- Diêm Xuyên, ngươi chờ đấy. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến hình thần của ngươi đều bị diệt!
Giọng nói Khổng Ma Kha đầy căm hận nói.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại, nhìn chằm chằm vào Khổng Ma Kha nói:
- Trong cơ thể của ngươi, có một lực lượng không phải của ngươi?
Diêm Xuyên mở miệng, khiến Khổng Ma Kha sợ hết hồn. Diêm Xuyên hắn cảm giác được Liên Thần sao?
- Hừ, đi!
Khổng Ma Kha quay đầu quát lên.
Một đám thần tử liền cảm thấy mờ mịt, nhưng vẫn lên tiếng trả lời:
- Vâng!
Giờ phút này Diêm Xuyên thật sự cảm nhận được Liên Thần. Một lực lượng lớn lao đến cực điểm, thậm chí khiến Diêm Xuyên có một cảm giác quen thuộc? Chỉ có điều toàn thân Khổng Ma Kha phát ra khí tức thần thánh. Điều này khiến Diêm Xuyên rất khó nghĩ tới Vạn Diệu Yêu Liên với tà khí trùng thiên.
Phía xa, sắc mặt Lý Thương Hải rất khó coi. Ban đầu hắn muốn xem Diêm Xuyên và Khổng Ma Kha lưỡng bại câu thương. Nhưng giờ phút này, hai người vỗ một Viên gạch liền kết thúc?
Phiền muộn. Lý Thương Hải cực kỳ phiền muộn. Tuy rằng trước mắt không phát sinh mọi chuyện giống như mình suy nghĩ, nhưng nước đã đến chân cũng chỉ có thể tiếp tục.
Hai tay Lý Thương Hải vung lên. Một lực lượng xông thẳng vào lòng đất.
Ầm!
Tất cả cánh đồng tuyết đột nhiên phát ra ngân quang mãnh liệt. Vô số băng tuyết rơi xuống đất đột nhiên cuốn lên tạo thành cơn bão tuyết mạnh mẽ bay vút lên trời.
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt, một cánh đồng tuyết khổng lồ liền bị bao phủ bên trong cơn bão tuyết đó.
- Các vị đại nhân. Hiện tại có thể ra tay. Bọn họ đã bị nhốt ở bên trong!
Lý Thương Hải quay về phía đám tiên nhân kêu lên.
- Được!
Một đám tiên nhân nhất thời lên tiếng trả lời.
Trong đại trận, mấy người Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha đột nhiên phát hiện ra trận pháp.
Thần sắc Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Mạnh Văn Nhược hờ hững, đồng thời nhìn về phía Phụng Âm Dương. Dường như bọn họ đã sớm biết vậy.
Trong mắt Phụng Âm Dương trở nên lạnh lẽo. Nơi này là tổng bộ của Nam Tông ta. Bố trí trận pháp ở đây cũng muốn giấu ta sao? Hừ!
Bên trên cánh đồng tuyết.
Ngân quang mãnh liệt, gió bão tàn phá bừa bãi. Sương tuyết trên mặt đất nhất thời cuốn lên, bay vút lên trời, che kín cả bầu trời.
Thời điểm cuồng phong gào thét, sương tuyết tàn phá bừa bã xung quanh, thiên địa mù mịt, khiến người ta nhất thời không thể phân biệt được phương hướng.
Hai mắt Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha đều thoáng nheo lại.
- Hừ, lại có thể có người còn muốn làm chim sẻ đứng phía sau sao?
Trong mắt Khổng Ma Kha loé ra một tia hàn quang.
- Đi!
Khổng Ma Kha ra lệnh một tiếng.
- Vâng!
Một đám thuộc hạ nhất thời lên tiếng trả lời.
Theo Khổng Ma Kha, nhanh chóng bay về một hướng.
Giờ phút này Diêm Xuyên không hề truy sát bọn họ, chỉ lạnh lùng thoáng nhìn về phía Khổng Ma Kha. Cỗ khí tức trong cơ thể Khổng Ma Kha, khiến Diêm Xuyên có loại cảm giác khiếp đảm. Đồng thời Diêm Xuyên cũng hiểu rõ, nếu như Khổng Ma Kha mượn cỗ khí tức kia trốn chạy, mình cũng không thể nào ngăn cản được.
Trong chớp mắt, nhóm người Khổng Ma Kha đã biến mất dạng.
Diêm Xuyên hạ xuống mặt đất. Gió tuyết xung quanh hoàn toàn không thể lại gần người hắn
Mạnh Văn Nhược dẫn theo Tô Tam Nương đi vào sơn cốc dưới rừng mai. Mạnh Văn Nhược bảo vệ căn nhà nơi đó, bảo vệ Mạnh Dung Dung.
- Phụng Âm Dương!
Diêm Xuyên nhíu mày kêu lên.
Phụng Âm Dương nhất thời bay tới.
- Xin thánh thượng yên tâm. Thời điểm mới tới đây, thần đã cảm nhận được trận pháp nơi này. Thật ra thần đã dẫn động một trăm long mạch đại địa, dùng để đoạt trận rồi!
