- Chàng không dẫn ta đến, ta bảo tiểu muội dẫn ta đến. Ta nhất định phải nhìn Lý Thương Hải chết, nhất định phải tự mình nhìn thấy!
Tô Tam Nương đỏ cả mắt quật cường nói.
Mạnh Văn Nhược thoáng cười khổ một hồi, sau đó khe khẽ thở dài nói:
- Được rồi, là ta không đúng. Thời điểm giết Lý Thương Hải, ta nhất định để nàng ở bên cạnh ta!
- Được!
Lúc này trức giận của Tô Tam Nương mới giảm đi.
Tô Tam Nương lại đốt một nén nhang đưa cho Mạnh Văn Nhược.
Mạnh Văn Nhược gật đầu một cái, thắp một nén nhang cho phụ thân.
Hai vợ chồng ôm nhau, đồng thời nhìn linh vị, vẻ mặt đầy bi thương.
——————
Trong đại sảnh căn nhà dưới rừng mai.
Diêm Xuyên và Mạnh Dung Dung ngồi mặt đối mặt. Trên bàn có đặt một bình trà.
Mạnh Dung Dung cúi đầu nhìn chén trà của mình. Ngón tay chậm rãi trượt trên miệng chén trà. Lông mày nàng nhíu chặt, nhất thời không biết làm sao mở miệng.
Chuyện năm đó dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Về phần Diêm Xuyên, giờ phút này, hắn nhìn Mạnh Dung Dung, trong mắt có một phần hổ thẹn, một phần thương tiếc.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, cũng không ai mở miệng.
Diêm Xuyên nhấp một ngụm nước trà.
- Dung Dung, cái hộp ta bảo Đông Phương Chính Phái đưa cho nàng, nàng đã mở ra chưa?
Diêm Xuyên hỏi.
Mạnh Dung Dung cắn cắn môi, không nói gì.
Diêm Xuyên thoáng cười khổ một hồi.
- Chuyện năm đó, ta không phải cố ý. Những năm qua đã khiến nàng phải khổ rồi!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
Mũi Mạnh Dung Dung chợt cảm thấy đau xót. Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diêm Xuyên.
Nhìn thấy hai mắt Mạnh Dung Dung thoáng ướt, trong lòng Diêm Xuyên cũng cảm thấy tê rần.
Ban đầu, sự tình không nên phát sinh như vậy.
- Diêm Xuyên, ta hỏi ngươi, ngươi có từng thích ta không?
Trong mắt Mạnh Dung Dung loé ra một tia kiên định nói.
Diêm Xuyên nhìn ánh mắt chăm chú của Mạnh Dung Dung, nhất thời cảm nhận được điều gì.
- Đã từng!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Năm đó thư viện Cự Lộc, Mạnh Dung Dung trước sau luôn ở trong bóng tối không ngừng bôn ba vì Diêm Xuyên. Tuy rằng phần lớn mọi người không biết, nhưng Diêm Xuyên lại hiểu rất rõ. Tuy rằng vẫn chưa nói, nhưng trong lòng Diêm Xuyên cực kỳ cảm động.
Vốn tất cả đều có thể chậm rãi phát triển, nhưng lại xảy ra chuyện mất khống chế trong quang minh giới.
Mạnh Dung Dung nghe thấy Diêm Xuyên nói vậy, nhưng trong lòng dường như đã có nhận định.
Cắn cắn môi, Mạnh Dung Dung trầm mặc một hồi nói:
- Ta muốn làm hoàng hậu của ngươi!
Làm hoàng hậu? Diêm Xuyên lộ vẻ kinh ngạc.
Không phải Diêm Xuyên không muốn, mà Diêm Xuyên hiểu rõ tính cách của Mạnh Dung Dung. Nàng là một nữ ngoài nhu trong cương. Lời này không nên xuất từ Mạnh Dung Dung.
Nhưng nếu như ngày hôm nay nàng đã mở miệng, Diêm Xuyên lại lập tức hiểu rõ. Chỉ có quá yêu một người, mới có thể bỏ xuống tất cả tôn nghiêm của mình.
- Được, được!
Diêm Xuyên cực kỳ cảm động nói.
- Ta chỉ có một phu quân. Phu quân ta cũng nhất định chỉ có một mình ta là thê tử. Ta làm hoàng hậu của ngươi, sinh con dưỡng cái cho ngươi. Cho dù ngươi yêu cầu bất kỳ điều gì ta đều có thể làm được. Nhưng ta chỉ yêu cầu ngươi chỉ có một mình ta là thê tử! M
ạnh Dung Dung đỏ cả mắt chờ đợi nói.
Diêm Xuyên nhất thời nhìn về phía Mạnh Dung Dung, lông mày nhíu chặt lại.
- Ta đã lén lút đi qua Yến Kinh. Ta đã từng gặp Tử Tử. Nàng vẫn giữ tấm thân xử nữ. Các ngươi là hữu danh vô thật!
Mạnh Dung Dung nhìn về phía Diêm Xuyên chờ đợi.
Giờ phút này, trong mắt Diêm Xuyên chỉ còn lại cay đắng.
Trước mắt mình là một nữ tử có tình cảm thắm thiết đối với mình, đang biểu lộ tình cảm với mình. Mình rất muốn đáp ứng, nhưng trong sự vừa ý lại có cảm giác dày vò không gì sánh được.
