sinh ra người siêu thoát!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đáng tiếc không phải là Bàn Cổ, không phải là Hồng Quân, không phải là Phục Hy, không phải là Minh Hà!
Thông Thiên gật đầu một cái.
- Dưới Mệnh số, ai có thể bảo đảm? Năm đó thời điểm cuối cùng chính là thời đại huy hoàng nhất. Quần hùng trong thiên hạ cùng tranh thiên mệnh. Vạn hùng cố trèo lên đỉnh. Đó là thời đại đỉnh cao của đại thế giới, mãi mãi không có khả năng xuất hiện lại một lần nữa!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ha, xem ra ta đã bỏ qua thời đại đó rồi!
Thông Thiên giáo chủ cười nói.
- Vì sao giáo chủ lại bỏ qua thời đại kia? Trong hư vô, tổng cộng có bốn thế giới. Chúng ta vốn là người của đại thế giới. Bốn giới thực sự tồn tại cùng với nhau. Chúng ta một đời cùng nhau phấn đấu vì đại thế giới. Vì sao giáo chủ lại lưu lại thế giới yếu nhất này?
Diêm Xuyên không hiểu nói.
- Trong hư vô thật sự chỉ có bốn thế giới này, không còn thế giới nào khác. Nhưng ngươi có biết thế giới yếu nhất của chúng ta bây giờ còn có một cái tên khác? Chỉ là cái tên này bởi vì thế giới này quá yếu nên đã bị mọi người quên mất!
Thông Thiên giáo chủ hít sâu một cái nói.