Phụng Âm Dương trịnh trọng nói.
- Ừm, nếu đoạt trận, hãy đoạt hoàn toàn. Bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Phụng Âm Dương lên tiếng trả lời.
Phụng Âm Dương giẫm chân một cái. Dưới chân Phụng Âm Dương xuất hiện mười vòng sáng. Chúng giống như một la bàn cực lớn. Phụng Âm Dương đạp lên la bàn. Mười vòng sáng xoay chầm chậm.
Trong nhất thời, xung quanh Diêm Xuyên xuất hiện từng đợt gió mãnh mẽ. Tiếp theo, từng thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trong không trung.
Trong đó có bốn người dẫn đầu, và năm mươi thuộc hạ đi theo phía sau.
Năm mươi bốn người, mỗi người đều phát ra hào quang, đều có khí thế trùng thiên.
Hai mắt Diêm Xuyên híp lại.
- Tiên nhân?
Diêm Xuyên đứng chắp tay, trầm giọng nói.
- Ha ha ha, ngươi biết là tốt rồi. Diêm Xuyên, ngươi hãy giơ tay chịu trói, chờ đợi đại nhân nhà ta xử lý đi!
Một vị tiên nhân dẫn đầu lạnh lùng nói.
- Giơ tay chịu trói? Thiên Hạ Minh Hội chỉ có trình độ như vậy thôi sao? Công Dương Đại Long xem ra cũng không có gì đặc biệt!
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Lớn mật!
Một tiên nhân dẫn đầu trừng mắt nói.
- Thế nào, chẳng lẽ không đúng sao?
Trong mắt Diêm Xuyên lạnh lẽo nói.
- Đại nhân sao có thể để ngươi nói xấu được?
Tiên nhân dẫn đầu kia đột nhiên đâm mạnh một kiếm về phía Diêm Xuyên.
Kiếm quang vừa ra, giống như một cầu vồng. Hơn nữa còn cuốn theo cơn bão tuyết nghiền ép về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lẳng lặng đứng trên mặt tuyết, trong mắt cực kỳ băng lạnh. Mí mắt thậm chí không chớp một cái, cứ như vậy lạnh lùng nhìn.
Dường như, trước mắt phóng tới căn bản không phải một đạo ánh kiếm mạnh mẽ vậy.
- Lớn mật!
Phía sau Diêm Xuyên truyền đến một tiếng gầm thét của Vương Tiễn.
Trường kiếm trong tay Vương Tiễn ầm ầm đánh tới. Một đạo kiếm cương xông thẳng đến.
Ầm!
Vương Tiễn cùng tiên nhân dẫn đầu va chạm dữ dội. Nhất thời hư không nổ ra một tuyết bạo lớn. Kiếm quang giống như cầu vồng kia liền ầm ầm nổ nát.
Vương Tiễn tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Diêm Xuyên. Vương tiễn cầm kiếm lạnh lùng nhìn tiên nhân kia.
Vẻ mặt tiên nhân kia đầy kinh ngạc.
- Ngươi là một phàm nhân, sao có thể có lực lượng như vậy được?
Tiên nhân kia kinh ngạc nói.
- Tiên nhân? Cũng chỉ có như thế!
Vương Tiễn ngạo mạn nói.
Thiên tư của Vương Tiễn thực sự kinh thế hãi tục. Sau khi trải qua hai trăm năm mộng nhập thiên cơ, tương đương với tu luyện bốn vạn năm, tu vi tất nhiên đã sớm trùng kích đến thượng Hư Cảnh thập nhị trọng.
Không chỉ có Vương Tiễn, có nhiều mọi người trong Đại Trăn đã đạt được thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Chỉ có điều bất kỳ ai cũng không muốn thể hiện ra mà thôi.
Đến lúc này, tu vi đã không chỉ là tất cả thực lực. Còn có sát tâm, lệ khí, hung tính đều có thể hóa thành lực lượng vô biên.
Đám người Vương Tiễn giết chóc suốt bốn vạn năm. Phần sát tính này tất nhiên đã ngấm sâu vào trong xương tủy từ lâu, đã đạt tới một loại cảnh giới xuất kiếm lập tức giết người.
- Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, không muốn nương tay. Giết!
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một tia hàn quang.
Đối mặt với đám tiên nhân, Diêm Xuyên vẫn cực kỳ bá đạo. Trong trường hợp chống đỡ với thực lực cường đại nhất, Diêm Xuyên không chút lưu tình.
- Vâng!
Hai đại sát thần Đại Trăn nhất thời quát lên.
- Ha ha ha ha ha, nhóc con vô tri!
Tiên nhân dẫn đầu nhất thời khinh thường cười to lên.
- Ha ha ha!
Đám tiên nhân kia cũng lộ ra tiếng cười châm chọc.
Giết mình? Chỉ bằng vào hai người trước mặt này? Hơn nữa còn là phàm nhân? Phàm nhân mạnh nhất, thượng Hư Cảnh thập nhị trọng chẳng qua tương đương với Huyền Tiên mà thôi.