- Kèn kẹt!
Tay Hoàng không ngừng vặn vẹo, nhưng vẫn không có cách nào lay chuyển được không gian đông cứng xung quanh nàng.
Diêm Xuyên nhìn ba hòa thượng mặc áo cà sa đứng ở bên cạnh. Diêm Xuyên nhận ra một người dẫn đầu bọn họ. Hắn chính là Đại Trí Bồ Tát năm xưa đã xông vào Yến Kinh. Đáng tiếc ngày đó hắn đã bị Diêm Xuyên bại, sau được Dậu Nguyệt Đạo Quân cứu đi.
Đại Trí Bồ Tát khẽ mỉm cười nói:
- Con gái của Đao Ma sao? Ha ha, thật không nghĩ tới. Nếu không phải sư tôn nhận ra ngươi, ai biết ngươi lại có thể là con gái của thiên hạ đệ nhất nhân vạn năm trước?
- Nếu ngươi còn sống, hẳn là Đao Ma đã truyền thừa cho ngươi. Hiện tại còn không giao ra?
- Đây chính là đại trận của năm trăm la hán! Ngươi không thể giãy dụa được đâu! Còn muốn phản kháng sao?
Đại Trí Bồ Tát cười lạnh nói.
Đứng giữa đại trận của năm trăm la hán, mắt Hoàng phóng ra ánh sáng lạnh, nhìn Đại Trí Bồ Tát. Trong mắt nàng đầy sự thù hận.
Hoàng gầm lên đầy giận dữ, nhưng căn bản không muốn khuất phục.
Sắc mạt Đại Trí Bồ Tát trầm xuống. Ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh. Hắn hừ một tiếng nói:
- Hừ, sư tôn của ta đi vào Bạch Cốt Sơn. Chờ sư tôn ta trở về, xem ngươi còn có thể kiên trì đến khi nào?
- Sư tôn ngươi là ai?
Đột nhiên, phía sau Đại Trí Bồ Tát truyền đến một tiếng quát khẽ.
- Hả?
Ba hòa thượng mặc áo cà sa nhất thời xoay đầu lại.
- Diêm Xuyên? Là ngươi!
Mặt Đại Trí Bồ Tát liền biến sắc.
Tiếp theo, sự hoảng sợ của Đại Trí Bồ Tát được thay thế bởi vẻ hưng phấn.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên. Nơi này không phải là hoàng triều Đại Trăn của ngươi. Ngươi không thể điều động được Kim Long Khí Vận. Ta không đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại mình đưa tới cửa?
Đại Trí Bồ Tát nhất thời cười to nói.
Nói xong, Đại Trí Bồ Tát đạp chân một cái lao thẳng về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn hắn, thái độ có chút thay đổi. Bạch Đế Thiên đứng bên cạnh đã hung hãn ra tay trước.
Ầm!
Chỉ thấy một đạo bạch quang chợt hiện lên. Bạch Đế Thiên trở lại chỗ cữ, dường như chưa từng chuyển động. Trong lúc đó Đại Trí Bồ Tát lại giống như một tảng đá, ầm ầm đập xuống đại địa.
Ầm!
Trên mặt đất xuất hiện một hố lớn.
Hai người hòa thượng mặc áo cà sa khác:...!
Năm trăm la hán:...!
Hoàng:...!
Trong hố lớn, Đại Trí Bồ Tát đang sợ hãi leo ra khỏi hố sâu. Dáng vẻ toàn thân vô cùng chật vật. Vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi... ngươi... làm sao...
Hai người la hán mặc áo cà sa đối diện nhất thời như gặp đại địch.
Hai hòa thượng lấy ra vòng tròn pháp bảo của mình ra, đề phòng nhìn về phía ba người Diêm Xuyên.
Vù vù!
Bạch quang lại xuất hiện.
Đùng!
Hai hòa thượng mặc áo cà sa kia lập tức lấy tốc độ cực nhanh đập về phía Đại Trí Bồ Tát.
Ầm!
Ầm!
Hố lớn lại được mở rộng gấp hai!
Thân hình Bạch Đế Thiên liên tục chuyển động, đánh tiếp một chưởng vào phía trên đại trận của năm trăm la hán kia.
Ầm!
Bên trong thung lũng dường như bị một đợt sóng trùng kích đập tới. Xung quanh ngọn núi nhất thời bị lực lượng cường đại này san bằng.
- A!
Phụt!...
Năm trăm la hán ầm ầm nổ tung bay ra ngoài. Người nào người nấy đều phun ra máu tươi, ngã vào trong đống đất đá đổ nát.
Bạch Đế Thiên đánh xong liền trở lại bên cạnh Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lại vung tay lên, kéo Hoàng qua.
- Coong!
Hoàng cực kỳ suy yếu. Nàng dùng đại đao chống xuống đất, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Đa tạ!
Hoàng hít sâu một cái trịnh trọng nói.
Mặc dù là Bạch Đế Thiên ra tay, nhưng Hoàng hiểu rõ hẳn phải cảm ơn ai. Hoàng cùng Bạch Đế Thiên cũng không có giao tình. Nhất định Diêm Xuyên bảo hắn hỗ trợ.
