Dường như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng mọi người, Diêm Xuyên giải thích:
- Thời gian tiếp theo, khi chinh phạt chín tông, trẫm sẽ không tham dự. Bởi vậy cần các ngươi chung sức hợp tác. Trẫm muốn biết rõ, Liên Thần này rốt cuộc là tồn tại thế nào!
- Ách, vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Chỉ có Lý Tư là có chút mờ mịt. Liên Thần? Biết rõ? Làm sao biết rõ?
Thời gian ba ngày thoáng một cái đã trôi qua.
Một phần kế hoạch chinh phạt chín tông đã xuất hiện ở trước mặt Diêm Xuyên.
Dịch Phong trù tính chung việc phòng vệ, trình tự binh phạt và các loại điều động tấn công phòng thủ.
Lý Tư chủ yếu là quản lý về luật pháp. Hắn muốn lấy tốc độ nhanh nhất quán triệt luật pháp của Đại Trăn vào những thành trì đã được khống chế, ổn định lòng người! Đồng thời cũng tiến hành chiêu hàng đệ tử các tông.
Mạnh Văn Nhược phụ trách khoa thi, chọn ra ra nhân tài tối ưu, nhanh chóng bổ khuyết vào những chức quan cần thiết sau khi công thành.
Hoắc Quang, Kim Đại Vũ chủ công!
Nhìn phần kế hoạch này, Diêm Xuyên cực kỳ thoả mãn. Hắn lấy ra Đại Định Thiên Tỳ đóng dấu lên trên.
- Chuẩn tấu!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Ở trong triều, Diêm Xuyên đã bàn giao một phen, sau đó lại rời triều.
Hàm Dương Cung trong hoàng cung!
Phụng Âm Dương lại bố trí tất cả.
Bên ngoài Hàm Dương Cung, ánh mắt Tử Tử có phần lưu luyến không nỡ.
- Ta ở ngay chỗ này, nàng còn lo lắng cái gì?
Diêm Xuyên cười nói.
- Nhưng chàng lại hồn du thiên ngoại!
Tử Tử khẽ thở dài nói.
- Miêu, tên đại lừa đảo. Ngươi đã nói sẽ dẫn ta đi. Lần này, ngươi đi Tiên giới cũng không mang ta theo!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Lần này đi không phải là chuyện nhỏ. Lần sau ta nhất định sẽ dẫn ngươi theo!
Diêm Xuyên thoáng cười khổ một hồi.
Miêu Miêu quay đầu đi, bộ dạng rõ ràng không tin.
- Miêu Miêu, lần này Diêm Xuyên đi Tiên giới, là chuyện vô cùng quan trọng. Ngươi không thấy chàng chỉ đi có một mình sao?
Tử Tử cau mày nói.
- Meo! Ta chỉ nói một chút thôi mà!
Miêu Miêu ủy khuất nói.
- Được rồi. Có việc gì thì đánh thức ta. Lần đi này thật sự có chuyện quan trọng!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Tử Tử hiểu chuyện gật đầu một cái.
Diêm Xuyên tiến vào Hàm Dương Cung, nằm ở trong quan tài nhắm mắt lại. Cũng giống như lần trước, hắn đặt mặc ngọc bùa chú lên đỉnh đầu.
Nhưng lần này có một không giống. Giờ phút này trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên còn nắm một miếng gỗ vụn.
Một miếng gỗ vụn này chính là miếng gỗ vụn của thế giới cành.
Lúc trước khi Diêm Xuyên trao trả thế giới cành cho Vân Tâm, hắn đã nhẹ nhàng lấy ra một nhánh nhỏ trên thế giới cành đó. Nhánh nhỏ này thực sự khó có thể phát hiện được, nhưng đối với Diêm Xuyên lại có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Diêm Xuyên muốn dựa mượn cái nhánh nhỏ này, tìm tới thế giới thụ trên Tiên giới.
- Đại hồn đi
Phụng Âm Dương vung cờ đen lên, hồn phách Diêm Xuyên đột nhiên hóa thành hai trăm phần, trong nháy mắt bay vút lên trời, chớp mắt không còn hình bóng.
Ầm!
Hàm Dương Cung hồi phục lại sự yên tĩnh.
Tử Tử lo lắng nhìn Diêm Xuyên. Phụng Âm Dương đứng bên cạnh mở miệng nói:
- Hoàng hậu yên tâm, bệ hạ đã căn dặn. Trong khoảng thời gian này thần sẽ làm thủ hộ cho bệ hạ. Nếu như bệ hạ có ý định ra ngoài, thần nhất định sẽ lập tức đánh thức bệ hạ!
- Được!
Tử Tử gật đầu một cái.
...
Hai trăm phần hồn phách, trong nháy mắt xông vào Tiên giới, đồng thời nhanh chóng phân tán ra bốn phương tám hướng.
Trong đó 199 phần lại giống như lần trước bắt đầu đi tu luyện. Chỉ có một phần được bao trong một hào quang xanh biếc hào nhanh chóng đi vào Tiên giới.
