Hoàng Đậu Giáp Binh nát tan, để lại đầy người bị thương nằm la liệt trên mặt đất. Phần lớn bị ngất đi, còn có một số không ngừng kêu rên.
- Những người này, làm sao bây giờ?
Bạch Đế Thiên nhìn một dám phế nhân trước mắt, cổ quái nói.
Diêm Xuyên nhìn một chút, hít sâu một cái nói:
- Bắt tất cả lại, đưa tới Băng Sương Thành. Nơi đó có Đông Hán vệ của Đại Trăn ta. Bảo bọn họ đưa tất cả những người này vào thiên lao của Đại Trăn ta!
- Giam cầm tất cả bọn họ sao?
Bạch Đế Thiên hơi kinh ngạc.
- Đúng!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Ầm ầm ầm!
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số sợi mây. Những sợi mây kia nhanh chóng quấn quanh những người bị thương, sau đó đưa đến trước mặt Diêm Xuyên.
- Ngươi niêm phong tu vi của bọn họ lại!
Diêm Xuyên nhìn Bạch Đế Thiên nói.
- Được!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.
Phong tỏa tu vi đối với Bạch Đế Thiên mà nói quả thực quá dễ dàng. Hơn nữa Bạch Đế Thiên ra tay, bất kỳ ai cũng không thể phá được niêm phong của Bạch Đế Thiên. Cho dù là Xá Lợi Phật Đà cũng không phá ra được.
Thời điểm Bạch Đế Thiên phong cấm tu vi của bọn họ, Mặc Vũ Hề lại đưa tiên thạch cho Diêm Xuyên:
- Cái này cho miêu miêu làm đồ ăn vặt đi! Ta giữ lại cũng không có tác dụng!
Khẽ mỉm cười, Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Bất luận Tử Tử hay Mặc Vũ Hề đều quá chiều chuộng miêu miêu.
Không bao lâu sau, ba người mang theo gần vạn tu giả nhanh chóng bay khỏi Bạch Cốt Sơn!
Một ngày sau, tại Bạch Cốt Sơn!
Vù vù!
Một trận gió lớn thổi qua. Trong không trung phía trên Bạch Cốt Sơn đột nhiên xuất hiện gần trăm tu giả. Mỗi người đều cưỡi đầu rồng ngựa lớn. Mỗi người đều mang kim bào, khí thế trùng thiên.
Người dẫn đầu cưỡi Long Mã Vương. Long Mã Vương to gấp hai lần Long Mã bình thường. Toàn thân nó màu xanh đen. Từng đạo lệ khí màu đen toả ra. Nó đạp trên mặt đất, vạn ngựa phải thần phục.
Phía trên Long Mã Vương, là một nam tử mặc kim long bào.
Nam tử này mặt chữ điền. Tại mi tâm có một điểm chu sa. Hai mắt hiện ra một hào quang tuyệt ngạo. Bên hông có gài một thanh trường đao, nhìn đến cực kỳ khí phách.
Nam tử dẫn đầu lạnh lùng nhìn khắp nơi.
- Người đâu?
Nam tử dẫn đầu trầm giọng nói.
Nhất thời, trong trăm người có một người xuống ngựa tiến lên, quỳ lạy xuống.
- Khởi bẩm Ma Kha thiên tử, chính là chỗ này không sai. Xá Lợi Phật Đà sai ta cấp tốc bẩm báo với ngài!
Người kia cung kính nói.
Hai mắt Ma Kha thiên tử híp lại. Trong mắt loé ra một tia ánh sáng lạnh.
Lại một người nữa xuống ngựa tiến lên phía trước nói:
- Ma Kha thiên tử, nơi đây từng có rất nhiều vết tích chiến đấu. Có khả năng Xá Lợi Phật Đà gặp phải một chuyện khác. Chúng ta chờ một chút. Hẳn là hắn sẽ nhanh chóng trở lại!
Trong mắt Ma Kha thiên tử có chút lạnh lẽo nói:
- Xá Lợi Phật Đà? Thành sự không đủ bại sự có thừa. Hắn cũng có tư cách để trẫm chờ sao?
- Vâng! Thần biết tội!
Người tới lúc trước vội vàng thỉnh tội.
- Trẫm tiếp tục tiến lên phía bắc. Các ngươi ở lại chờ Xá Lợi Phật Đà, bảo hắn nhanh chóng lăn tới gặp trẫm!
Ma Kha thiên tử trầm giọng nói.
- Vâng!
Người lúc trước cung kính nói.
- Đi!
Ma Kha thiên tử sẽ thúc dưới chân một cái, Long Mã Vương hí dài một tiếng, nhanh chóng đạp không rời khỏi đó tiến về phía bắc.
Một đám cường giả cấp tốc đuổi theo, chỉ để lại hai người ở trong Bạch Cốt Sơn yên tĩnh.
Mấy ngày sau, trong một đại điện bên ngoài Bạch Cốt Sơn, Nhâm Thử đang nghe một đệ tử bẩm báo.
