- Ai?
Sau lưng Ngạo Thiên thánh tử, một thủ vệ cuối cùng biến sắc mặt, xoay người mau chóng đánh ra một chưởng.
- Ngọc Đế kiếm trận!
*Ầm!*
Ngọc Đế kiếm trận ầm ầm bùng phát, tứ phương vô tận kiếm khí nhanh chóng bao phủ cường giả Trung Hư cảnh.
- Khốn kiếp!
Trong Ngọc Đế kiếm trận cường giả Trung Hư cảnh tức giận oanh kích Ngọc Đế kiếm trận.
Dưới kích kia, Ngọc Đế kiếm trận bị đẩy lùi.
Cường giả đó vẻ mặt tức giận nói:
- Thần cảnh mà cũng dám đánh lén ta? Tìm cái chết!
Nói rồi gã định tiến lên, nhưng Diêm Xuyên mỉm cười, ý bảo bên kia.
Cường giả biến sắc mặt, nghiêng đầu.
Ngạo Thiên thánh tử tức giận gào lên:
- Làm gì đó? Ngươi định làm cái gì?
Hoắc Quang giơ trường thương đặt trên đầu Ngạo Thiên thánh tử, chỉ cần gã nhúc nhích là sẽ bị một thương đâm xuyên ngay.
Ngạo Thiên thánh tử kêu to:
- Ta là Ngạo Thiên thánh tử, ngươi dám đụng vào ta? Ngươi dám dùng thương chỉ ta? Ta muốn ngươi chết!
Đầu mũi thương đập vào mặt Ngạo Thiên thánh tử, lực lượng cường đại đánh miệng gã méo, ba cái răng văng ra.
Ngạo Thiên thánh tử bụm mặt, khó tin nói:
- Ngươi...ngươi dám đánh ta?
Hoắc Quang lạnh lùng nói:
- Đánh ngươi thì sao? Còn lắm miệng nữa là ta đâm thủng đầu ngươi luôn.
Ngạo Thiên thánh tử rít gào:
- Cha ta là chủ Quý Thần điện, hắn sẽ giết ngươi, giết ngươi!
Hoắc Quang lạnh lùng nói:
- Có tin bây giờ ta giết ngươi không?
Trường thương chỉ vào đầu khiến Ngạo Thiên thánh tử biến sắc mặt, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Quang, gã như rơi vào hầm băng. Trước nay chưa tửng có ai dám nói như vậy với Ngạo Thiên thánh tử, còn nắm quyền sinh sát gã nữa.
Ngạo Thiên thánh tử kinh hoàng khóc thét:
- Hu, mau kêu cha ta, mau kêu cha ta!
Cường giả kinh hoảng hét lên:
- Dừng tay, ngươi làm gì vậy! Hắn là Ngạo Thiên thánh tử, tại khu vực Thần Tông thánh địa này nếu Ngạo Thiên thánh tử thiếu một sợi lông thì các ngươi đều phải chết!
Diêm Xuyên cười bay tới, nói:
- Thiếu một sợi lông thì phải chết hết? Vậy mới rồi rớt mấy cái răng cửa có tính không? Nguy rồi, chúng ta đều phải chết thì giữ lại tiểu tử này làm chi? Hoắc Quang, không bằng giết cho rồi.
Cường giả kia kinh khủng la:
- Đừng, đừng, đừng!
Diêm Xuyên bay đến gần, tay mau chóng vỗ hướng Ngạo Thiên thánh tử, chớp mắt phong ấn tu vi của gã.
Cường giả Trung Hư cảnh kia cơ mặt co giật.
Hai Thần cảnh? Hai người này chỉ là Thần cảnh mà dám giam giữ Ngạo Thiên thánh tử?
Người đó sốt ruột nói:
- Các ngươi định làm gì? Chỉ cần thả thánhc tử thì mọi chuyện đều dễ nói.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Hãy để họ dừng lại trước.
