- Dậu Nguyệt đại nhân muốn chúng ta theo dõi. Còn nữa, không cho phép có người dạy Diêm Động Ân tu hành, không cho phép nho tu dạy Diêm Động Ân. Hắn muốn ngăn cách Diêm Động Ân với tất cả học tập bên ngoài. Đồng thời hắn không ngừng sai bảo Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ đi làm việc, không cho bọn họ có thời gian dạy dỗ Diêm Động Ân!
Người áo đen lập tức nói.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại:
- Dậu Nguyệt? Hắn muốn phế đi Diêm Động Ân sao?
- Tiền bối, ta chỉ là nghe lệnh hành sự thôi.
Người áo đen sợ sệt nói.
- Diêm Động Ân chung quy vẫn là cháu ngoại của Vũ Chiếu. Vì sao Dậu Nguyệt dám can đảm nhằm vào hắn?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- A, Thiên Đế? Thiên Đế không chịu gặp Diêm Động Ân. Hoàng thất cũng xa lánh Diêm Động Ân. Cho nên.... Tiền bối, ta đã nói tất cả. Cầu xin ngươi...
Người nam tử áo đen kia cầu xin tha thứ.
Phụt
Một kiếm của Diêm Xuyên đã xuyên thủng cổ họng của hắn.
Người nam tử áo đen chết không nhắm mắt.
Sau khi Xử lý thi thể, Diêm Xuyên thở phào một hơi.
Sau đó hắn chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, tới bên cạnh cái hồ nhỏ. Giờ phút này bên cạnh hồ nhỏ có một bóng người gầy yếu đang đứng chờ.
Tiểu Động Ân một mình đứng bên hồ nhỏ, cầm lấy đá cuội ném về phía mặt hồ.
- Động Ân!
Diêm Xuyên cười nói.
- A, sư tôn, sư tôn tới rồi!
Tiểu Đông Ân lập tức ném mấy viên đá cuội còn lại trong tay xuống, hưng phấn kêu lên.
Nhìn Tiểu Động Ân chạy tới, Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười hiền từ.
- Sư tôn, ngày hôm nay chúng ta vẫn so kiếm sao? Ba thức kiếm pháp kia, Động Ân đều đã học được tốt.
Tiểu Động Ân hưng phấn kêu lên, dường như đang chờ Diêm Xuyên biểu dương vậy.
- Động Ân giỏi quá. Tuy nhiên, ngày hôm nay, ta muốn dạy con nhận biết chữ.
Diêm Xuyên cười nói.
- Nhận biết chữ? Chơi vui không?
Tiểu Động Ân hiếu kỳ nói.
- Đương nhiên chơi vui. Nhận biết được chữ là có thể xem rất nhiều sách. Trong đó sẽ có rất nhiều đạo lý làm người, còn có rất nhiều chuyện xưa. Trong mấy ngày qua, mỗi ngày ta đều kể chuyện xưa cho con nghe. Tất cả đều có trong sách!
Diêm Xuyên cười nói.
- A, ta muốn nhận thức chữ, ta muốn nhận thức chữ!
Tiểu Động Ân vừa nghe có chuyện xưa, nhất thời hưng phấn kêu lên.
- Tuy nhiên, nhận thức chữ rất khô khan, rất cực khổ. Không biết con có sợ hay không?
- Không sợ không sợ. Có sư tôn ở đây, cái gì ta cũng không sợ!
Tiểu Động Ân hưng phấn kêu lên.
Diêm Xuyên cười xoa đầu hắn.
——————
Sau một năm, Tiên giới, lối vào phong ấn giới.
Hồn phách khác của Diêm Xuyên bám thân một tu giả.
Giờ phút này, Diêm Xuyên theo một nhóm người ngồi trên đỉnh núi cao, nhìn về phía xa.
Phía xa, giờ phút này có rất nhiều quân đội đang canh phòng khắp nơi, không cho người khác tới gần.
Người cầm đầu, trên người mặc long bào màu trắng. Giờ phút này hắn đang nhìn một đám nam tử toàn thân phát ra hào quang phía trước mặt.
Bởi vì người mặc long bào màu trắng đưa lưng về phía Diêm Xuyên, cho nên Diêm Xuyên chỉ có thể nhìn thấy một đám thần tử của hắn.
- Thấy không? Đó chính là Thánh Vương Đại Tề. Người đứng trước mặt hắn tên là Công Dương Thao Lược. Hắn thực sự là một đại tiên!
Một tu giả tóc bạc nhìn Diêm Xuyên nói.
- Đại tiên?
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
- Đúng vậy, Nhân tiên, Huyền Tiên, Địa tiên, Thiên tiên, bên trên Thiên tiên chính là đại tiên. Thực lực cực kỳ cường đại. Lần trước tiến vào phong ấn giới, bị tiêu diệt hoàn toàn. Thánh thượng Đại Tề thẹn quá hóa giận. Hắn lại chuẩn bị mở phong ấn giới một lần nữa, đưa Công Dương Thao Lược đi vào. Một đám phàm nhân trong phong ấn giới kia sắp thảm rồi!
