Bên ngoài Phong Ấn giới.
Ầm ầm!
Lôi điện như nước lũ cuồn cuộn ùa vào Phong Ấn giới.
Trừ sáu kiêu hùng ra, những cường giả thiên triều, thánh địa đều trợn tròn mắt nhìn lôi điện tựa nước lũ. Đám cường giả không còn ý định hôi của. Muốn chia chác? Tìm chết sao?
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú thì bên trên lũ lôi điện xuất hiện từng tầng mây đen.
Trong mây đen bay lượn thật nhiều lôi long, đỏ, chanh, vàng, lục, thanh, lam, tím, lôi long bảy sắc gầm rống nhìn bên dưới.
Đại Sở thánh vương giật mình kêu lên:
- Cổ Tiên kiếp, quả nhiên là Cổ Tiên kiếp!
Giáo chủ Chu Thiên Thư nhíu mày hỏi:
- Thật sự là Cổ Tiên kiếp? Nhưng hình như có hơi khác, lớn hơn cả lúc trước chúng ta độ Cổ Tiên kiếp, lớn hơn rất nhiều.
Đại Sở thánh vương mờ mịt nói:
- Nhưng tuyệt đối không phải là Tổ Tiên kiếp. Nếu là Tổ Tiên kiếp thì sẽ có tàn dư thiên đạo giám sát, nơi này không có thiên đạo, chỉ có thể là Cổ Tiên kiếp, nhưng tại sao Cổ Tiên kiếp này quái dị đến vậy?
Đang lúc mọi người mờ mịt thì trong lũ lôi điện bỗng có bóng đen lao ra.
Mọi người căng thẳng thần kinh.
- Đó là?
Có kẻ kêu lên:
- Là Phụng Âm Dương, thánh vương, ta có thu thập bức tranh vẽ quan viên Đại Trăn thiên triều, đó là Phụng Âm Dương!
Phụng Âm Dương lao ra khỏi Tiên giới, xông hướng Cổ Tiên kiếp.
Vù vù!
Chớp mắt Phụng Âm Dương tiến vào kiếp vân.
Vô số cường giả mờ mịt nói:
- Hắn muốn chết sao? Đây chính là Cổ Tiên kiếp, một phàm nhân dám vọt vào trong?
- Grao!
- Grao!
Quần long gầm rống, Phụng Âm Dương ở bên trong đấu với quần long. Đại khái tranh đấu hết nửa ngày thời gian, quần long rốt cuộc không chống đối với Phụng Âm Dương nữa.
Đại Sở thánh vương kinh sợ nhìn trong kiếp vân:
- Hắn, hắn độ qua rồi?
Phụng Âm Dương độ qua? Cổ Tiên? Một phàm nhân từ Phong Ấn giới xông lên, độ qua Cổ Tiên kiếp?
Một đám kiêu hùng cảm giác đầu óc dính hồ, cái này, sao có thể như vậy? Từ khi nào phàm nhân biến thành hung hãn như vậy?
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không nhướng mày nói:
- Phụng Âm Dương độ qua nhưng chưa kết thúc, kiếp vân vẫn còn tiếp tục, còn có ai độ Cổ Tiên kiếp sao?
Mọi người lộ vẻ kinh sợ, cũng kịp phản ứng lại. Đúng rồi, còn có thiên hạ đệ nhất Phong Ấn giới, còn có Diêm Xuyên, hấn chưa độ kiếp.
Kiếp vân Cổ Tiên kiếp vẫn đang tiếp tục.
Hai tay của Quỷ Cốc Tử toát ra ánh sáng:
- Quỷ Cốc Phục Thiên, Quỷ Cốc Tỏa Thiên, đại thế giới kiếp, yếu nhất thế giới kiếp, song kiếp đồng hàng!
Ầm ầm!
Cổ Tiên kiếp ban đầu bỗng tăng vọt gấp đôi.
Song kiếp đồng hàng? Tình huống gì đây?
Quần hùng bên ngoài Phong Ấn giới lộ vẻ mờ mịt, không hiểu gì cả.
Tại đây người duy nhất nhìn ra manh mối chỉ có một mình Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không.
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không nheo mắt nói:
- Đại thế giới? Đại thế giới? Đã rất, rất, rất lâu không trở lại. Quỷ Cốc? Xem ra tại đại thế giới cũng là một danh nhân, tiếc là lúc trước ta chỉ là quân cờ, bị phong tỏa nhiều tin tức, hiểu biết về đại thế giới quá ít, nếu không có ân nhân thì có lẽ ta đã sớm chết.
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không nhíu mày phân tích:
- Song kiếp đồng hàng? Hắn lấy mấy vạn thiên kiếp mô phỏng thiên kiếp của đại thế giới, tại giới này mô phỏng đại thế giới kiếp, phải trả giá không nhỏ.
Cùng lúc đó, trong Phong Ấn giới, Hàm Dương.
Tất cả thiên kiếp lúc trước chưa tán đi cùng hướng về Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hét to một tiếng:
- Hỡi con dân của thiên hạ Đại Trăn thiên triều, giơ lên tay phải của các ngươi, cho trẫm mượn lực lượng!
- Grao!
Kim long khí vận gầm lên, xông vào cơ thể của Diêm Xuyên.
