Qua tới ngày hôm sau, danh tiếng Bạo Trăn đã lan truyền nhanh chóng. Trong lúc nhất thời, các tông môn còn lại trong Đông Thần Châu nhất thời sợ hãi không thể giải thích.
Đúng lúc này, trung vị tông môn đã âm thầm thần phục Đại Trăn, nhất thời kiêu căng tuyên bố mình thần phục Đại Trăn!
Hai trung vị tông môn đang do dự không quyết, cuối cùng đồng ý thần phục đế triều Đại Trăn.
Một vài hạ vị tông môn nhìn thấy quân đội Đại Trăn đến, Tông chủ liễn dẫn theo trưởng lão khuôn mặt tươi cười đón tiếp.
Cũng có hạ vị tông môn phản kháng.
Nhưng dám phản kháng, quân đội Đại Trăn qua, một tên cũng không để lại. Giết, giết, giết!
Trong lúc nhất thời, tốc độ Đại Trăn binh phạt nhanh hơn gấp mấy lần.
Đương nhiên, cái giá phải trả là danh tiếng Đại Trăn không nhân nghĩa. Danh tiếng Đại Trăn của chuyển thành tàn bạo.
Tại một hạ vị tông môn.
- Tông chủ, không xong. Bạo Trăn, Bạo Trăn tới. Bọn họ đã tiêu diệt hạ vị tông môn phía nam. Không đầy hai ngày nữa, quân đội tiên phong sẽ đến đây!
Một đệ tử sợ hãi chạy đến đại điện Tông chủ, trong giọng nói hốt hoảng, dường như gặp phải ma vậy.
Đệ tử kia vừa kêu lên, một đám trưởng lão trong đại điện đều thay đổi sắc mặt.
- Tông chủ, hiện tại tôn chỉ của Đại Trăn đã thay đổi. Nếu không thần phục, liền giết toàn tông, một tên cũng không để lại!
Một trưởng lão sắc mặt khó coi nói.
- Làm sao bây giờ?
Trưởng lão khác lo lắng nói.
- Cầu viện tông môn khác xem sao?
- Cầu viện? Bọn họ dám đến sao? Tông chủ, chúng ta vẫn nên thần phục đi!
Sắc mặt Tông chủ kia trầm xuống nói:
- Khốn kiếp, tông ta sao có thể thần phục Bạo Trăn được?
Tông chủ vừa kêu lên, sắc mặt trưởng lão trong đại điện đều khó coi đến cực điểm.
Đang lúc này, ngoài điện lại có một đệ tử vội vàng chạy tới.
- Tông chủ, không xong. Đệ tử của tông ta ở ngọn núi bên dưới vội vàng tới thỉnh cầu Tông chủ thần phục Đại Trăn!
- Cái gì?
Tông chủ kia nhất thời biến sắc.
- Có, có một nửa các đệ tử thỉnh cầu Tông chủ thần phục!
......
Đại Trăn quá tàn bạo. Không thần phục, liền đại tàn sát toàn tộc, toàn tông, một tên cũng không để lại. Người chạy trốn lập tức bị phát thông báo, chân dung truyền khắp bốn phương tám hướng. Bất kỳ người nào can đảm chứa chấp trọng phạm, toàn tộc bị chôn sống! Toàn tông bị chôn sống!
Trong lúc nhất thời, tất cả Đông Thần Châu đều bị ám ảnh bởi Đại Trăn.
Đương nhiên, đối với con dân Đại Trăn lại một chuyện khác.
Giờ phút này Đại Trăn tôn trọng chính là chính sách bên trong thánh bên ngoài vương. Bên ngoài Đại Trăn vô số người hoảng sợ, Nhưng bên trong Đại Trăn lại là một cảnh an lành. Thậm chí chính sách đối nội bộ còn trợ giúp bách tính rất nhiều. Công pháp bí tịch pháp thuật, yêu thuật cao cấp không ngừng được cung cấp cho bách tính. Thậm chí, chỉ cần làm ra công lao nhất định, Đại Trăn thậm chí không keo kiệt tặng cho công pháp thiên cấp.
Có áo khoác Bạo Trăn, Đại Trăn mở mang bờ cõi nhanh hơn gấp nhiều lần. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong nháy mắt, chỉ còn lại hai trung vị tông môn cuối cùng chống cự.
Tuy nhiên bởi vì sự tàn bạo của Đại Trăn, bên trong hai trung vị tông môn này đã biến thành hỏng bét. Thái độ của Đại Trăn là, người phản kháng, diệt toàn tông, một tên cũng không để lại. Cho dù tới lúc đó đầu hàng cũng phải chết!
Hiện tại, rất nhiều đệ tử bình thường đều hoảng sợ không thể giải thích, không ngừng cầu xin sư tôn đầu hàng. Bọn họ không muốn chết!
Càng có rất nhiều đệ tử thấy tông môn cố chấp đã nhanh chóng chạy trốn. Trong lúc nhất thời, hai trung vị tông môn biến thành năm bè bảy mảng như thế.
Đại Trăn vẫn tàn bạo như vậy, vẫn không ngừng binh phạt.