- Ngươi làm sao lại bị đám đạo chích này nhốt lại vậy? Hơn nữa, không phải ngươi có thần thông sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
Hoàng có chút cay đắng, lắc lắc đầu nói:
- Bất hạnh trúng phải ám toán của Xá Lợi Phật Đà!
- Sao?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Lần này ta đến đây chuẩn bị tìm Kinh Chiếu hỏi dò về chuyện năm đó. Nhưng mới đi được nửa đường, ta gặp Xá Lợi Phật Đà. Bảy ngàn năm trước, ta đã thấy mặt của hắn. Lúc đó hắn vẫn chỉ là một Khí Cảnh nho nhỏ. Khi đó thánh địa Bất Tử vẫn còn, hắn đặc biệt tôn sùng, cũng hết sức nịnh bợ ta. Ta không ngờ được người này lại âm hiểm như vậy. Hắn nói hắn biết nguyên nhân cái chết của phụ thân ta. Ta tin hắn. Ta và hắn ngồi nói chuyện về việc năm đó. Nhưng không ngờ được, hắn lại hạ độc vào trong chén trà của ta. Ha ha, bảy ngàn năm, tất cả đều thay đổi. Hắn cũng dám hạ độc thủ đối với ta!
Hoàng khổ sở nói.
- Ngươi trúng độc gì?
Diêm Xuyên hỏi.
- Tô Huyết Quả Độc!
Hoàng ngưng trọng nói.
- Tô Huyết Quả Độc? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Thật may, vẫn trong phạm vi giải độc của ta. Ngươi không nên cử động!
Diêm Xuyên nói.
Nói xong, trong tay áo của Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện một cây mây đen, phóng về phía mi tâm của Hoàng.
Theo bản năng Hoàng định lùi lại. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Diêm Xuyên, nàng nhất thời hít sâu một hơi, cố gắng đứng im.
Cây mây đen điểm vào mi tâm của Hoàng. Nhất thời, từng luồng hắc khí từ trong mi tâm Hoàng được rút ra.
- Ồ! Độc đã không còn nữa!
Trên mặt Hoàng không tự chủ lộ ra một nụ cười hưng phấn.
Thu hồi cây mây dài lại, Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Nhìn ngươi cười, thật không dễ dàng.
Dù sao, từ trước tới nay Diêm Xuyên chưa từng nhìn thấy Hoàng cười. Đây vẫn là lần đầu tiên.
Nghe thấy Diêm Xuyên nói vậy, sắc mặt Hoàng lập tức trở nên nghiêm nghị. Nụ cười lúc trước nhất thời tan đi.
Thấy Hoàng trở lại nghiêm túc trong chớp mắt như vậy, Diêm Xuyên cười khổ một hồi.
- Đa tạ!
Hoàng nghiêm túc nói.
- Được rồi, đây không tính là gì. Chúng ta còn có việc. Nơi này giao cho ngươi!
Diêm Xuyên nói.
- Được!
Hoàng tiếc lời như vàng nói.
- Ừ, đúng rồi. Ngươi muốn tìm Kinh Chiếu sao? Ngày mùng 9 tháng 9, Thánh Địa Đại Chiêu sẽ có biến động lớn. Kinh Chiếu tất nhiên sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, ngươi có thể nhìn thấy nàng!
Diêm Xuyên cười nói.
Nói xong, Diêm Xuyên dẫn theo Mặc Vũ Hề, Bạch Đế Thiên lại bay xa.
Vèo!
Trong chớp mắt thân hình ba người đã bay xa.
Hoàng nhìn theo bóng lưng của Diêm Xuyên, khóe miệng lại thoáng cong lên. Rõ ràng, giờ phút này tâm tình nàng xem ra không tệ.
Diêm Xuyên đi rồi, một đám hòa thượng bị Bạch Đế Thiên đánh trọng thương đang nằm trên đất nhất thời chạy trốn về phía tây.
Hoàng vừa quay đầu lại, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo.
Trường đao trong tay liền chém xuống phía tây.
Ầm!
Một đạo đao cương khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Mười hòa thượng phía trước mặt nhất thời bị một đao chém xuống đầu rơi lìa máu tươi bắn ra bốn phía. Trên mặt đất còn lưu lại một vệt đao dài trăm trượng. Đao khí ngang dọc. Tất cả hòa thượng đều biến sắc dừng lại..
Một đao đóng kín đường lui của mấy trăm hòa thượng. Hiện tại bọn họ còn trốn được sao?
Các hòa thượng sợ hãi nhìn phía Hoàng.
Hoàng quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Đại Trí Bồ Tát.
- Truyền thừa của Đao Ma? Các ngươi làm sao biết được?
Hoàng lạnh lùng nói.
- Ta... ta không biết. Ta đoán!
Đại Trí Bồ Tát lập tức sợ hãi nói. Nhưng rõ ràng, đáp án này không thể thỏa mãn được Hoàng.