Mộng nhập thiên cơ đại pháp, thần diệu nhất chính là tốc độ. Dường như nó vượt qua không gian, trong chớp mắt đã xuất hiện ở sâu trong Tiên giới.
Diêm Xuyên cũng cảm nhận được, mình bỗng nhiên bám vào người của một nam tử.
- Chính nhi, tỉnh lại đi!
Một giọng nói kêu lên.
Giật mình một cái, Diêm Xuyên nhất thời tỉnh lại.
Đập vào mắt hắn là một lão già da dẻ ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn.
- Phàm nhân?
Diêm Xuyên giật mình, biết lần này mình đã phụ sinh trên người một phàm nhân.
- Chính nhi, bây giờ ngươi đã khá hơn chút nào không?
Lão già quan tâm hỏi.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái. Giờ phút này, hắn cố hết sức che giấu sự biến hóa của mình.
- Ôi, Chính nhi, ngươi cũng đừng có mơ nữa. Đám người chúng ta không được phép tu tiên. Cho dù có căn cốt tốt, cho dù có thiên phú tốt, cũng không được phép tu tiên! Lần này ngươi mạo phạm tiên nhân, bị đánh ngất đi, lần sau..., ôi, không nên có lần sau nữa! Nhị thúc ta cũng đã già, không thể chiếu cố ngươi được bao lâu nữa!
Lão già khuyên nhủ.
- Không được phép tu tiên?
Diêm Xuyên nhíu mày nghi ngờ nói.
- Cha mẹ ngươi năm đó cũng giống như ngươi vậy, quá ngu xuẩn, muốn thoát khỏi khu vực này. Nhưng làm sao trốn đi được? Tiên nhân trông coi khắp nơi. Những người phàm tục như chúng ta làm sao đấu được bọn họ?
- Tại sao tiên nhân lại muốn trông giữ phàm nhân chúng ta?
Diêm Xuyên không hiểu nói.
- Ngươi không nhớ rõ sao?
Lão già kinh ngạc nói. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Đầu có hơi đau, hình như quên mất chuyện gì. Nhị thúc nói cho ta nghe một chút đi!
- Ôi, được rồi. Ta cũng nghe phụ thân ta nói, cũng chính là gia gia ngươi khi còn sống nói, phía đông làng chúng ta kia có một cây đại thụ, hình như gọi là Thế giới thụ. Tiên nhân cực kỳ bảo hộ nó.
- Thế giới thụ?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động. Hắn biết mình đã đến đúng chỗ.
- Thế giới thụ. Cũng không biết những tiên nhân kia chăm sóc bảo vệ nó thế nào. Bọn họ che khắp bốn phía, cố hết sức không cho bất cứ người nào phá hoại. Những sinh linh bên trong vẫn sinh hoạt như bình thường. Bất kỳ ai cũng không được phép quấy rầy!
- Tại sao?
- Gia gia ngươi suy đoán, hẳn là tiên nhân lo lắng phá hoại môi trường nơi này, khiến thế giới thụ chết đi. Dù sao theo lời đồn, đã có một thời gian thế giới thụ kia thiếu chút nữa thì khô héo. Hiện tại cũng không ai dám vọng động. Chúng ta đang sinh sống ở nơi này, cũng không được phép đi nhầm. Có thể thi thể của chúng ta hình thành phân bón có tác dụng tốt đối với thế giới thụ, nhưng cũng có thể chẳng có tác dụng gì. Nhưng tiên nhân không dám đánh cược. Bọn họ chỉ có thể bao quanh chỗ này lại.
Lão già nói.
- Ồ?
- Chính nhi, cháu không nên tiếp tục trêu chọc những tiên nhân kia nữa. Cố gắng mà sống. Sau này ta sẽ kiếm cho chau một căn nhà một người vợ. Tuy rằng tiên nhận bọn họ cao cao tại thượng, nhưng cũng không ai dám ra tay với chúng ta. Bọn họ sợ phá hoại sự sinh trưởng của thế giới thụ. Bởi vậy cháu hãy an tâm làm một phàm nhân đi!
Lão già than thở.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
Ta biết rồi!
- Cháu có thể nghĩ thông suốt thì không gì có thể tốt hơn. Có chuyện gì, cháu cứ đến nhà Nhị thúc. Nhị thúc sẽ giúp cháu!
Lão già nói.
- Vâng!
Sau khi tiễn lão già đi, Diêm Xuyên lại nhìn xung quanh.
Người hắn bám thân lần này, là một phàm nhân cha mẹ chết sớm.
Tuy nhiên như vậy lại là hay nhất. Diêm Xuyên có thể không cần phiền lòng về thế tục.
Đi ra khỏi tiểu viện của mình, Diêm Xuyên liền nhìn về phía đông. Ở đó có một bóng đen lớn. Đó chính là một cây đại thụ!
- Thế giới thụ.
>[/LEFT]