Người kia hét to:
- Ngừng, mọi người ngừng tay!
Cường giả kia quát lên, tám cường giả đang chiến đấu đều nhướng mày. Tam túc kim ô hấp hối rồi, lúc này tăng thêm sức là có thể bắt lấy nó, vậy mà dừng lại? Mọi người khó chịu quay đầu lại.
Mọi người nhìn sang, trái tim muốn rớt ra ngoài, biến sắc mặt, lông tơ dựng đứng.
*Bùm!*
Tám người nhanh chóng bay đi, vẻ mặt kinh hoàng nhìn hướng Ngạo Thiên thánh tử bị bắt cóc.
- Các ngươi là ai? Định làm cái gì?
- Khốn kiếp, còn không mau thả Ngạo Thiên thánh tử ra!
............
......
...
Mọi người sợ hãi rống to.
Bên kia, tam túc kim ô mắt thấy mắt chịu hết nổi thì bỗng nhiên ngừng cheines đấu, nó ngạc nhiên quay đầu nhìn. Ngạo Thiên thánh tử lúc trước cực kỳ cuồng ngạo nay bị bắt giữ?
- Diêm Xuyên?
Tam túc kim ô biến sắc mặt, hôm nay tai kiếp nó nghĩ đến rất nhiều kết quả, có lẽ chết trận, bị bắt, thậm chí là được cứu, nhưng kết quả nào cũng không nên là Diêm Xuyên!
Diêm Xuyên cười nhìn Kim Đại Vũ:
- Kim Đại Vũ, ngươi đã an toàn, đi đi.
Kim Đại Vũ nhoáng người lên, hóa thành người đàn ông áo vàng, nhưng khắp người đầy vết thương, vô cùng suy yếu.
Đi?
Kim Đại Vũ nhấc chân định đi, nhưng thấy Diêm Xuyên bị chín Trung Hư cảnh vây khôn thì biểu tình âm trầm.
Kim Đại Vũ cứng đầu nói:
- Ha ha ha ha! Kim gia ta chưa từng ra hạng người ham sống sợ chết, Diêm Xuyên, ta sẽ không nhận tình của ngươi!
Kim Đại Vũ nói rồi bước hướng Diêm Xuyên, Hoắc Quang.
Thần cảnh? Mình để cho hai Thần cảnh cứu còn bản thân thì bỏ chạy? Kim Đại Vũ chỉ tưởng tượng thôi đã không thể chấp nhận rồi.
Nếu Kim Đại Vũ bỏ đi tức là thừa nhận bản thân yếu đuối, không bằng cả Thần cảnh, cái bóng đó sẽ đi theo nó suốt đời. Kim Đại Vũ kiêu ngạo không thể chấp nhận điều đó.
Kim Đại Vũ bay đến.
Chín Trung Hư cảnh vẫn lạnh lùng trừng Diêm Xuyên.
Một ông lão Trung Hư cảnh lạnh lùng nói:
- Thả Ngạo Thiên thánh tử ra, nếu không đừng trách ta ra tay!
Diêm Xuyên lạnh giọng nói:
- Ra tay? Ngạo Thiên thánh tử ở trong tay ta, ngươi dám làm không?
Ông lão lạnh lùng nói:
- Hừ, ngươi muốn dùng Ngạo Thiên thánh tử uy hiếp ta? Ngươi còn non lắm.
Nói rồi ông lão vung trường kiếm định đâm đến, tám Trung Hư cảnh cũng định ra tay.
Ngạo Thiên thánh tử bỗng hét chói tai:
- A!
Mũi thương của Hoắc Quang đâm vào chân Ngạo Thiên thánh tử, máu tuôn trào.
Hoắc Quang vẻ mặt ngại ngùng nói:
- Ái dà, xin lỗi nhé, Ngạo Thiên thánh tử, là tại Trung Hư cảnh này hù ta sợ, tay run quá thương đâm trúng ngươi, nếu có trách thì ngươi hãy trách lão ta ấy! Text được lấy tại Truyện FULL
Đám Trung Hư cảnh đối diện mặt đen, ngươi bị hù sợ thật sao?
