Diêm Xuyên kêu lên.
- Vâng!
Mỗi Mạnh Văn Nhược nhanh chóng dắt một Tô tam nương.
Diêm Xuyên xem tất cả đã xong, hắn liền cầm lấy cờ đen mãnh liệt vung một cái.
- Đại hồn đi!
Diêm Xuyên hét lớn một tiếng.
Ầm!
Trăm phần hồn phách Mạnh Văn Nhược lôi kéo hồn phách của Tô tam nương. Khi cờ đen vung lên một cái, tất cả bắn về bốn phương tám hướng. Trong chớp mắt, trăm phần hồn phách đều biến mất không thấy bóng dáng.
Đùng!
Diêm Xuyên lại cắm lá cờ đen vào bên cạnh quan tài đồng.
- Đi, đi ra ngoài thôi. Chúng ta thủ hộ cho Mạnh Văn Nhược mấy năm!
Diêm Xuyên nhìn Kim Đại Vũ nói.
- Vâng, vâng!
Kim Đại Vũ vẫn còn đang chấn động.
Hai người đi ra khỏi sơn động. Đóng cửa lớn lại.
Ầm!
Cửa lớn đóng lại, hai người đứng ở chân núi.
- Hoàng thượng? Hồn phách của Văn Nhược tiên sinh hóa thành trăm phần? Vậy làm sao bây giờ? Còn nữa, bọn họ ra ngoài như vậy, liệu có thể bám thân thành công hay không?
Kim Đại Vũ khó có thể tin được nói.
- Bọn họ chỉ bám thân vào phàm nhân mà thôi. Còn hồn hóa thành trăm phần? A, hồn phách huyền bí, ngươi biết được bao nhiêu?
Diêm Xuyên cười nói.
- Ách?
Kim Đại Vũ khẽ run lên.
Đúng vậy, mình không hiểu, không có nghĩa là không tồn tại!
- Ở đây, mở thêm hai cái động phủ nữa. Tạm thời chúng ta cứ ở lại đây đã!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Bên ngoài huyệt Thiên kiếp, mọi thời điểm Diêm Xuyên đều chú ý tới việc Văn Nhược tiên sinh mộng nhập thiên cơ lần này. Bởi vì nếu thành công, tiếp đó Diêm Xuyên sẽ tự mình dẫn theo quần thần thử nghiệm một lần!
Mộng nhập thiên cơ không chỉ trải qua nhân sinh, còn trải qua nhiều điều vô tận. Thậm chí, trong giai đoạn mộng nhập thiên cơ có thể tăng cường thần hồn. Sau khi trở lại, sẽ không giảm bớt một phần.
Thời gian một năm thoáng một cái đã trôi qua.
Tuy rằng không ai tu luyện ở huyệt Thiên kiếp, nhưng không có nghĩa là không có ai đến đây! Nơi này có độc vật, nhưng cũng có bảo vật mà rất nhiều tu giả thích.
Mười mấy người lặng yên không một tiếng động tiến tới. Huyệt Thiên kiếp tầm thường chung quy khó có thể giấu được.
Chủ yếu vẫn là do Diêm Xuyên nương theo hoàn cảnh của huyệt thiên kiếp phá tan bình cảnh. Tu vi của hắn rốt cuộc đã đạt tới Hạ Hư Cảnh nhất trọng. Động tĩnh độ kiếp của Diêm Xuyên kinh thế hãi tục nhất từ trước đến giờ. Hắn há mồm nuốt thiên kiếp!
Gần đó còn có một Lam U Tông. Lam U Tông một tông môn lệ thuộc vào Thánh Địa Đại Chiêu.
Trong một gian đại điện tại Lam U Tông.
- Sư tôn, sư tôn, ta vừa nãy nhìn thấy Tứ Cửu Thiên Kiếp!
Một tu giả mặc áo bào hồng lộ vẻ khủng hoảng vọt vào đại điện.
Trong đại điện, một lão giả thoáng nhướng mày nói:
- Tứ Cửu Thiên Kiếp ở đâu?
- Ngay tại dãy núi thiên kiếp. Tứ Cửu Thiên Kiếp kia mới ra, bị một hấp lực tại dãy núi thiên kiếp hút xuống không còn!
Tu giả mặc áo bào màu hồng kêu lên.
- Hồ đồ, sao có thể như vậy được?
Lão già trầm giọng nói.
- Là sự thật. Sư tôn, không chỉ mình ta nhìn thấy, còn có mấy sư huynh đều nhìn thấy. Ta sao có thể không nhận ra được Tứ Cửu Thiên Kiếp? Năm đó ta đã đến giúp sư tôn vượt qua khó khăn. Nhưng chẳng biết tại sao Tứ Cửu Thiên Kiếp bỗng nhiên bị hút vào lòng đất. Chuyện này, chuyện này... sư tôn, chuyện này là thế nào?
Tu giả mặc áo bào màu hồng cảm thấy không hiểu nói.
- Dãy núi thiên kiếp sao? Chẳng lẽ bên trong có trọng bảo?
Lão già giật mình.
