Hư cảnh lông mày đỏ lạnh lùng nói:
- Khi linh thạch của họ bị tông chủ đào rỗng thì mục tiêu tiếp theo sẽ là chúng ta. Hừ, linh thạch đến tay vi sư mà mơ lấy lại sao?
- Sư phụ?
Hư cảnh lông mày đỏ trầm giọng nói:
- Đi, báo cho các sư huynh để của ngươi toàn bộ tới đây, tối nay chúng ta rời đi từ đáy biển. Có linh thạch rồi, thiên hạ rộng lớn mặc ta đi.
- Tuân lệnh!
Hư cảnh lông mày đỏ bỗng nheo mắt nói:
- Chờ đã.
- Sao vậy sư phụ?
Hư cảnh lông mày đỏ kêu lên:
- Vi sư là mấy sư huynh cai quản cất giữ linh thạch Đại Vũ Thiên tông, đó là linh thạch tập thể Đại Vũ Thiên tông. Bây giờ chúng ta sắp đi, tại sao phải để lại cho bọn hắn? Mang hết những linh thạch này đi luôn!
- Tuân lệnh!
Đại Vũ Thiên tông, một khu rừng rậm.
- Sư phụ, linh thạch của chúng ta đã bỏ hết vào Chí Đông Tiền Hành, nhưng Chí Đông Tiền Hành mất tích rồi, chúng ta nên làm sao đây?
- Sư phụ, Hi Vô Nhai giao nhiều linh thạch như vậy mà còn bị Hắc Vũ chân quân xử tử, chúng ta không thể giao ra linh thạch thì sẽ thế nào?
- Sư phụ, hôm nay Hắc Vũ chân quân lại thúc giục.
............
......
...
Mọi người nhìn hướng một ông lão hói đầu.
Ông lão hói đầu sắc mặt khó xem nói:
- Đi, chúng ta đi trốn đi!
- Được!
............
......
...
Một tháng sau, Thủ Khai thành.
Dân chúng toàn thành đều đang chờ tin tức của Đại Vũ Thiên tông, nhưng một tháng nay vẫn không có phát linh thạch, bình quân đến bây giờ mỗi người chỉ được ba viên thượng phẩm linh thạch. Nhưngx linh thạch này còn là do bọn họ tranh thủ lấy, là dân chúng tự tay giật lại. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đại Vũ Thiên tông căn bản không chủ động đưa linh thạch ra.
Dân chúng ngày càng nóng nảy, sự tôn trọng Đại Vũ Thiên tông dần mất đi, thậm chí xuất hiện oán hận.
Bỗng niên trong thành vang lên giọng nói:
- Nguy rồi!
Mọi người nhìn hướng Hoàng Binh, hỏi:
- Sao vậy Hoàng chưởng quầy?
Hoàng Binh nóng nảy kêu lên:
- Trốn, các đại thành chủ, các cường giả Hư cảnh mang theo tất cả linh thạch của chúng ta trốn đi rồi!
- A?
- Chúng ta cố gắng lắm mỗi người chỉ tranh thủ lấy về chút linh thạch, nhưng rất nhiều thành trì không có một chút linh thạch, bọn họ đều tụ tập tới Đại Vũ Thiên tông.
- Cái gì?
- Bọn họ đến Đại Vũ Thiên tông đòi linh thạch, có nhiều người mang linh thạch bỏ trốn. Bây giờ Đại Vũ Thiên tông trả lại linh thạch cho chúng ta ngày càng thiếu, nếu còn không đi, linh thạch bị người thành trì khác cướp sạch. Mau, chung ta cũng nhanh đi lấy linh thạch.
- Tốt!
Tin tức các thành chủ chạy trốn không thể che giấu, không còn ai, nội bộ Đại Vũ Thiên tông truyền ra tin tức, dân chúng làm sao không nóng nảy cho được?
Bị đám Hoàng Binh kích động, dân chúng nhanh chóng tụ tập hướng Đại Vũ Thiên tông. Hai ức tu giả, hơn một ức dồn hướng Đại Vũ Thiên tông.
Bên trong Đại Vũ Thiên tông, Hắc Vũ chân quân đứng trên một Phù Không đảo nhìn xuống bóng người đông nghìn nghịt.
Hơn một ức, gần hai ức, con số quá khủng bố.
Hắc Vũ chân quân tức giận quát:
- Người đâu? Bọn họ đi đâu rồi? Ta cho họ thời gian gom góp linh thạch, hiện tại người đã đi đâu?
Một tu giả trung thành với Hắc Vũ chân quân cay đắng nói:
- Không biết, không thấy bóng dáng ai.
Có người lo lắng nói:
- Tông chủ, bây giờ nên làm sao?
Hắc Vũ chân quân sắc mặt khó xem nói:
- Trước tiên đem linh thạch Đại Vũ Thiên tông ta cất giữ lấy ra, trước tiên trấn án đám điêu dân này đã.
mặc dù Hắc Vũ chân quân khinh thường các điêu dân nhưng số lượng quá khổng lồ, gần hai ức người.
