- Diêm Xuyên, đến thử nem rán bát tinh của ta đi. So với nem rán bát tinh ngày hôm nay thế nào? Đây là do ta dùng phương pháp chế biến độc nhất vô nhị của mình làm ra đấy!
- Đây là hoa quế cao ta làm, so với hoa quế cao Ngũ Phúc ăn thật sự ngon hơn đúng không? Ta quyết định sẽ gọi là hoa quế cao Lục Phúc!
......
——
Mỗi cái tên Tiểu Động Ân nói ra đều khiến trái tim Mặc Vũ Hề đập một cách kinh hoàng.
Những món ăn vặt này, hiện nay trên đời chỉ có hai người biết. Hẳn là chỉ có hai người biết mới đúng. Những món ăn vạt này đều là do mình làm cho Diêm Xuyên ăn lúc trước.
Cho dù có trùng hợp cũng chỉ là trùng hợp một cái tên. Nhưng lúc này nhiều cái tên như vậy, còn có thể là trùng hợp được sao?
Diêm Xuyên? Diêm Xuyên tới. Diêm Xuyên đang ở gần Tiểu Động Ân.
Trong nháy mắt, nước mắt Mặc Vũ Hề lại tuôn ra. Trong nước mắt của nàng có oan ức, có tưởng niệm, có lo lắng.
Nàng nhìn Tiểu Động Ân đếm các món ăn vặt, nghĩ tới oan ức lớn phải chịu đựng để sinh dưỡng Tiểu Động Ân. Phàm nhân mang thai mười tháng. Nhưng Mặc Vũ Hề là huyết mạch của Minh Phượng. Nàng mang thai suốt mấy trăm năm, chịu bao nhiêu lời châm chọc, cười nhạo. Nhưng hiện tại nhìn thấy những món ăn vặt này, Mặc Vũ Hề cảm thấy những khuất nhục ngày xưa, tất cả đều đáng giá.
- Mẫu thân, tại sao mẫu thân lại khóc?
Tiểu Động Ân nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
- Mẫu thân vui mừng. Mẫu thân nhìn thấy Động Ân nhà chúng ta mang tới món ăn ngon như vậy, mẫu thân vui mừng!
Mặc Vũ Hề lau nước mắt cười nói.
Bốn nha hoàn đứng bên cạnh thấy Mặc Vũ Hề rơi lệ, cũng không cho rằng có chuyện gì to tát. Bởi vì hàng năm, Mặc Vũ Hề nhìn thấy Diêm Động Ân đều không ngừng rơi lệ.
Mặc Vũ Hề bị giam cầm ở đây, lo lắng nhất chính là Tiểu Động Ân ở bên ngoài trưởng thành, sẽ bị người xấu làm hỏng.
Nhưng bây giờ, Mặc Vũ Hề không cần lo lắng thêm nữa.
Nhìn thấy những món ăn vặt này, Mặc Vũ Hề hiểu rõ, Diêm Xuyên đã tới. Diêm Xuyên ở ngay gần.
Những món ăn vặt này, chính là Diêm Xuyên truyền tin cho mình. Truyền tin cho mình, tất cả đều tốt, tất cả đều tốt!
- Mẫu thân mau ăn đi! Ăn rất ngon đấy!
Tiểu Động Ân cầm một món ăn đưa tới.
- Được!
Trong lòng Mặc Vũ Hề cảm thấy khoan khoái gật đầu một cái.
- Động Ân, con cũng ăn đi. Ăn giúp mẫu thân một miếng. Bằng không thì một mình mẫu thân ăn không hết!
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Vâng!
Tiểu Động Ân nuốt một ngụm nước miếng, hài lòng nói.
Hai mẹ con nhanh chóng ăn hết đồ ăn vặt.
Cái này cũng là do hai mẹ con đã mấy năm gặp mặt, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Sau nửa ngày, thời gian hai mẹ con chia tay đã đến.
Sau khi hai người khóc từ biệt, Tiểu Động Ân khóc nói:
- Mẫu thân, sang năm con sẽ lại đến thăm mẫu thân!
- Ừ!
Mặc Vũ Hề rưng rưng nước mắt gật đầu một cái.
- Tiểu thiếu gia, đã đến giờ. Thiếu gia nên đi thôi!
Nha hoàn lúc trước tuyệt tình nói.
Vẻ mặt Tiểu Động Ân nhìn nha hoàn kia đầy phẫn nộ.
- Mẫu thân, mẫu thân chờ đấy. Một ngày nào đó, con sẽ bổ Tỏa Phượng Sơn này, cứu mẫu thân đi ra!
Tiểu Động Ân dường như xin thề vậy. Sau khi nói xong, Tiểu Động Ân liền quay đầu lại chạy ra khỏi sơn động.
Khi chạy ra tới bên ngoài sơn động, nước mắt Tiểu Động Ân vẫn không ngừng chảy xuống.
Bốn nha hoàn lại cười lạnh một hồi.
Thời điểm Mặc Vũ Hề nhìn thấy Tiểu Động Ân chạy đi, nước mắt lại chảy xuống.
Nàng đưa tay ra, hứng lấy vài giọt nước mắt kia, để trong lòng bàn tay.