- Không còn? Hoàn toàn không còn? Tông môn khác cũng không có tin tức? 10 ngàn người, một người cũng không thoát sao?
Tinh quang trong mắt Nhâm Thử bắn ra bốn phía.
- Đúng vậy, điện chủ. Có cần thông báo với các tông khác hay không? Việc này khẳng định không tránh khỏi có quan hệ với Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên!
Một đệ tử lập tức nói.
- Thông báo? Thông báo cái đầu của ngươi. Ngu xuẩn, bọn họ không còn, chúng ta quan tâm cái rắm?
Nhâm Thử mắng.
Đệ tử kia không còn gì để nói.
Hơn năm tháng trôi qua rất nhanh. Trong chớp mắt ngày mùng 9 tháng 9 đã sắp tới.
Tại Minh Phượng điện!
Diêm Xuyên vẫn ở bên cạnh Mặc Vũ Hề.
Có lẽ là thời gian cuối cùng nàng còn trên thế giới này.
Diêm Xuyên nắm tay Mặc Vũ Hề, đi tới lan can rộng rãi phía trên đại điện.
- Diêm Hoàng, đạo quân, Dậu Nguyệt Đạo Quân vừa trở lại lúc nãy!
Thanh Long nói.
- Sao?
Mặc Vũ Hề giật mình.
- Vẻ mặt Dậu Nguyệt Đạo Quân rất oán giận, hơn nữa chỉ về một người!
Thanh Long nói.
Một mình?
Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề liếc mắt nhìn nhau. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Chuyến này Dậu Nguyệt Đạo Quân đến thư viện Cự Lộc, xem ra cũng không thuận lợi!
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Ta bảo Bạch Đế Thiên đi tới đó hỗ trợ. Hẳn là Bạch Đế Thiên sẽ lập tức trở lại. Đến lúc đó hỏi hắn một chút là được rồi!
Diêm Xuyên cười nói.
Tốt cuộc Mạnh Văn Nhược và Tô tam nương đã tới với nhau!
Trong thời điểm hai người cảm thán, Bạch Đế Thiên hóa thành một đạo lưu quang bắn tới sân rộng.
- Bạch Đế Thiên? Nhóm người ở thư viện Cự Lộc thế nào rồi?
Diêm Xuyên hỏi.
- Mạnh Văn Nhược thành công!
Bạch Đế Thiên cười nói.
- Ồ?
- Dậu Nguyệt Đạo Quân đi đón Tô tam nương. Nhưng đáng tiếc, Tô tam nương lấy danh nghĩa giữ đạo hiếu không chịu rời đi với hắn!
Bạch Đế Thiên nói.
- Sau đó thì sao?
- Tuy rằng Mạnh Văn Nhược cùng Tô tam nương chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng Dậu Nguyệt Đạo Quân vẫn phát hiện được có điều không bình thường. Hắn liền đi chất vấn Tô tam nương. Tô tam nương không chịu nói, cũng không chịu đi với Dậu Nguyệt Đạo Quân. Lúc đó Dậu Nguyệt Đạo Quân lửa giận ngút trời, nói một câu tổn thương Tô tam nương. Cuối cùng tất cả đã được giải quyết dễ dàng!
Bạch Đế Thiên cười nói.
- Hắn đã nói gì?
- Dậu Nguyệt Đạo Quân nói Nàng là sở hữu của ta. Nếu ta không chiếm được nàng, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng có được. Nói xong, Dậu Nguyệt Đạo Quân xông tới định giết Tô tam nương. Mạnh Văn Nhược xông tới cứu Tô tam nương. Hai người liều mình muốn chết. Đến lúc này đã hoàn toàn bạo phát. Lúc đó ngươi không thấy được, tình cảnh lúc đó cực kỳ nguy hiểm. Trước bước ngoặt nguy cơ, ta và Kim Đại Vũ ra tay, chặn được Dậu Nguyệt Đạo Quân. Đến lúc này tất cả bụi bậm đã lắng xuống!
Bạch Đế Thiên nói.
Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề nhìn nhau một cái.
- Như vậy là tốt nhất. Một tia hổ thẹn cuối cùng của ta cũng không còn nữa. Dậu Nguyệt Đạo Quân nói như thế, chứng tỏ hắn đối với Tô tam nương căn bản không phải là yêu, mà chỉ là một ý muốn sở hữu mà thôi!
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái thở dài nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Bạch Đế Thiên, ngươi mới vừa trở về. Trước tiên nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai, Kinh Chiếu sẽ lấy đạo ấn của nữ thần Chỉ Trần rồi! Sau ngày mai, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.
Bạch Đế Thiên rời đi nghỉ ngơi. Mặc Vũ Hề lại ôm Diêm Xuyên thoáng nhỏ giọng:
- Ta muốn xem pháo hóa!
Sau ngày mai, Mặc Vũ Hề sẽ phải đi. Tất nhiên Diêm Xuyên sẽ quý trọng một đêm cuối cùng này.
- Được, ta đã phái người chuẩn bị xong! Đi!
Diêm Xuyên ôn nhu gật đầu một cái.