Tốc độ quân đội Bạo Trăn quá nhanh. Tin tức còn chưa kịp truyền khắp thiên hạ.
Giờ phút này, thiên hạ quan tâm tới Thánh Địa Đại Chiêu hớn.
Từ sau khi Mão Nhật Đạo Quân thau Diêm Xuyên, công đức của Thánh Địa Đại Chiêu liền đã giảm bớt rất nheièu.
Đồng thời, trong chớp mắt những người mạnh nhất trong thiên hạ liền muốn đến Thánh Địa Đại Chiêu.
Dương Chí Cửu lo lắng ngồi trong Đại Chiêu điện.
Trong đại điện, còn có ba trăm con rối đang đứng bảo vệ Dương Chí Cửu.
Công đức trên không trung giảm đi đã nói rõ tất cả. Phụ thân hắn tới Yến Kinh đã thất bại! Sự thất bại này khiến Dương Chí Cửu cực kỳ sợ hãi. Phụ thân thất bại, vậy không phải mình cũng sắp xong rồi sao?
Bởi vậy, Dương Chí Cửu đi tới chỗ nào cũng dẫn theo những con rối này
- Không biết phụ thân thế nào rồi!
Dương Chí Cửu sợ sệt.
Vèo!
Đột nhiên, một đạo hắc quang bắn vào đại điện.
- Vạn Diệu Yêu Liên?
Dương Chí Cửu nhất thời biến sắc.
Vù vù!
Bên trong hắc khí do Vạn Diệu Yêu Liên tản mát ra, hiện ra hồn phách của Mão Nhật Đạo Quân. Tuy nhiên giờ phút này hồn phách của hắn đã bị nhuộm thành màu đen.
- Phụ thân, người đã trở lại!
Dương Chí Cửu hưng phấn nói.
Nhưng giờ phút này con mắt Mão Nhật Đạo Quân lại băng hàn nhìn về phía Dương Chí Cửu.
- Phụ thân, sao người lại nhìn ta như vậy?
Dương Chí Cửu kinh ngạc nói.
- Chí Cửu, biết vì sao từ nhỏ phụ thân đã thương ngươi không?
Dương Chí Cửu trầm giọng nói.
- A?
- Từ nhỏ đến lớn, phụ thân cho ngươi nhiều như vậy, hiện tại, ngươi nên trả lại cho phụ thân rồi!
Hồn phách Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nói.
- Phụ thân, người nói gì vậy?
- Ta trở về tính ra vẫn đúng lúc. 361 năm, chính là ngày hôm nay. Chí Cửu, thân xác này của ngươi, ta đã đợi suốt 361 năm rồi. Bây giờ nó là của ta!
Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, một tay Mão Nhật Đạo Quân đánh vào trong cơ thể Dương Chí Cửu. Bởi vì là hồn phách, tay phải của hắn giống như xuyên qua thân thể của Dương Chí Cửu, trực tiếp thăm dò vào bên trong thân thể của Dương Chí Cửu.
Ầm!
Dương Chí Cửu đột nhiên chia ra làm hai. Thân thể và hồn phách bỗng nhiên chia lìa. Hồn phách của hắn đã bị Mão Nhật Đạo Quân bắt được.
Vù vù!
Hồn phách Mão Nhật Đạo Quân ầm ầm xông vào trong thân thể của Dương Chí Cửu.
- Vù!
Quanh thân của Mão Nhật Đạo Quân, tại 361 khiếu huyệt đột nhiên phóng ra hào quang chói mắt.
Mão Nhật Đạo Quân dung hợp với thân thể của Dương Chí Cửu. Hồn phách Dương Chí Cửu nhất thời bối rối, kinh ngạc nhìn thân thể trước mắt.
- Không, không phải như thế!
Hồn phách Dương Chí Cửu sợ hãi nói.
Hồn phách Dương Chí Cửu ngây ngốc nhìn thân thể trước mắt mình!
Phụ thân đoạt thân thể của mình? Hóa ra phụ thân sủng nịch mình nhiều năm như vậy, tất cả đều vì xem trọng thể chất của mình?
- Không, phụ thân, không phải như thế. Phụ thân!
Dương Chí Cửu nhất thời khóc kêu lên.
Mất đi thân thể, Dương Chí Cửu chỉ khủng hoảng. Nhưng phụ thân giở mặt, lại khiến Dương Chí Cửu như rơi vào hầm băng.
Trước đây, Mão Nhật Đạo Quân đẩy Dương Chí Cửu lên bầu trời. Trong bầu trời này, mặc cho Dương Chí Cửu muốn làm gì thì làm, thậm chí đối với với cái chết của các huynh trưởng, Mão Nhật Đạo Quân cũng thờ ơ, chỉ cần Dương Chí Cửu hoàn toàn vô sự là được.
Hóa ra, đó không phải là sủng nịch Dương Chí Cửu. Cũng không phải là...
Dường như trong nháy mắt bầu trời sụp xuống vậy.
- Ồn ào!
Mão Nhật Đạo Quân quát lạnh một tiếng.
Ầm!
Hồn phách của Dương Chí Cửu nhất thời bị hất tung ngã trên mặt đất, thiếu một chút thì hồn phi phách tán.
>[/LEFT]