Giờ phút này Mộng Tam Sinh khoác trên lưng một hồ lô màu tím cao gần bằng một người. Xương trán của hắn hơi lồi ra. Trên đầu đội Tử Quan. Toàn thân hắn mặc đạo bào màu tím, Hắn đứng phía trước hai người kia. Thần sắc có chút ngưng trọng nhìn ba người bên Diêm Xuyên.
- Mộng Tam Sinh, hiện nay là chủ nhân thánh địa Thần Tông, gia gia của hoàng hậu!
Bạch Đế Thiên nhất thời truyền âm cho Diêm Xuyên nói.
- Mộng Tam Sinh?
Diêm Xuyên chân mày nhíu lại.
Hắn là chủ nhân một thánh địa, đương nhiên Diêm Xuyên sẽ không khinh thường.
Mộng Tam Sinh thoáng nhìn về phía đại chiến của vạn long trong biển cát bụi, sau đó lại nhìn về phía nhóm người Diêm Xuyên.
- Gia gia, đây chính là phu quân của Tử Tử, đế triều Đại Trăn, Diêm Xuyên!
Mộng Hồng Anh ở bên cạnh giải thích.
Mộng Tam Sinh nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Kính chào Thánh chủ Thần Tông!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Mặc dù cảm giác đối với thánh địa Thần Tông cũng không tốt, nhưng chung quy hắn vẫn là gia gia của Tử Tử. Diêm Xuyên vẫn thể hiện đầy đủ sự tôn trọng!
Mộng Tam Sinh nhìn về phía Diêm Xuyên, khóe miệng cười nhạt, không tiếp tục để ý nữa. Dường như hắn căn bản không để Diêm Xuyên vào mắt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ánh mắt với một tia khinh miệt kia, nhất thời khiến Lưu Cẩn đứng bên cạnh liền biến sắc. Diêm Xuyên nhẹ nhàng phất tay một cái, chặn sự phẫn nộ của Lưu Cẩn.
Diêm Xuyên cười nhạt. Nếu người khác không nhìn nổi mình, mình không cần phải tiếp tục tôn trọng? Huống gì, Tử Tử đối với người gia gia này cũng không cảm tình gì.
Ngược lại, Diêm Xuyên nhìn về phía Nhâm Thử và Mộng Hồng Anh.
Ánh mắt Nhâm Thử linh lợi chuyển động, không biết đang suy nghĩ cái gì. Còn Mộng Hồng Anh đúng là vẫn nhìn Diêm Xuyên với ánh mắt áy náy.
Đối với vẻ áy náy của Mộng Hồng Anh, Diêm Xuyên lại khẽ mỉm cười, biểu thị không ngại!
Mộng Tam Sinh không để ý đến Diêm Xuyên, lại nhìn về phía Bạch Đế Thiên.
- Bạch Đế Thiên, tám ngàn năm giờ mới lại gặp mặt!
Mộng Tam Sinh thản nhiên nói.
Bạch Đế Thiên nhíu mày nhìn Mộng Tam Sinh, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Nghe nói bây giờ ngươi đã thần phục hắn?
Mộng Tam Sinh cười nói.
Bạch Đế Thiên khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Mộng Tam Sinh, có chuyện gì ngươi cứ nói đi, không cần vòng vo!
- Tám ngàn năm, ngươi vừa mới chuyển thế không lâu. Ta nhớ tám ngàn năm trước, ngươi đã từng một lần hạ chiến thư với thánh địa Thần Tông ta?
Mộng Tam Sinh thản nhiên nói.
Bạch Đế Thiên khẽ nhíu mày nói:
- Đó là chuyện của quá khứ!
- A, là chuyện của quá khứ. Ngươi không tới chiến, lại cùng thê tử của ngươi đồng thời phi thăng. Thê tử ngươi phi thăng, ngươi lại không độ kiếp thành công, trái lại chuyển thế đầu thai. Ngươi quên mất, nhưng ta lại không quên. Chiến thư kia hiện vẫn đặt ở trên bàn của ta. Ta biết ngươi mất đi tám ngàn năm tu hành, nhưng chiến thư đã đưa chính là đưa. Ta cũng không bắt nạt ngươi. Nếu như ngươi có thể tiếp ta một quyền, vậy tất cả sẽ được bỏ qua!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Bạch Đế Thiên, dường như hắn đang muốn thăm dò ngươi!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói.
Bạch Đế Thiên ngưng trọng gật đầu một cái.
Nhìn thấy Bạch Đế Thiên hát phụ Diêm Xuyên như vậy, Mộng Tam Sinh đầy khôn ngoan thoáng nghi hoặc chú ý tới Diêm Xuyên một chút.
Tuy nhiên, rất nhanh hắn lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Bạch Đế Thiên nói:
- Yên tâm, chỉ là một quyền, ta sẽ không sử dụng bảo bối của ta!
Bạch Đế Thiên nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mộng Tam Sinh muốn thăm dò Bạch Đế Thiên, Diêm Xuyên cũng muốn xem thử lực lượng của Mộng Tam Sinh một chút.
Bạch Đế Thiên bước ra.