Ngạo Thiên thánh tử đau đớn khóc:
- Hu hu hu!
Ngạo Thiên thánh tử độc ác trừng ông lão.
Ông lão mấp máy môi, cuối cùng ủ rũ lùi ra sau.
Ông lão lập tức hét to:
- Các ngươi muốn thế nào? Đến vì tam túc kim ô? Hiện tại đã cứu được tam túc kim ô, hãy thả thánh tử ra đi, chúng ta bảo đảm không truy cứu.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Trên mặt ta có viết hai chữ 'dễ dụ' không?
Ông lão mặt đỏ lên, hỏi:
- Vậy ngươi muôn sao đây?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chỗ này không tiện ở lâu, các vị đi cùng ta đi, trước tiên tìm nơi an toàn rồi từ từ bàn bạc.
Các Trung Hư cảnh biểu tình quái lạ.
Hai tên tặc này cũng to gan quá đi.
Ông lão gật đầu:
- Được!
*Ầm ầm!*
Một chiếc phi chu to lớn lao nhanh.
Diêm Xuyên, Hoắc Quang dẫn Ngạo Thiên thánh tử lên phi chu, Kim Đại Vũ vẻ mặt quái lạ cũng lên theo.
Phi chu bay đi, chín cường giả Trung Hư cảnh theo sát sau, nhanh chóng rời khỏi đây.
Diêm Xuyên cười nói:
- Đại Vũ chân quân, thật là nhân sinh hà xử bất tương phùng, lại gặp mặt nhỉ?
Lần này mình gần như thập tử vô sinh lại bị một Thần cảnh nho nhỏ cứu? Kim Đại Vũ biểu tình phức tạp nhìn Diêm Xuyên, lần đầu tiên diệt Đại Vũ thiên tông, lần thứ hai trấn áp nó, lần thứ ba cứu nó trong nước lửa, không lẽ nó thật sự không bằng Diêm Xuyên ư?
Kim Đại Vũ biểu tinh âm trầm nói:
- Ngươi muốn thu phục ta lúc này?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Diêm Xuyên ta là loại giậu đổ bìm leo sao? Nếu thật là vậy thì lần trước ta đã không thả ngươi đi!
Kim Đại Vũ biểu tình phức tạp.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn hướng Ngạo Thiên thánh tử.
Diêm Xuyên rất là thân thiện nhìn Ngạo Thiên thánh tử, nói:
- Ngạo Thiên thánh tử, mới rồi nghe ngươi nói có rất nhiều bảo vật có thể trị lành vết thương cho Kim Đại Vũ? Không biết bây giờ có thể...
Ngạo Thiên thánh tử lúc này không khó nửa mà là biểu tình kinh khủng nhìn một đám 'Ác nhân'.
Có siêu ác nhân Hoắc Quang không ngừng 'hồi hộp' khiến Ngạo Thiên thánh tử bị nhiều đau khổ, lấy tâm tình của gã còn gì hai chữ khí khái nữa? Gã lấy pháp bảo trữ vật, nhanh chóng đổ ra các loại linh đan bảo vật.
Thật nhiều bảo vật bị Diêm Xuyên đưa cho Kim Đại Vũ hết.
Kim Đại Vũ nhìn bảo vật trước mặt, phút chốc không biết nên nói gì, muốn từ chối nhưng vậy thì làm ra vẻ quá, dù gì người nó đầy vết thương.
Kim Đại Vũ trầm giọng nói:
- Sau này ta sẽ trả lại ngươi!
Thấy Kim Đại Vũ cất đi các loại thánh đan trị thương, Diêm Xuyên gật gù nói:
- Kim Đại Vũ, đã chuẩn bị đại điện trị thương cho ngươi rồi, có thể vào trong chữa, nhưng có câu không thể không nói.