Giờ phút này, Diêm Xuyên bỗng nhiên cực kỳ hổ thẹn. Cảm giác trên phương diện tình cảm mình thật sự quá mức khốn kiếp.
Nhưng bảo Diêm Xuyên từ bỏ Tử Tử? Từ bỏ Mặc Vũ Hề? Từ bỏ Triệu A Phòng thê tử tám mươi đời?
Diêm Xuyên ngửa đầu cười khổ. Nhất thời trong tâm nóng như lửa đốt!
Mạnh Dung Dung nhìn thấy vẻ mặt Diêm Xuyên, nhất thời hiểu rõ suy nghĩ của Diêm Xuyên. Trong mắt nàng loé ra một sự đau khổ tuyệt vọng.
- Ta hiểu. Ngươi thích không phải ta, ngươi thích chỉ chính ngươi. Ngươi ra ngoài, ngươi ra ngoài. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
Mạnh Dung Dung bỗng nhiên khóc thảm nói.
- Dung Dung!
Diêm Xuyên ôn nhu nói.
- Ra ngoài!
Mạnh Dung Dung bi thương rưng rưng nước mắt nói.
Giờ phút này trong lòng Diêm Xuyên cũng tan nát. Hắn thương tiếc nhìn Mạnh Dung Dung, nhất thời không biết làm sao mở miệng.
- Ra ngoài!
Mạnh Dung Dung khóc kêu lên.
Diêm Xuyên nhắm mắt cảm thấy vô cùng khổ sở, đi về phía cửa. Giờ phút này, Diêm Xuyên thật muốn mình có thể chia ra làm vài phần.
Mở cửa phòng khách ra, Diêm Xuyên mang theo tâm trạng nặng nề bước ra ngoài.
Két!
Cửa phòng khách ầm ầm đóng lại.
Mạnh Dung Dung xoay tay lấy ra một cái hộp ngọc. Nàng ôm hộp ngọc, gào khóc một hồi lâu.
Hộp ngọc này chính là hộp ngọc năm đó Diêm Xuyên đã nhờ Đông Phương Chính Phái đưa cho Mạnh Dung Dung.
Hộp ngọc cực kỳ hoàn mỹ. Phong cấm phía mặt trên hoàn hảo không chút tổn hại. Rõ ràng nó chưa từng được mở ra.
Khóc một hồi lâu, Mạnh Dung Dung nhìn hộp ngọc, cầm hộp ngọc lên muốn đập nát. Nhưng nàng mới giơ lên lại cảm thấy không nhẫn tâm làm được. Nàng nhẹ nhàng mở phong cấm ra. Đây là lần đầu tiên nàng mở hộp ngọc ra.
Hộp ngọc mở ra, bên trong không có những thứ hào hoa phú quý, chỉ có một tờ giấy nhỏ. Phía mặt trên viết một vài chữ.
Vừa khóc, Mạnh Dung Dung vừa nhìn mảnh giấy. Chỉ thấy trên đó viết:
——
Kiêm gia xanh xanh, nước trắng thành sương. Nơi người ấy ở, dòng nước một bên. Ngược dòng mà đi, ngán nỗi đường dài. Xuôi dòng mà đi, tưởng gần lại xa.
Kiêm gia xanh rờn, sương trắng chưa khô. Nơi người ấy ở, cỏ nuớc gần bờ. Ngược dòng mà đi, ngán nỗi không đường. Xuôi dòng mà đi, tưởng gần lại xa.
Kim gia tha thướt, sương trắng còn ướt. Nơi người ấy ở, bên cạnh bến nước. Ngược dòng mà đi, ngán nỗi đường dài. Xuôi dòng mà đi, tưởng gần lại xa.
——-
Đây là một bài thơ tình, là lời xin lỗi và nỗi nhớ của Diêm Xuyên viết cho Mạnh Dung Dung lúc trước.
Xem xong nội dung bên trong, tiếng khóc của Mạnh Dung Dung dần nhỏ lại. Nàng lau lau nước mắt. Không biết tại sao trên mặt Mạnh Dung Dung lộ ra một nụ cười. Nhưng nụ cười này rất nhanh lại bị nhấn chìm trong bi thương.
Thời điểm Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung nói chuyện thời, phu thê Mạnh Văn Nhược đang tế điện Mạnh Tử Thu, tại một đỉnh núi khác, Vương Tiễn đang đại khai sát giới!
Kiếm quang trùng thiên, sát khí bắn ra bốn phía.
Trong sơn cốc, Tô Tam Nương hơi nhướng mày.
- Không cần lo lắng. Đó là Vương Tiễn!
Mạnh Văn Nhược lắc đầu một cái.
Tô Tam Nương gật đầu một cái, không tiếp tục để ý tới phía đó nữa, mà tiếp tục tế bái Mạnh Tử Thu.
Phía xa, tiếng giết chóc bỗng nhiên dừng lại. Sát khí hơi thu lại.
Thời điểm sát khí hơi thu lại, Mạnh Văn Nhược quay đầu nhìn lại.
- Đi thôi. Hẳn là Vương Tiễn để lại người sống. Ta thật muốn xem thử, rốt cuộc là ai lại muốn đối phó với tiểu muội!
Mạnh Văn Nhược trầm giọng nói.
- Ừm!
Tô Tam Nương gật đầu một cái.