Tu giả tóc bạc tỏ ra đáng tiếc nói.
Diêm Xuyên nhìn Công Dương Thao Lược đứng phía xa, trong mắt thoáng nheo lại nói:
- Không hẳn!
- Cái gì không hẳn? Đó chính là đại tiên đấy. Trong thiên hạ này của chúng ta cũng là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ!
Tu giả tóc bạc lập tức phản bác nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái không nói tiếp.
Ầm!
Phía xa truyền tới một tiếng động rất lớn. Một trận bão táp lớn lan về bốn phía xung quanh.
Tại chỗ Diêm Xuyên đang đứng cũng có tình trạng cát bay đá chạy. Hắn nhất thời không thấy rõ tình cảnh phía xa.
- Thánh Vương yên tâm, Công Dương Thao Lược nhất định một lần rửa sạch nỗi sỉ nhục lần trước, điều tra đến cùng, nhất định nắm giữ phong ấn giới!
Bên trong cảnh cát bay đá chạy truyền đến tiếng bái lạy cung kính.
- Đi thôi!
Một giọng nói uy nghiêm truyền đến.
Phong ấn giới. Nam Thần Châu. Ngôi Thành trước kia trải qua mấy chục năm, giờ phút này lại tụ tập một vài bách tính sinh sống. Dù sao nơi này có thể được Cái U Vương lựa chọn, địa thế của nơi này lại cực giai, nguyên khí thiên địa tương đối tập trung.
Ầm!
Trong lúc nhất thời mây đen cuồn cuộn. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng to.
Vô số bách tính kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bọn họ lại nhìn thấy, trong không trung đang có một trăm bóng người bước vào. Một người cầm đầu, toàn thân mặc áo bào trắng hoa lệ, sắc mặt cực kỳ uy nghiêm.
- Tiên nhân, là tiên nhân!
Có người cả kinh kêu lên.
- Một trăm tiên nhân?
...
Cả toà thành trì nhất thời vang lên vô số tiếng kêu kinh ngạc.
Còn có rất nhiều tu giả không chút do dự trốn chạy về bốn phương tám hướng. Bọn họ không dám dừng lại ở chỗ này.
Trên bầu trời lỗ thủng lớn kia đã chậm rãi khép lại.
Ầm!
Bầu trời hồi phục lại vẻ sáng sủa lúc trước.
Tiên nhân dẫn đầu chính là Công Dương Thao Lược nhìn xuống thành trì phía dưới.
Công Dương Thao Lược đột nhiên nhắm mắt vừa khịt mũi một cái. Sắc mặt hắn nhất thời lạnh xuống.
- Sáu chất nhi của ta quả nhiên đều chết ở chỗ này!
Ánh mắt Công Dương Thao Lược lạnh như băng.
- Đại nhân, chúng ta làm gì với những người này bây giờ?
Một vị tiên nhân hỏi.
- Những người này, tự nhiên phải chôn cùng với sáu chất nhi của ta!
Trong mắt Công Dương Thao Lược lóe lên hàn quang nói.
- Vâng!
Đám tiên nhân kia lập tức đáp lại.
- Không cần các ngươi. Tự ta sẽ ra tay báo thù cho sáu chất nhi của ta!
Công Dương Thao Lược lạnh giọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy Công Dương Thao Lược bỗng nhiên đánh ra một chưởng. Một chưởng này hướng xuống phía dưới, đánh về phía Ngôi Thành.
- Kèn kẹt!
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ. Bàn tay kia đè xuống, dường như muốn ép cả không gian vậy, đánh mạnh về phía Ngôi Thành.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Dường như tất cả Nam Thần Châu đều có thể cảm nhận được đại địa điên cuồng chấn động.
Ngôi Thành trước kia liền hóa thành một cái hố lớn với hình bàn tay, sâu không thấy đáy.
Trong Ngôi Thành, trăm vạn bách tính bị một chưởng diệt sạch.
Phía xa, một vài tu giả trốn chạy lúc trước trốn ở khắp nơi bên trong thung lũng, nhìn vực sâu khổng lồ trước mắt, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Ngôi Thành, Ngôi Thành!
Có vài tu giả còn nhớ rõ, lúc trước quần hùng trong thiên hạ tụ tập, sáu đại Thiên tiên dùng trận pháp mới có thể bao trùm Ngôi Thành. Nhưng nhiều cường giả chiến đấu như vậy, đều không phá huỷ được Ngôi Thành.
Nhưng bây giờ, chỉ có một vị tiên nhân đánh ra một chưởng đã biến một toà thành trì thành vực sâu. Trong nháy mắt, trăm vạn tu giả hóa thành tro tàn?
Chỉ một chưởng? Trên đời, còn có người nào có thể so sánh được với hắn?
Vô số tu giả run lẩy bẩy.
Ánh mắt Công Dương Thao Lược vẫn lạnh như băng, đạp không dẫn theo quần hùng vọt về phía bắc.
Mãi đến tận lúc đám tiên nhân kia rời đi, vô số tu giả mới từ trong bi thương đi tới chỗ vực sâu nơi. Nhưng giờ phút này, trong vực sâu đã không còn người nào sống sót.