Nếu như trước mắt là một đám mỹ nữ, vậy còn chưa tính. Nhưng trước mắt là đám nữ tử hình thù kỳ quái, đáng để mình nhìn lén sao?
Nữ tử đang xông về phía Nhâm Thử chợt dừng lại, nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
Đông Phương Chính Phái lộ ra bộ dạng than thở nói:
- Thói đời ngày sau. Mấy vị tiên tử đẹp như thiên tiên. Thật ra, nếu ngươi thật tâm ngưỡng mộ, hiện tại thừa nhận sai lầm, điều này cũng có thể thông cảm được. Ái không có lúc trẻ? Nhưng ngươi...
Vẻ mặt Đông Phương Chính Phái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Một đám nữ tử nghe thấy Đông Phương Chính Phái khen mình đẹp như thiên tiên, tức giận trước kia lập tức giảm đi rất nhiều. Thậm chí có mấy người còn đắc chí. Dù sao, trước đây chưa từng có nam nhân nào từng khen mình như vậy.
Nhâm Thử lại không chịu nổi.
- Mắt ngươi mù rồi sao? Một đám các nàng này là hàng xấu như vậy cũng có thể nói là đẹp như thiên tiên sao?
Nhâm Thử chỉ vào Đông Phương Chính Phái cả kinh kêu lên.
Đại sư tỷ:.........!
Nhị sư tỷ:.........!
Tam sư tỷ:.........!
.........
Tất cả thù hận đã được chuyển dời từ trên người Đông Phương Chính Phái đến trên người Nhâm Thử.
Tiếp đó, Nhâm Thử chứng kiến cái gì gọi là 'Không có không biết xấu hổ nhất, chỉ có càng không biết xấu hổ hơn'.
Sau một canh giờ, đám nữ tử kia đã ép Nhâm Thử phải nhận lỗi, bỏ ra linh thạch đền bù, phát tiết một chút rồi bay đi.
Tất cả chỉ còn lại hai người Nhâm Thử, Đông Phương Chính Phái hai mặt nhìn nhau.
- Đông Phương Chính Phái, ngươi lại... lại...
Nhâm Thử bi hận nói.
- Ha ha, Nhâm điện chủ, những chuyện không vui này không nên nghĩ nhiều làm gì.
Chúng ta tiếp tục mở phần mộ này ra đi!
Đông Phương Chính Phái nhất thời cười hì hì nói.
Nhâm Thử cảm thấy cay đắng.
- Không được, vừa nãy ta nhận lỗi, một nửa tính vào phần của ngươi!
Nhâm Thử lập tức kêu lên.
- Ồ? Ta? Nhận lỗi cái gì? Nhâm điện chủ, trước tiên chúng ta vẫn nên mở mộ huyệt này ra đã!
Đông Phương Chính Phái nói lảng sang chuyện khác.
- Vậy chia lại. Ta sáu ngươi bốn!
Nhâm Thử kêu lên.
- Không được. Lúc trước đã nói rõ ràng mỗi người một nửa!
Đông Phương Chính Phái lập tức không nhường.
Hai người không ngừng tranh cãi một hồi lâu, cuối cùng Nhâm Thử chỉ có thể không nói được gì chấp nhận ngã xuống.
Thời điểm hai người chuẩn bị mở mộ huyệt ra, Đông Phương Chính Phái đột nhiên hỏi:
- Nhâm huynh, ta có chút hiếu kỳ, lẽ nào huynh không trách ta hay sao?
Nhâm Thử nhướng mắt:
- Trách ngươi? Trách ngươi có ích lợi gì? Ai bảo ngươi không biết xấu hổ còn hơn ta chứ?
Đông Phương Chính Phái nhếch miệng nở nụ cười, giống như Nhâm Thử đang biểu dương hắn vậy.
- Lão tổ ta cũng coi xem như được mở mang kiến thức. Da mặt này của ta còn luyện chưa đến nơi đến chốn! Ngươi chờ xem, sớm muộn sẽ một ngày, ta có thể càng không biết xấu hổ hơn ngươi. Tới lúc đó ta sẽ tìm lại những gì đã mất ngày hôm nay!
Nhâm Thử oán hận nói.
- Ha ha, xấu hổ xấu hổ!
Đông Phương Chính Phái cười cười.
Hai người không nói nữa, tiếp tục đào mộ huyệt.
Bỗng nhiên Đông Phương Chính Phái lại có phần cổ quái lấy ra một cái ngọc bội. Bên trên ngọc bội phát ra ánh sáng màu xanh. Một mặt nổi lên một cái đầu chuột, một mặt kia lại hiện ra hình dáng của Nhâm Thử.
- Tìm được sao? Ha ha!
Đông Phương Chính Phái hưng phấn kêu lên.
…
Yến Kinh!
Diêm Xuyên dẫn theo Vương Tiễn, Lý Tư, Tử Tử và Miêu Miêu, đang muốn rời đi.
Phía xa, Lưu Cương nhanh chóng chạy tới.