Nhìn vài giọt nước mắt trong lòng bàn tay, ánh mắt Mặc Vũ Hề biến thành lạnh lẽo, quay lại nhìn bốn nha hoàn phía sau với vẻ thù hận.
Bốn nha hoàn kia tất nhiên là do người nào đó ở bên ngoài sắp xếp vào đây làm cơ sở ngầm, Mặc Vũ Hề biết, nhưng vẫn nhiều lần nhường nhịn đối với các nàng. Mặc Vũ Hề cũng không muốn khiến người nào đó ở bên ngoài tức giận, do đó ngáng chân đối với Tiểu Động Ân.
Nhưng con trai mình thương tâm, khiến trong lòng Mặc Vũ Hề càng lúc càng thù hận!
Khuất nhục bây giờ, sau này chắc chắn phải trả lại gấp vạn lần.
Mặc Vũ Hề phóng minh khí quanh thân ra, tiến vào phòng luyện công của mình, một mình gia cường luyện công.
Mặc Vũ Hề không tranh công pháp. Bởi vì ngày xưa Diêm Xuyên đã giúp Mặc Vũ Hề cầu viên 'Minh Phượng tôn sư'. Bên trong có tất cả truyền thừa của Minh Phượng. Điều Mặc Vũ Hề muốn chính là mau chóng hiểu rõ tất cả những truyền thừa này!
Trước kia vì quá lo lắng cho con trai mình, Mặc Vũ Hề không có cách nào chuyên tâm. Nhưng hiện tại, nếu đã biết Diêm Xuyên tới đây, vậy nàng không cần phải lo lắng nữa.
Xuân đi thu đến. Trong chớp mắt đã mười năm trôi qua!
Tiểu Động Ân cũng trở thành một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Trong mười năm này, Diêm Xuyên chưa hề trở về Đại Trăn. Hắn vẫn ở lại làm bạn bên cạnh Tiểu Động Ân
Trong một sơn cốc.
Giờ phút này bên trong thung lũng có rất nhiều Yêu Lang. Các Yêu Lang đang vây quanh một thiếu niên áo đỏ.
Thiếu niên giơ kiếm, nhanh chóng xông vào trong đàn sói chém giết.
Từng kiếm quang vung lên kín mít giống như một chiếc gương, không ngừng góc chết.
Cách đó không xa, trên đỉnh một ngọn núi cao, Diêm Xuyên đứng chắp tay, nhìn Diêm Động Ân đang vung kiếm chém giết phía dưới.
Sau khi phẫn nộ chém giết, trên đất nhất thời xuất hiện rất nhiều thi thể của chó sói.
Đương nhiên, lang tộc cũng có người mạnh hơn.
Lúc trước đàn sói đã chết hơn nửa. Cường giả của Lang tộc đã cũng thi nhau xông vào.
Những tiếng Lang Yêu không ngừng gầm thét.
Hai mươi con sói cao chừng một trượng lao về phía Diêm Động Ân.
Ầm!
Kiếm trảo va chạm vào nhau.
Diêm Động Ân nhất thời bị đẩy lùi ra bên ngoài mười trượng.
Đàn sói rít gào.
Sắc mặt Diêm Động Ân trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
- Hừ!
Tóc của Diêm Động Ân đột nhiên dài ra, biến thành một màu huyết hồng. Một lực lượng cuồng bạo phát ra.
Tại mi tâm của Diêm Động Ân xuất hiện một chấm đỏ như máu. Bên trong thung lũng, nhất thời biến thành biển máu. Trên bầu trời huyết vân cuồn cuộn kéo tới.
Vô số máu tươi bao bọc xung quanh Diêm Động Ân, khiến hắn giống như một tuyệt thế Ma thần.
Trong biển máu xuất hiện mười huyết thần. Mỗi huyết thần đều lao tới chém giết đàn sói.
- Giết!
Diêm Động Ân rít gào một tiếng.
Từng tiếng kiếm reo vang lên.
Tất cả Yêu Lang lập tức bị chém ngang hông.
Ầm!
Chiến đấu kết thúc.
Diêm Động Ân hưng phấn nhìn về phía Diêm Xuyên đang đứng trên một ngọn núi cách đó không xa.
Sau khi thu hồi biển máu, mái tóc huyết hồng của Diêm Động Ân chậm rãi hồi phục.
- Siêu cấp thần thông hình thái thứ ba? Ha ha, Động Ân, con còn ưu tú hơn là sự tưởng tượng của sư phụ!
Diêm Xuyên cười nói.
- Sư tôn, vẫn tốt chứ?
Diêm Động Ân nhất thời cười nói.
- Cũng không tệ lắm. Nhưng không thể tự mãn. Con đường con phải đi vẫn còn rất dài. Muốn cứu Mặc Vũ Hề ra, chỉ dựa vào lực lượng của con hiện tại, còn thiếu rất nhiều!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Nghĩ đến mẫu thân bị nhốt trong Tỏa Phượng Sơn, vẻ mặt Diêm Động Ân nhất thời trở nên nghiêm nghị.
- Sư tôn, bây giờ ta nên làm gì? Vẫn xin sư tôn dạy ta.
Diêm Động Ân thành khẩn nói.