Hắc Vũ chân quân chỉ tưởng tượng mặt đã đen như than.
Một đệ tử bay tới nói:
- Tông chủ, nguy rồi, nguy rồi.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt khó xem nói:
- Làm sao vậy?
Đệ tử kia sắc mặt khó xem nói:
- Sư thúc, sư bá trông giữ kho linh thạch đã không thấy đâu!
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Đệ tử kia kinh khủng nói:
- Trong tông ta cất giữ linh thạch đều bị bọn họ đánh cắp sáu phần.
Hắc Vũ chân quân giận dữ hét to:
- Khốn kiếp, khốn kiếp!
Đại Trăn hoàng triều, chỗ biên cương, trên một đài cao to lớn.
Hoắc Quang giơ cao thánh chỉ.
Hoắc Quang hét to:
- Hoàng thượng có chỉ, binh phạt Đại Vũ Thiên tông!
- Grao!
- Grao!
...............
.........
...
Tiếng rống chấn trời, bắt đầu binh pahjt.
Đại Trăn hoàng triều, Yến Kinh, Triều Thiên điện.
Cửa đại điện đóng chặt, Dịch Phong điều động nhiều quân đội đóng giữ, không cho phép ai tới gần.
Thanh Long, Bạch Long canh giữ tại cửa không rời một bước.
Trong Triều Thiên điện có nhiều dạ minh châu chiếu sáng trưng trong điện. Trong đại điện, trừ long ỷ của Diêm Xuyên ra còn có sáu bảo tọa.
Tổng cộng có bảy bảo tọa vây thành vòng.
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, năm người đàn ông mặc đồ hoa lệ, bộ dạng uy nghiêm.
Diêm Xuyên cười nói:
- Các vị, mời ngồi!
Năm người ánh mắt đầy tò mò nhìn Diêm Xuyên, mắt lóe tia sáng.
Mặc Vũ Hề dẫn đầu ngồi xuống, mọi người nhìn nhau, cũng chậm rãi ngồi xuống.
Chỉ có Diêm Xuyên là đứng trong đám người.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lần này nhờ Mặc Vũ Hề thánh nữ mời các vị tiến đến, đa tạ đã cho Diêm ta một chút mặt mũi.
- Ta chỉ cho Mặc Vũ Hề thánh nữ mặt mũi!
Người đàn ông áo đỏ cười nói:
- Tại thiên thụ đại hội, Diêm Xuyên ngươi tỏa sáng nổi trội, ta luôn muốn nhìn xem bi lệ nữ thần, văn áp quần nho, đẩy lùi Mão Nhật đạo quân rốt cuộc là hạng người gì.
Một người đàn ông sắc mặt âm trầm thản nhiên nói:
- Có chuyện gì, ngươi nói đi.
Diêm Xuyên gật đầu.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Tại hạ muốn mời các vị cùng Đại Trăn ta tiêu diệt Đại Vũ Thiên tông!
- Hả? Cùng ngươi tiêu diệt Đại Vũ Thiên tông? Dựa vào cái gì?
- Chúng ta không có giao tình gì với ngươi, tại sao phải giúp ngươi?
- Giúp Đại Trăn hoàng triều ngươi? Tại sao ta phải giúp ngươi cường đại?
............
......
Năm người lắc đầu nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cười nói:
- Các vị chân quân, xin nghe ta nói một lời.
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Lý do ta mời các vị đều là chân quân trung vị tông môn một phương, thậm chí là một tông chủ, đều là cường giả trung Hư cảnh. Các ngươi đến đây, Diêm Xuyên đã vô cùng cảm kích, hãy nghe lời ta sắp nói, nếu cảm thấy không đủ khiến các vị ở lại giúp đỡ thì Diêm Xuyên ta sẽ không cưỡng cầu, mọi chuyện theo ý các ngươi, được không?
Mọi người lạnh nhạt nhìn Diêm Xuyên.
- A?
...
Đại Trăn hoàng triều, trong Triều Thiên điện.
Năm cường giả trung Hư cảnh dào dạt hứng thú nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ta biết các vị tông môn vàd Đại Vũ Thiên tông không có thù đội trời chung, cũng không hy vọng Đông Thần châu này lần thứ hai có cường hùng nổi lên, đây là chuyện thường tình, cớ gì vì Đại Trăn mới nổi mà đối địch cùng Đại Vũ Thiên tông?
Năm người gật gù, đúng là vậy, tại sao phải trợ giúp Đại Trăn của ngươi cường đại?
Diêm Xuyên cười nói:
- Lãnh thổ của các vị tông môn không liền với Đại Trăn hoàng triều ta, hơn nữa còn cách một trung vị tông môn, chắc hẳn các vị cũng không thích tông môn gần nhau đi?
Cường giả áo đỏ mỉm cười nói:
- A?