- Thánh thượng, có tin tức từ Đông Phương Chính Phái truyền đến!
Lưu Cương bẩm báo nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Đông Phương Chính Phái tìm tới một Hán vệ trong một thành trì nói với hắn, đã tìm được một người có phản ứng với ngọc bội. Người đó là Nhâm Thử!
Lưu Cương nói.
- Nhâm Thử? Huyết mạch Ma Thần thượng cổ?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại.
Đám quần thần vây quanh cũng có phản ứng. Rõ ràng Đại Trăn có hệ thống tin tức của riêng mình. Đối với cường giả trong thiên hạ, bọn họ đều có một phần ghi chép.
- Sao có thể là hắn được?
Doãn Hận Thiên cau mày nói.
- Đông Phương Chính Phái có nói Nhâm Thử đang ở đâu hay không?
Diêm Xuyên hỏi.
- Hắn có nói. Hắn nói hiện tại hắn và Nhâm Thử đang ở chung một chỗ, đang làm một chuyện lớn. Có thể không lâu sau đó, bọn họ sẽ đi tới thánh địa Thần Tông!
Lưu Cương nói.
- Chuyện lớn? Diêm Xuyên cảm thấy có chút bất ngờ. Hai người làm chuyện lớn gì chứ?
- Nếu bọn họ đi thánh địa Thần Tông, vậy không thể tốt hơn. Bây giờ chúng ta lên đường thôi!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Vâng, thánh thượng đi đường cẩn thận!
Quần thần nói.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Diêm xuyên dẫn theo Tử Tử, Vương Tiễn, Lý Tư, Miêu Miêu đạp không bước lên trời, đi vào một chiếc thuyền bay lớn. Sau đó chiếc thuyền bay nhanh chóng bay về phía tây.
——–
Trong một sơn cốc tại Trung Thần Châu,.
- Nhâm huynh, huynh có năng lực đào thành động như vậy, có thể nói là thiên hạ vô song!
Đông Phương Chính Phái khích lệ nói.
- Ngươi hạo nhiên chính khí, dùng để phá trận, cũng khá tốt!
Nhâm Thử thản nhiên nói.
- Ha ha, quá khen quá khen. Tuy nhiên, huynh không cảm thấy trộm mộ, có cảm giác tội lỗi không?
Đông Phương Chính Phái hỏi.
- Cảm giác tội lỗi gì? Bọn họ chết rồi. Ta chỉ đang giúp bọn họ đem pháp bảo phát dương quang đại thôi. Tại sao có thể có cảm giác tội lỗi được? Lẽ nào ngươi có?
Nhâm Thử không hiểu nói.
- Ta làm sao có thể có cảm giác như vậy được? Quả nhiên còn kích thích hơn cả nhìn lén nữ hài tắm! Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi đào mộ tổ!
- Ta không nói sẽ dẫn ngươi đi cùng!
- Không sao. Ta không ngại!
- Ta chú ý!
- Không sao không sao. Lâu dần sẽ thành thói quen. Đi thôi, đừng ở đó mà nhăn nhó mãi thế!
.........
Hai đạo thân ảnh một mập một gầy từ từ biến mất khỏi sơn cốc.
Hai người hiếm thấy gặp phải ngưu tầm ngưu, mã tầm mã i, tất nhiên rất nhanh sẽ trở nên thân quen. Hơn nữa bọn họ còn có thể mài giũa da mặt cho nhau, lấy chứng mặt dày làm đại đạo, cớ sao không làm?
————
Giờ phút này, Trung Thần Châu đã trở thành tiêu điểm chú ý của quần hùng trong thiên hạ.
Đại Trăn, Đại Phật, thậm chí các đại Tông chủ Trung Thần Châu đều nhìn chăm chú vào thánh địa Thần Tông.
Đại tiên Công Dương Thao Lược đã ngủ đông mấy năm. Bất kỳ ai cũng có thể đoán được, mục tiêu kế tiếp nhất định LÀ thánh địa Thần Tông.
Bởi vì, thiên hạ ngày nay chỉ có này ba thế lực đang đứng đầu thiên hạ.
Công Dương Thao Lược tại Đại Phật, Đại Trăn đều bị thua thiệt. Hiện tại chỉ còn lại thánh địa Thần Tông.
Thánh địa Thần Tông này, có thể chống đối đột kích của đại tiên không?
Giờ phút này, cường giả bên ngoài quan tâm, tu giả bên trong thánh địa Thần Tông cũng cực kỳ kiềm chế.
Thánh địa Thần Tông!
Trong tay Mộng Hồng Anh cầm lấy một lá thư. Đứng trước mặt nàng là một nam tử.
Hai mắt Mộng Hồng Anh híp lại:
- Ngươi là người phương nào?
- Tại hạ bách hộ Hán vệ của Đại Trăn. Lá thứ này chính là do thánh thượng truyền đến. Là hoàng hậu Đại Trăn tự tay viết, giao cho thánh nữ. Tại hạ cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Cáo từ!
Nam tử cung kính thi lễ, sau đó đạp không rời đi.