Kim Đại Vũ nghi hoặc nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Tam túc kim ô có lẽ có lịch sử huy hoàng, nhưng làm người không thể cứ sống trong quá khứ. Muốn dựng lại huy hoàng tam túc kim ô của các ngươi thì phải đạp bước vững chắc, cố gắng phấn đấu. Không nói đời này của ngươi thành công, nhưng có thể đóng chắc nền móng trong hôm nay, đời đời lớn mạnh. Chỉ cần cố gắng cho ngày mai, cuối cùng rồi sẽ có lúc trở mình. Lời đã nói hết, ngươi đi trị thương đi.
Kim Đại Vũ biểu tình phức tạp nhìn Diêm Xuyên, câu nói này chưa từng nghe ai nói, phụ thân dạy nó là không được quên huy hoàng, nhưng chỉ không quên là được rồi sao?
Kim Đại Vũ hít sâu, gật đầu, đạp bước đi theo một tướng sĩ vào trong một đại điện.
Ngạo Thiên thánh tử sợ hãi la lên:
- Ngươi, các ngươi muốn sao đây? Cha ta là điện chủ Quý Thần điện, ta có chuyện gì thì cha ta sẽ không tha cho các ngươi. Các ngươi muốn cái gì ta đều cho được, thánh nữ, muốn thánh nữ không? Ta có thể ở Thần Tông lấy ra một thánh nữ cho các ngươi.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ồ? Ngươi thật sự có thể làm ra thánh nữ?
Ngạo Thiên thánh tử vẻ mặt mong chờ nói:
- Đúng vậy, chỉ cần là thánh nữ không có chỗ dựa cường đại mà chỉ có thiên phú thì ta đều lấy dược, ngươi muốn khinh nhờn cỡ nào tùy ý. Hãy thả ta đi!
Diêm Xuyên lắc đầu nói:
- Không được. Ngạo Thiên thánh tử, thả ngươi thì ta sẽ bị nguy hiểm.
Bên kia.
Chỗ đuôi thuyền chín Trung Hư cảnh biểu tình âm trầm đi theo.
Một người nói:
- Sư huynh, ta trở về bẩm báo cho sư phụ, các ngươi tiếp tục đi đi!
Chí người nhìn nbhau, cuối cùng gật đầu.
Đang lúc mọi người định đi thì Hoắc Quang xuất hiện, cao giọng nói:
- Các vị, chắc không phải các ngươi muốn đi báo tin chứ?
Đối diện chín người trên mặt cứng đờ.
Hoắc Quang cười nói:
- Chúng ta giám sát các ngươi cả đấy, thiếu một người sẽ chặt một chân của Ngạo Thiên thánh tử! Các ngươi có thể đi, nhưng không biết Ngạo Thiên thánh tử có bao nhiêu cái chân để chém nhỉ?
Chín người biến sắc.
Ông lão dẫn đầu kêu lên:
- Khốn kiếp. Ngươi...ngươi...các ngươi có nghĩ đến hậu quả không? Các ngươi có biết kết cuộc đối đầu với Quý Thần điện?
Hoắc Quang cười nói:
- Kết cuộc? Ta không biết, nhưng ta biết, hiện tại nếu thả Ngạo Thiên thánh tử thì chúng ta sẽ có kết cuộc gì.
Mọi người vẻ mặt bất đắc dĩ, chuyện này tất nhiên không khả năng bỏ qua. Thả? Chỉ cần Ngạo Thiên thánh tử an toàn thì tiếp theo sẽ là Quý Thần điện hung mãnh trả thù.
Đầu bên kia, Ngạo Thiên thánh tử bị phong lại tu vi, đang bị Diêm Xuyên mời đi đến một đại điện.
Ngạo Thiên thánh tử biểu tình khó xem hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Không có gì, đến đây, ngồi xuống uống hớp trà, thả lỏng đi, thuận tiện nói cho ta nghe chuyện của Thần Tông thánh địa các ngươi.