Thanh âm xuyên thấu thiên hạ, giờ phút này dân chúng thừa nhận Đại Trăn thiên triều đã đạt tới độ cao chưa từng có. Dân chúng giơ lên tay phải, lực lượng cuồn cuộn ùa vào người Diêm Xuyên.
Ầm ầm!
Thân hình Diêm Xuyên chậm rãi trướng đến cỡ ngàn trượng.
Cùng lúc đó, tóc của Diêm Xuyên biến đỏ rực, dưới chân là huyết hải to lớn bao phủ toàn Hàm Dương, từ bốn phương tám hướng đổ về. Dưới sự khống chế của Diêm Xuyên, huyết hải vòng qua từng dãy kiến trúc.
Siêu cấp thần thông!
Diêm Xuyên giang hai tay, ngửa đầu rống to:
- Thôn Thiên đại pháp!
- Grao!
Miệng của Diêm Xuyên như hình thành một vòng xoáy cực lớn, hút hướng kiếp vân trên trời cao.
Ầm ầm!
Vô tận lôi điện cuồn cuộn ùa vào miệng Diêm Xuyên.
Đây không phải là thiên kiếp của một người mà của hơn một ngàn vạn người. Số lượng hơn một ngàn vạn người này rậm rạp che trời, nhưng Diêm Xuyên không hề sợ hãi, hung mãnh cắn nuốt.
Quỷ Cốc Tử ở Tiên giới khống chế vô số kiếp vân, không để nó biến mất.
Lôi điện bên ngoài tựa như nước lũ không ngừng ùa vào Phong Ấn giới, hướng vào miệng của Diêm Xuyên.
Nhiều, nhiều khủng khiếp.
Quần tiên nhân của Cự Lộc thư viện từ ban đầu hóa đá biến thành hiện tại trợn tròn mắt!
- Đây không phải là con người! Chắc chắn không phải!
- Quá khủng bố, làm sao có thể như vậy?
- Sư phụ, ta nhìn lâu mắt sắp bị mù rồi!
- Ta đang nằm mơ sao?
.........
......
...
Thôn Thiên đại pháp!
Thứ này quá hung tàn đi?
Lúc trước Hồng Mông Hồ Lô của Mộng Tam Sinh cũng không khoa trướng như vậy.
Ít nhất thì lực hút của Hồng Mông Hồ Lô không mãnh liệt bằng Diêm Xuyên. Thiên kiếp phủ lên thiên hạ ngũ thần châu, vậy mà bị hắn hút hết?
Sấm chớp mưa bão cuồn cuộn vọt vào miệng Diêm Xuyên. Giờ phút này thiên hạ tĩnh lặng chỉ còn tiếng Diêm Xuyên nuốt lôi.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Diêm Xuyên nuốt đến mười ngày mười đêm, mọi người nhìn đến cuối cùng ngơ ngác.
Bên ngoài Phong Ấn giới, vào ngày thứ mười, Cổ Tiên kiếp vân ùa hướng Phong Ấn giới.
- Tại sao kiếp vân bị kéo hướng Phong Ấn giới?
- Trong kiếp vân có thất thải thần long? Vì sao chúng nó lộ vẻ sợ hãi?
- Lôi long ở trong kiếp vân cũng biết sợ?
............
......
...
Xung quanh vang tiếng kinh kêu ầm ĩ. Quỷ Cốc Tử mang theo kiếp vân bị hút vào trong Phong Ấn giới.
Tiến vào Phong Ấn giới, Quỷ Cốc Tử nhanh chóng tránh đi.
Kiếp vân không chút dư thừa hoàn toàn bị hút tới Hàm Dương, vào trong miệng của Diêm Xuyên.
Ầm ầm!
Quanh thân Diêm Xuyên phủ lên lồng chụp lôi điện.
Thiên kiếp, kết thúc!
Trời trong ức vạn dặm, vô số tu giả đứng xung quanh. Diêm Xuyên yên lặng đứng ở quảng trường Triêu Thiên điện, nhắm mắt lại.
Diêm Xuyên không chú ý tu vi của bản thân, toàn bộ ý thức chìm đắm sâu trong hồn phách.
Két két két két!
Dường như có thứ gì vỡ ra.
Tiếp theo từ chỗ vỡ, vô số ký ức điên cuồng tuôn ra, ký ức của kiếp thứ nhất rốt cuộc giải phong vào phút này.
...
Vô tận ký ức tuôn trào ra.
Bách Ế kiếp thứ nhất nói:
- Một mạng nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức ngũ công danh. Bách Hoàng, đại thế giới của ta Nhân Tổ Toại tu mệnh, Phục Hy tu vận, Minh Hà tu phong thủy, Bàn Cổ, Hồng quân tu tích âm đức, ngươi tu công danh, mạnh nhất trong các mạch đại thế giới. Nhưng rốt cuộc vẫn không ai có thể siêu thoát.
- Ta vững tinh rốt cuộc có một ngày thành công!
- Ngươi dựa vào cái gì tin tưởng như vậy?
- Vạn sự vạn vật, thậm chí số trời, mệnh số đều đã định, chẳng qua chưa tới lúc.
- Không, ta lại không cho rằng như vậy.