- Ách? Đúng vậy, trọng bảo. Hơn nữa còn là trọng bảo thậm chí có thể thu nạp được cả thiên kiếp. Chẳng lẽ là... Tiên khí?
Ánh mắt tu giả mặc áo bào hồng kia liền sáng ngời.
- Tiên khí? Dãy núi Thiên kiếp có Tiên khí sao?
Sắc mặt lão già kia lập tức vui mừng.
- Sư tôn? Làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Thông báo tất cả sư huynh, sư đệ của ngươi, sư phụ theo các ngươi cùng tiến vào dãy núi thiên kiếp, tìm kiếm hư thực!
Trong mắt lão giả lộ vẻ tham lam.
Thánh Địa Đại Chiêu! Trong một gian đại điện.
Lam U Chân Quân nhíu mày nhìn lão già trước mắt.
- Nói đi!
Lam U Chân Quân cau mày nói.
Lão già nhìn xung quanh một chút. Đại điện đã đóng. Tất cả mọi người đã bị mời ra ngoài.
- Tông chủ, dãy núi thiên kiếp có Tiên khí thường xuyên lui tới!
Lão già trịnh trọng nói.
- Tiên khí?
Ánh mắt Lam U Chân Quân nhất thời cứng lại.
- Vâng, hơn ba tháng trước, một đệ tử của ta nhìn thấy Tứ Cửu Thiên Kiếp bị hút mạnh vào dãy núi thiên kiếp. Ta để tâm, nên đã dẫn theo mười mấy đệ tử lặng lẽ lẻn vào dãy núi thiên kiếp tuần tra!
Lão già trịnh trọng nói.
- Tìm thấy Tiên khí sao?
Trong mắt Lam U Chân Quân lập tức sáng ngời.
- Không có. Tuy nhiên, những đệ tử kia đều gặp phải công kích, hơn nữa không biết công kích từ đâu? Không thể giải thích được lập tức hôn mê! Hôm sau khi tỉnh lại, tất cả đều ở bên ngoài dãy núi thiên kiếp!
Lão già cau mày nói.
- Dãy núi thiên kiếp có cường giả ở bên trong sao?
Ánh mắt Lam U Chân Quân nheo lại.
- Vâng, hơn nữa cường giả kia không giống như muốn đối địch với tông ta. Ta lo lắng tin tức bị tiết lộ sẽ cành mẹ đẻ cành con, cho nên, lập tức đến đây bẩm báo với Tông chủ!
Lão già trịnh trọng nói.
- Làm tốt lắm!
Lam U Chân Quân gật đầu một cái.
- Vâng, Tông chủ, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?
Lão già nghi hoặc nói.
Hai mắt Lam U Chân Quân híp lại, hít sâu một cái nói:
- Ngươi ra đi. Ta tới chào từ giã Thượng Quan Uyển Nhi một chút. Sau đó ta sẽ lập tức theo ngươi trở lại!
- Vâng!
Minh Phượng điện.
Mặc Vũ Hề lo lắng vội vàng trở về.
- Thanh Long!
- Có mặt!
- Lam U Chân Quân trở về. Lam U Tông muốn tới huyệt thiên kiếp. Ta lo lắng hành tung của Diêm Xuyên bị phát hiện. Không biết có tới kịp hay không, ngươi lập tức tới đó báo cho hắn biết, để hắn sớm phòng bị! Còn nữa, nói cho hắn biết, có thể dùng danh hiệu của ta, như vậy sẽ tiện làm hơn.
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Vâng!
Thanh Long nhanh chóng bay đi.
Mão Nhật điện!
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân âm trầm.
- Phụ thân, thế nào?
Dương Chí Cửu hiếu kỳ nói.
- Thánh chủ sẽ lấy thiên ấn bất cứ lúc nào. Giờ phút này Lam U Chân Quân lại muốn trở lại Lam U Tông. Chắc hẳn có chuyện lớn xảy ra!
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
- Ồ? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đúng rồi. Phụ thân để ta phái người theo dõi. Sáng sớm ngày hôm nay, Thanh Long cũng rời khỏi Đại Chu Thành, không rõ đi đâu!
Dương Chí Cửu nói.
- Thanh Long đi rồi sao? Ta biết. Nhất định là Diêm Xuyên đến Lam U Tông. Nơi đó nhất định là có chuyện phát sinh! Còn nữa, Thái Dương Sơn ta cũng ở trên tay hắn!
Mão Nhật Đạo Quân bỗng nhiên đứng dậy.
- A?
- Hừ, ta đưa Thái Dương Sơn cho Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề lại cho người khác. Vậy ta cướp lại từ trong tay người khác, nàng không thể phản đối được!
Ánh mắt Mão Nhật Đạo Quân trở nên băng giá.
- Vậy phụ thân muốn đi đoạt lại Thái Dương Sơn sao?
Dương Chí Cửu kinh ngạc nói.
- Không sai!
Mão Nhật Đạo Quân rít lên.
Sau đó Mão Nhật Đạo Quân liền tính ra khỏi điện.
Bỗng nhiên, ngoài điện có một tu giả vọt vào.