Phía xa, Mộng Hồng Anh và Nhâm Thử liền thối lui.
- Lưu Cẩn, có biết vì sao năm đó Bạch Đế Thiên hạ chiến thư với Mộng Tam Sinh không?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
Lưu Cẩn lắc đầu một cái:
- Tin tức từ tám ngàn năm trước thực sự rất ít. Bạch Đế Thiên cực kỳ trầm ổn, rất ít làm ra loại hành động như vậy. Năm đó khẳng định có ân oán rất quan trọng. Việc này phải hỏi Bạch Đế Thiên mới có thể biết được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái, nhìn về phía giữa không trung.
Khóe miệng Mộng Tam Sinh thoáng cong lên mỉm cười. Tay hắn đánh ra một quyền.
Trong hư không, một quyền cương khổng lồ màu tím được ngưng tụ ra.
Quyền cương vừa ra, cuốn lên bão táp ngập trời. Một quyền này dường như xuyên qua bão táp đập tới.
Trong mắt Bạch Đế Thiên nhất thời cứng lại. Trong tay hắn cũng đánh tới một quyền.
Thực lực hai người đã đến trình độ này, bất kỳ pháp thuật tuyệt đẹp nào cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Quyền cương màu trắng và màu tím quyền cương ầm ầm va chạm.
Ầm!
Nơi song quyền va chạm với nhau, một đạo cương khí băng lạnh phóng ra. Cương khí vừa ra, lập tức trấn áp bão táp bốn phía.
Ầm!
Dưới khí tức quyền cương lớn như vậy, trong nháy mắt, cát bụi lập tức biến mất sạch sẽ.
Hai thượng chí cường giả Hư Cảnh giao thủ, nhất thời bắn ra hung uy khủng khiếp.
Dưới uy thế mạnh mẽ, rất nhiều phong thủy sư phía dưới nhất thời bị xô đẩy ngã trái ngã phải. Mỗi người đều kinh hãi trốn ở phía sau Hoàng Long, chống đỡ dư âm này.
Cuộc chiến vạn long đột nhiên dừng lại.
Từ vị trí Diêm Xuyên, gió bão cũng nổi lên bốn phía, gột rửa cho Diêm Xuyên và Lưu Cẩn.
Giờ phút này, mặc dù dư âm kéo tới, Diêm Xuyên vẫn không hề nhúc nhích, mà nhìn chăm chú vào Mộng Tam Sinh.
Giờ phút này chỉ thấy con ngươi của Mộng Tam Sinh thoáng co lại, con ngươi đổi thành màu tím.
Con ngươi màu tím tản mát ra hào quang nhàn nhạt, nhìn chằm chằm vào quyền cương hai người vừa va chạm vào nhau.
- Không đúng, đồng thuật? Thần thông? Mộng Tam Sinh không chỉ thăm dò Bạch Đế Thiên. Hắn muốn làm gì?
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.
- Đây là đồng thuật gì vậy?
Diêm Xuyên nhíu mày nhìn chằm chằm.
Trên không trung, khuôn mặt Bạch Đế Thiên càng lộ vẻ dữ tợn!
Trên mặt Mộng Tam Sinh cũng bỗng nhiên xuất hiện chút thay đổi. Bởi vì uy thế một quyền này của Bạch Đế Thiên căn bản không giống như sự tưởng tượng của mình.
Không phải Bạch Đế Thiên đã tám ngàn năm không tu hành sao? Làm sao hắn có thể mạnh hơn so với tám ngàn năm trước được?
Lực lượng nắm tay của Mộng Tam Sinh đột nhiên tăng vọt lên.
Sau khi lực lượng va chạm cùng lực lượng, hai đại cường giả đều phát hiện ra sự cường hãn của đối phương. Lực lượng lại tăng vọt.
Ầm ầm ầm!
Không khí xung quanh phát ra từng đợt tiếng nổ lớn. Dư âm lại tầng tầng lớp lớp thổi về các phía, càng ngày càng lan xa. Khắp núi rừng Bắc Tông, giờ phút này vô số sinh linh đều rúc vào trong đất, không dám đứng dậy.
- Bạch Đế Thiên? Không ngờ ngươi không còn là thượng Hư Cảnh cửu trọng nữa? Ta thực sự đã xem thường ngươi!
Mộng Tam Sinh lạnh lùng nói.
Lực lượng nắm đấm của Mộng Tam Sinh lại tăng thêm, màu sắc con ngươi vẫn là màu tím.
Đồng thuật?
Diêm Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào con ngươi của Mộng Tam Sinh.
Con ngươi của Mộng Tam Sinh đang xoay chầm chậm! Một lực lượng khiến người ta nhìn không thấu đang lấp lánh trong con ngươi của hắn.
- Đây là đồng thuật gì vậy? Nó có uy hiếp gì đối với Bạch Đế Thiên?
Diêm Xuyên nhíu mày suy tư.
Cách đó không xa, Mộng Hồng Anh lùi lại chút nữa. Mắt Nhâm Thử lại trợn trừng tới cực điểm!
- Đây là? Đồng thuật? Đó không phải là con mắt luân hồi trong truyền thuyết chứ?